TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 637: Đêm tối yên tĩnh

Lúc màn đêm phủ xuống, bọn Đình tỷ cũng bắt đầu chuẩn bị đêm nay hành động. Hiện tại Đình tỷ đang phân phát mặt nạ, để thuận tiên cho hành động tối nay, tất cả mọi người đều mặc quần áo màu đen, nếu như ở trong đêm tối bất động, thì khó có thể nhìn thấy.




"Thiên Minh, một lát nữa ta cùng tiểu Phương sẽ từ chánh diện tiến vào, cậu cùng bọn Lâm Quốc thì từ nơi khác lẻn vào, phối hợp lẫn nhau."
Đình tỷ nói với Trần Thiên Minh.
"Tôi nghe lời chị."


Trần Thiên Minh gật đầu nói. Trong trường hợp như vậy, không phải là lúc hắn an dấm chua, chỉ có thể nghe an bài của Đình tỷ.
"Vậy các ngươi an bài một chút địa điểm đi vào đi, đến lúc đó chúng ta liên lạc lẫn nhau."


Đình tỷ nói, lần này bọn họ đều dùng tới tai nghe, có thể liên lạc lẫn nhau.


Trần Thiên Minh lôi kéo ba người Lâm Quốc sang một bên nhỏ giọng nói, trước kia bọn họ thường xuyên phối hợp với nhau, chuyện như vậy cũng không làm khó được bọn họ. Bọn họ chia là bốn hướng tiến vào, nếu như phát hiện địch nhân lập tức ám sát.


Tất cả mọi người ngồi ở trong phòng luyện công, đột nhiên Đình tỷ đứng lên nói:
" Đã tới 12h rồi, chúng ta xuất phát thôi."


Nói xong, mang theo mọi người bay ra ngoài cửa sổ. Đình tỷ vẫn cảm thấy chiêu này vẩn tốt hơn, đóng cửa phòng lại, sau đó từ bên ngoài cửa sổ bay đi, người trong khách sạn còn tường rằng bọn họ ngủ bên trong!


Bởi vì võ công của mỗi người đều không kém, bọn họ thi triển khinh công trong đêm căn bản là không bị người khác nhìn thấy, mà Đình tỷ lại chọn đường hẻo lánh mà đi, bọn họ trên đường không nhìn thấy một người nào.


Tới trước một ngôi biệt thự, Đình tỷ dừng chân nói với mọi người:
" Phía trước chính là nơi mà Lạp Đạt ở, 10" sau chúng ta đi vào, Thiên Minh, các ngươi đi xác định phương vị của mình đi!"


Bọn Trần Thiên Minh phát hiện ngôi biệt thự này ở một mình ở nơi này, xung quanh không có kiến trúc khac,1 chỉ có cát và đá mà thôi. Trần Thiên Minh từ bên kia đi tới biệt thự, chậm rãi nhảy lên trên tường. Xung quanh ngôi biệt thự toàn là bóng đêm, cho nên Trần Thiên Minh cũng không sợ có thiết bị giám sát gì. Bởi vì cho dù có thiết bị giám sát, trong đêm tối như vậy, cũng không nhìn thấy gì.


Hiện tại Trần Thiên Minh tựa như màn đêm tối vậy, nếu như không phải là đi trước mặt hắn, căn bản là không nhìn thấy hắn. Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ trong tay một chút, còn 3" nữa mới bắt đầu hành động, hắn vận chân khí xem xét xung quanh, tường bên kia hình như không có người nào. Không thể nào, tại sao lại cảnh giới kém như vậy? Hay là đã trễ thế này, bọn họ đều đã ngủ? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.


Thấy đã đến giờ, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nhảy, bay qua tường, rất nhanh liền rơi xuống mặt đất. Hắn cẩn thận xem xét xung quanh, phát hiện không xa trước đó, có hai nam nhân phiên quốc đang ngủ gật trên ghế.


Mẹ kiếp, làm mình giật mình, tưởng rằng nơi này là kế không thành chứ? Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa lén lút đi tới bên đó, hẳn điểm vào huyệt đạo của hai người, hai người này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
"Tôi đã chế ngự được hai người."


