TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 829: Khang Ca Khoác Lác

Đã từng huyễn tưởng qua vô số tình huống gặp nhau, thế nhưng hiện tại sắp gặp mặt, Dạ Côn lại có chút bàng hoàng.
Đến cùng là lên tiếng chất vấn, hay là. . .
Chu Hoài Nhân yên lặng nhìn biểu lộ của Dạ Côn, cười nói:
- Thoạt nhìn ngươi vẫn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý.




Đúng vậy, ai biết vừa đến đã phải gặp mặt, Côn ca còn tưởng rằng sẽ vòng vo một hồi rồi mới gặp đây.
- Có lẽ mới vừa tới Thiên Cung, chưa kịp thích ứng hoàn cảnh.
Dạ Côn vuốt vuốt cái trán.
Chu Hoài Nhân cũng không vội, từ tốn nói:


- Nếu không thoải mái, vậy liền đi nghỉ ngơi một chút, chờ nghỉ ngơi tốt rồi đi gặp cũng không muộn.
Dạ Côn đang chờ câu này, bình tĩnh nói ra:
- Được.
- Đi an bài gian phòng cho Dạ Côn.
Chu Hoài Nhân hướng phía Tiểu Bạch bên cạnh nói ra.
Tiểu Bạch hơi hơi khom người, hướng phía Dạ Côn nói ra:


- Dạ công tử, mời đi theo ta
Dạ Côn đứng dậy, Chu Hoài Nhân bổ sung một câu:
- Dạ công tử, Thiên Cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đừng chạy loạn, nếu xảy ra chuyện, ta cũng không bảo vệ được ngươi.


Dạ Côn không biết Chu Hoài Nhân muốn nói gì, hình như là ngầm đồng ý mình có thể tùy tiện đi lại.
- Yên tâm đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra, theo Tiểu Bạch rời đi.


Chu Hoài Nhân nhìn Dạ Côn rời đi, nhíu mày. . . sao y luôn cảm thấy Dạ Côn hẳn đã biết thân thế, cho nên vừa rồi biểu hiện mới mất tự nhiên như vậy.
Nếu như Dạ Côn đã biết. . . tựa hồ càng thú vị hơn.
Chu Hoài Nhân nhếch lên một tia đường cong.


Mà Dạ Côn được đưa tới một sương phòng, Tiểu Bạch hướng phía Dạ Côn cung kính nói ra:
- Dạ công tử, cần gì gọi người hầu là được.
- Được.
Tiểu Bạch chắp tay liền rời đi.
Mà Dạ Côn cài cửa lại, ngồi ở trên ghế trầm tư.


Hơi yên tĩnh một chút, mạch suy nghĩ của Dạ Côn rõ ràng hơn không ít, hiện tại hẳn nên đi tìm tìm Mộ Dung Khang... vị Khang ca kia.
Chưa quen cuộc sống ở Thiên Cung, không biết Khang ca có thể phối hợp hay không.


Quyết định xong, Dạ Côn liền trực tiếp rời khỏi phủ đệ của Chu Hoài Nhân, mà Dạ Côn vừa đi, Chu Hoài Nhân liền nhận được tin tức, cũng không có quan tâm. . . tiếp tục tu bổ nhánh hoa.
Bởi vì ở trong lòng Chu Hoài Nhân, chỉ cần Dạ Côn đến Thiên Cung, như vậy Thiên Cung liền sẽ không bình tĩnh.


So sánh với Chu Tuấn, Dạ Côn mạnh hơn rất nhiều, năm đó đại ca thật ngốc. . . ném lớn bảo đảm nhỏ.


Rời khỏi phủ đệ, Dạ Côn tùy tiện chọn một con đường, mặc dù mặt đất cũng dùng đá xanh trải đường, nhưng đều là trải trên tầng mây, trên đường cũng không có nhiều người đi, vụn vặt lẻ tẻ. . .
So với Thái Kinh, nơi này quá quạnh quẽ.


Mà Dạ Côn trái xem phải xem, tựa hồ đang tìm cái gì.
Kỳ thật Dạ Côn đang tìm cái hẻm nhỏ năm đó, cái hẻm nhỏ kém chút đã đoạt mệnh mình, ngẫm lại tức giận không thôi!
- Vị huynh đài này, Mộ Dung gia đi như thế nào?


Dạ Côn tìm một người qua đường tò mò hỏi, xem ra cũng là công tử có địa vị.
- Ngươi là?
Dạ Côn thấy người này tựa hồ có chút cảnh giác, cười nói:
- Mộ Dung Khang là huynh đệ của ta.
Mộ Dung Khang: Ai là huynh đệ của ngươi, đầu trọc không biết xấu hổ.


Nam tử cũng không có ngờ vực, tên đều nói ra, không thể giả. . .
- Đi đến cuối con đường này, qua ba cái cầu vòng, sau đó rẽ sang trái, lại qua hai cái cầu vồng, nơi đó chính là địa bàn của Mộ Dung gia.
- Đa tạ huynh đài, lần sau mời ngươi uống rượu.
Dạ Côn chắp tay.
- Khách khí khách khí. . .