Trần Thiên Minh rờ lên tai nghe nhỏ giọng nói. Tiếp theo hắn chậm rãi hướng bên trong đi vào, ngôi biệt thự này có không ít phòng, bất quá ở trung tâm có một building hình như là nơi chủ nhân sống, Trần Thiên Minh liền hướng nơi đó lao tới.
"Bên ta đã chế ngự xong hai người."


Giọng nói của Đình tỷ vang lên trong tai Trần Thiên Minh.
"Bên tôi đã chế ngự xong một người."
Đây là âm thanh của Lâm Quốc.


Trần Thiên Minh thầm nghĩ, nơi này hẳn không phải là nơi cư trú bình thường, buổi tối mà còn có năm người gác đêm, hy vọng là Lạp Đạt ở chỗ này, đừng để mọi người đi một chuyến tay không.


Đình tỷ cùng Tiết Phương hai người cùng nhau tiến vào bên trong đại sãnh, đại sãnh cũng không có đèn, nếu như không phải bọn họ là người luyện võ, hai mắt có thể nhìn trong đêm, thì không thể nhìn thấy đường đi:
" Tiểu Phương, hình như nơi này có chút không đứng."


Đình tỷ nhỏ giọng nói.
Tiết Phương nói:
" Nếu đã tới, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên đi xem một chút, nếu phát hiện có chuyện chúng ta liền rút lui."
Hắn biết mọi người võ công không kém, hẳn là có thể trốn ra ngoài.
"Được, chúng ta vào xem."


Vừa nói, Đình tỷ vừa hướng một phòng bên trong đí vào, trong phòng đèn có chút lờ mờ, hình như bên trong có người. Đình Đình nhẹ nhàng kéo cửa một cái, phát hiện đã bị khóa từ bên trong, nàng từ trong người lấy ra một vật nhỏ đặt vào trong ổ khóa nhẹ nhàng lắc lắc mấy cái. Xoay một hồi, cánh cửa bị mở ra.


Đình tỷ nhẹ nhàng đẩy cừa phòng ra, phát hiện bên trong có một cái giường rộng, trên giường hình như có một người đang ngủ. Hai mắt Đình tỷ không khỏi sáng ngời, bởi vì nàng phát hiện bên cạnh giưòng có một cái ghế, trên ghế là một bộ quần áo của Lạp Đạt.


Là Lạp Đạt? Đình tỷ cùng Tiết Phương không khỏi liếc nhìn nhau. Khó trách, chưa người nào nhìn thấy Lạp Đạt, chẳng lẽ chỉ có vài người canh chừng ở bên ngoài vậy thôi sao? Có thể là có bẩy không? Tâm lý bọn họ đều có ý nghĩ như vậy.


Tiết phương nhìn lên trên giường bên trong đã không chế được tâm lý của mình, nếu như bên trong là Lạp Đạt, cho dù là bẩy cũng có thể giết chết Lạp Đạt, bọn họ cho dù bị người ta bao vậy cũng không sợ. Nghĩ tới đây, Tiết Phương làm mấy cái thủ thế hướng Đình tỷ, ám chỉ mình đi vào xem một chút, Đình tỷ ở lại canh chừng.


Đình tỷ gật đầu để cho Tiết Phương đi vào, vài người bọn họ lần này được phái tới đối phó với Lạp Đạt, hủy diệt phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể để cho Tiết Phương vào xem có phải thật hay không, có khả năng là Lạp Đạt cho rằng bọn họ không thể tìm ra được nơi này, cho nên mới buông lỏng cảnh giác.


Tiết Phương vội vàng hướng trên giường bay tới, lúc hắn bay đến bên giường, đột nhiên hai tay trầm xuống hướng người trên giường điểm tới. Tiết Phương đã điểm vài lần huyệt đạo, cho dù người bên trong ngủ say cũng sẽ bị hắn điểm trúng.


Khi Tiết Phương điểm lên trên người kia, Tiết Phương thầm kêu nguy, bởi vì hắn đã phát hiện người kia không phải là người thật, mà là một người giả.


Lập tức, khi Tiết Phương chạm vào người người giả, đại sãnh biệt thự liền phát ra tiếng chuông báo động vang dội, mới vừa rồi đại sãnh còn tối om lập tức vang lên âm thanh
"linh linh linh"
.
"Chị Đình, chúng ta trúng kế rồi, chạy mau."


Tiết Phương vừa nói vừa bóp vào tai nghe một cái, chẳng những hắn muốn nói cho Đình tỷ, mà còn muốn nói cho bọn Trần Thiên Minh, để cho bọn họ nhanh chạy trốn một chút. Nói xong, hắn bay nhanh về hướng cửa.


Đình tỷ thấy tình huống có biến, cũng vội vàng hướng đại sãnh bay đi, nhưng đã trễ, trong đại sãnh không biết từ lúc nào xuất hiện tám mười người Phiên quốc, Đình tỷ từ trang phục của bọn họ, biết bọn họ là người của đội đặc biệt.


Tiết Phương cũng bay đến bên cạnh Đình tỷ lo lắng nói:
" Chị Đình, chúng ta xông ra ngoài."
"Chị Đình, báo vị trí của các ngươi đi."
Từ bên trong tai nghe vang lên âm thanh của Trần Thiên Minh.
"Chúng ta đang ở đại sãnh."
Tiết Phương bóp tai nghe trả lời Trần Thiên Minh.


Nghe được Tiết Phương trả lời, lúc Trần Thiên Minh vừa định hướng dại sãnh lao tới, phát hiện trước mặt mình là mấy người Phiên quốc.
"Các ngươi tránh ra, nếu không các ngươi toàn bộ sẽ chết."


Trần Thiên Minh lạnh lùng nói. Hắn không biết mấy người Phiên quốc này có thể nghe hiểu lời hắn nói hay không. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, mấy người Phiên quốc này kỷ kỷ tra tra nói mấy câu, hắn căn bản nghe không hiểu.


Bất quá, mấy tên Phiên quốc này cũng không cần Trần Thiên Minh hiểu, hai người trong bọn họ hường Trần Thiên Minh đánh tới, lúc lao tới đồng thời hướng hắn đấm ra, nắm tay mang theo phong thanh, hình như công lực không yếu.


Hừ, đại gia ta không cho các ngươi một chút nhan sắc, các ngươi không biết sự lợi hãi. Trần Thiên Minh nhìn võ công hai người kia tâm lý cười âm hiểm, võ công của hai tên này còn kém hơn không ít so với bọn Lâm Quốc, bọn họ cũng muốn động thủ với mình. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh đánh mạnh ra hai chưởng hướng tới hai tên Phiên quốc kia.


Nội lực của bọn họ va chạm vào nhau một chỗ phát ra tiếng nổ mạnh, chỉ là hai người Phiên quốc kia võ công so với Trần Thiên Minh kém hơn rất nhiều, bọn họ bị Trần Thiên Minh đánh cho liên tục lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững, bọn họ còn cảm giác toàn thân khó chịu, hình như nội lực của Trần Thiên Minh làm bọn họ bị thương.


Tên Phiên quốc có vóc người cao lớn bên cạnh kinh ngạc, lúc nhận được lênh của cấp trên đều 13 người tổ đặc biệt bọn họ đối phó với 6 người Z quốc, bọn họ liền cảm thấy đúng là dùng dao mỗ trâu thịt gà, Phiên quốc bọn họ am hiểu võ công tấn công, giống như đấu pháp vậy, bọn họ năm đánh mộ, những người Z quốc này làm sao có thể là đối thủ.


Nhưng hiện tại làm cho bọn họ thất kinh, thật không ngờ nam nhân Z quốc trước mặt lại lợi hại như vậy, một chưởng đánh lui hai đồng sự của mình, còn giống như bị thương.
"Mọi người cùng tiến lên."


Tên Phiên quốc vóc người cao lớn vừa nói tiếng Phiên. Năm người Phiên quốc toàn bộ liền vây quanh lại, hai người Phiên quốc bị Trần Thiên Minh đả thương cũng lao tới, bọn họ muốn tìm Trần Thiên Minh tính sổ.