Theo Dạ Côn rời đi, nam tử tựa hồ có chút nghi hoặc, nếu người này nhận biết Mộ Dung Khang, vì sao lại phải hỏi đường nhỉ?
Kỳ quái, quá kì quái. . .
Mà Dạ Côn dựa theo nam tử nói, đi qua một cái cầu vồng.


Bất quá Dạ Côn cũng biết một chuyện, tựa hồ mỗi người có quyền thế, đều sẽ có một tầng mây của mình, ở giữa tầng mây dùng cầu vồng kết nối.
Nơi khi nãy hắn đến, hẳn là địa bàn của Chu Hoài Nhân.
Rất nhanh, Dạ Côn đã đi tới tầng mây của Mộ Dung gia.


Vốn là muốn trực tiếp gõ cửa đi vào, thế nhưng ngẫm lại vẫn thôi, như thế thực sự quá tùy tiện.
Nhìn kiến trúc cao lớn phía xa, Dạ Côn nghĩ đều không cần suy nghĩ, đây nhất định là Mộ Dung gia.
Không biết tâm linh nhỏ yếu của Khang ca đã khôi phục lại chưa.


Đi đi, Côn ca liền cảm thấy có hơi đói bụng, vào trong một cái tửu quán bên cạnh Mộ Dung gia ăn một chút gì.
- Khách quan lạ mặt, là từ tầng mây khác tới à.
Ông chủ mắt sắc, vừa nhìn liền nhận ra Dạ Côn không phải người nơi này.
Dạ Côn cười nói:


- Đúng là như thế, có nhã gian gần cửa sổ hay không?
Gần cửa sổ đó là muốn quan sát tình huống đại môn Mộ Dung gia, một bên ăn một bên chờ. . .
- Có, mời khách quan.
Ông chủ rất nhiệt tình, khom người dẫn Dạ Côn đến nhã gian.


Đi vào nhã gian, Dạ Côn đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn một chút, quả thật có thể trông thấy Mộ Dung gia.
- Cảnh sắc không tệ, mang thức ăn lên.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Có ngay, ngài chờ một lát.
Sau khi ông chủ rời đi, Dạ Côn rót một chén nước, đi xa như vậy, thật có hơi khát.


Nhưng mà sát vách bỗng nhiên truyền tới một hồi âm thanh, khiến Dạ Côn sững sờ.


- Các ngươi không biết lúc đó hung hiểm cỡ nào, Chu thiếu đại danh đỉnh đỉnh trực tiếp bị đánh tàn, mà ta phấn khởi phản kích, cùng tiểu tử kia đại chiến mấy trăm hiệp, hung hiểm trong đó ta cũng không cần nhiều lời, các ngươi hẳn hiểu được.
- Oa, Mộ Dung thiếu gia thật anh dũng. . .


Dạ Côn lập tức nghe thấy mấy cô nương nói khoác, ngàn vạn không nghĩ tới, Mộ Dung Khang. . . thế mà cũng ở đây khoác lác.
Còn mấy trăm hiệp, ngươi một hiệp cũng không dám tiếp, trực tiếp đầu hàng.


- Khang thiếu, khoa trương như vậy sao, ở trên Huyền Nguyệt đại lục còn có người dám động đến ngươi cùng Chu thiếu?
Dạ Côn nghe thấy âm thanh của một nam tử.
Mộ Dung Khang trầm giọng nói ra:


- Ngươi cũng biết tình huống hiện tại của Chu thiếu, phế đi. . . trực tiếp phế đi. . . chuyện này ta còn có thể nói giỡn được sao?
- Mộ Dung Khang, người kia đến cùng lợi hại đến cỡ nào, dám đối với các ngươi như vậy.


Dạ Côn lại nghe thấy một hồi âm thanh thanh thúy, đây cũng là cô nương, nhưng Dạ Côn cảm thấy. . . khẩu khí này hẳn là có địa vị.
Cô nương nói chuyện không phải ai khác, mà chính là Gia Cát Thanh đã từ hôn Chu Tuấn.


Mà nam tử nói chuyện là người của Thượng Quan gia, tên là Thượng Quan Tử Tài, lớn hơn Mộ Dung Khang một chút, tuy nhiên dung mạo lại không bằng Mộ Dung Khang.
- Người kia rất cuồng, hung hăng càn quấy! Nếu ta không có tín niệm kiên định, chỉ sợ cũng đã bị ngộ hại! ! !


Mộ Dung Khang thở dài một tiếng, phảng phất giống như mình từ trong đống người chết leo ra vậy.
Thượng Quan Tử Tài thấp giọng nói ra:
- Chu thiếu đáng thương như thế, Gia Cát Thanh ngươi từ hôn, thật đúng là đánh mặt Chu gia a.
Gia Cát Thanh khẽ thở dài một tiếng, dịu dàng nói ra:


- Không quản các ngươi tin hay không, chuyện từ hôn ta đã sớm quyết định, chẳng qua là không ngờ Chu Tuấn phát sinh chuyện như vậy.
- Từ hôn vào lúc này, thật sẽ mang tiếng bất nhân bất nghĩa.
Thượng Quan Tử Tài từ tốn nói, cầm lấy đũa kẹp một miếng thịt.


- Hôn sự của ta, ta làm chủ, không cần người khác nhúng tay.
Gia Cát Thanh kiên định nói ra.


Đọc truyện chữ Full