Tại Phiên quốc, đội đặc biệt vô cùng cao ngạo, bọn họ tưởng rằng mình rất giỏi, tự cao tự đại, cho nên tại Phiên quốc chính là tượng trưng cho cao quý, là tượng trưng có quyền lực cùng thế lực. Nhưng người có thể tiến vào đội đặc biệt đều không phải là người bính thường có thể làm, một là người có tiền hoặc là quan cao, nữ nhân quý tộc mới có thể đi vào đội đặc biệt này tiếp nhận lão sư huấn luyện, cho nên đi vào trong đó học võ công cũng cần rất nhiều tiền.


Năm thanh viên kiêu ngạo của đội đặc biệt càng đánh càng đổ mồ hôi lạnh, từ sau khi trở thành thành viên của đội đặc biệt, bọn họ chưa từng uất ức như ngày hôm nay, năm người đánh không lại một người nam nhân Z quốc trước mặt này, càng đánh lại càng ở thế hạ phong.


Bởi vì Trần Thiên Minh lo lắng an nguy của Đình tỷ, bởi vậy cũng không dám ham chiến, hiện tại võ công của hắn so với trước kia có tiến bộ, năm người Phiên quốc này căn bản không phải đối thủ.
"Mẹ kiếp, bọn chó Phiên quốc, ta cho các ngươi biết sự lợi hại của võ công Z quốc chúng ta."


Nói xong, Trần Thiên Minh vận dụng toàn bộ nội lực trong trong cơ thể.


Nội lực tựa như một cái vòng tròn lớn vậy hướng năm người Phiên quốc lao tới, năm người Phiên quốc cũng vội vàng vận khởi nội lực bản thân ngăn cản, nhưng bọ họ cho dù gia tăng nội lực lên nhưng vẫn kém hơn so với Trần Thiên Minh, bọn họ bị Trần Thiên Minh đánh cho lui về sau hai bước.


Trần Thiên Minh chính là chờ cơ hội như vậy, hắn lập tức xoay người hướng hai người vừa rồi bị hắn đả thương lao tới. Hai người Phiên quốc kia thấy Trần Thiên Minh hướng bọn họ giết tới, biết không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, muốn chạy trốn, nhưng đã chậm, Trần Thiên Minh xuất hiện bên cạnh bọn họ, chỉ thấy Trần Thiên Minh đánh ra hai chưởng, đánh vào người bọn họ.


Hai người Phiên quốc
"phác"
một tiếng té trên mặt đất, không chết cũng trọng thương. Trần Thiên Minh cũng không quản nhiều tới bọn họ, vội vàng xoay người hướng ba người Phiên quốc kia đánh tới.
Người Phiên quốc vóc dáng cao lớn kêu lên:
" Chúng ta không phải đối thủ của hắn, mau lui lại."


Vì vậy, bọn họ vội vàng lui lại phái sau, không dám ngăn cản đường đi của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy bọn họ chạy, cũng không quản tới bọn họ nữa, hắn lo lắng hướng về đại sãnh biệt thự bay đi. Hắn vừa bay vừa kêu:


" A Quốc, các ngươi bên kia có địch nhân hay không? Ba người các ngươi nhanh hướng tới đại sãnh biệt thự chạy tới, ta đi cứu bọn chị Đình trước."
Trần Thiên Minh tựa như đại điểu vậy hướng bên trong bay đi.


Khi hắn vào đại sảnh, không khỏi khí một hơi lạnh. Nguyên lại bên trong đại sãnh biệt thự có mười mấy người Phiên quốc đang đứng, Đình tỷ cùng Tiết Phương cùng nhau liên thủ, bọn họ dùng tới thuật hợp kích mà lần trước đối phó Ma Vương đánh nhau với địch nhân.


Đối phó Đình tỷ là sáu người Phiên quốc, võ công bọn họ xem ra rất cao, Đình tỷ cùng bọn họ đánh nhau ngang tay, từ võ công của sáu người Phiên quốc này mà xem, võ công của bọn họ so với nam người bên ngoài còn cao hơn.


Đọc truyện chữ Full