Chín giờ tối, bọn Trần Thiên đã dọn dẹp xong mọi thứ, chỉ cần có người tới dẫn đường, bọn họ có thể đi.
Chị Đình ngồi trên giường chống cằm suy tư, những người khác cũng không dám quấy rầy dòng suy nghĩ của nàng, dù sao nhiệm vụ lần này là do chị Đình phụ trách.
Một lát sau, chị Đình nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói với mọi người:
"Được rồi, xe đang chờ chúng ta ở phía dưới, chúng ta sẽ leo từ bên cửa sổ kia xuống, Tiểu Phương, em đã trả tiền phòng chưa?"
Tiết Phương gật đầu nói:
"Rồi."
Sau khi hạ xuống mặt đất, chị Đình đi tới phía trước rất nhanh. Đây là một con đường nhỏ hẻo lánh, chị Đình lựa chọn hạ xuống nơi này là hoàn toàn thích hợp, người bình thường không nhìn thấy được.
Đi tới phía trước, có một chiếc xe ôtô dài, chị Đình đi tới mở cửa ngồi vào ghế lái xe, sau đó tự mình ngồi lên đó. Tiết Phương ngồi ở ghế bên cạnh, bốn người Trần Thiên Minh đành phải ngồi ở ghế sau.
Sau khi xe chạy ra đường, liền rẽ qua bên phải, mọi người biết đang đi tới nơi ở mới của bọn họ. Ai cũng nghĩ đã gạt bỏ đám địch nhân đang theo dõi, nên mọi người ai cũng vui mừng.
Tại một tòa nhà đối diện, có hai người nước ngoài đang cầm kính viễn vọng theo dõi, trong đó một tên là Lợi Mã, tên còn lại là một lão già mấy chục tuổi.
"Thầy, sao chúng ta không diệt chúng ngay ở đây, còn để chúng rời đi chứ?"
Lợi Mã nhìn bọn chị Đình lái xe chạy đi có phần tức giận, nếu như diệt chúng ngay tại con đường nhỏ này, chúng nhất định không thể trốn thoát.
Lão già ngoại quốc híp nửa con mắt, mỉm cười nói:
"Con thân là đội trưởng đội hành động, sao không nhìn xa một chút? Bây giờ chúng ta chặn chúng, trừ phi chắc chắn giết chết chúng, nếu như không nắm chắc để chúng chạy trốn tới nơi khác làm sao chúng ta tìm được chúng đây?"
"Vậy ý của thày là?"
Lợi Mã nghe xong liền hỏi.
"Thày đã phái người theo dõi bọn chúng, chờ chúng tới nơi ở, chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng, dù giết không được chúng, cũng khiến chúng không còn nơi để trốn. Đàn em của con đã phái người theo dõi chiếc xe kia chưa?"
Lão già ngoại quốc hỏi Lợi Mã.
"Có."
Lợi Mã gật đầu đáp.
Lão già ngoại quốc lắc đầu nói:
"Có một thanh niên vừa lên xe, thầy thấy võ công của hắn rất cao, có phải con đã từng giao thủ với hắn hay không?"
"Đúng vậy."
Lợi Mã gật đầu đáp:
"Ba người bọn con hợp lại cùng không đánh thắng được hắn."
"Ồ, xem ra tên thanh niên này đúng là một cao thủ, đã lâu thày chưa tìm thấy đối thủ nào xứng đáng để đánh một trận, xem ra lần này có thể giãn gân cốt một chút rồi."
Lão già phiên quốc nói khá hưng phấn.
"Con xem bọn chúng lái xe ra ngoài chưa? Bọn chúng dám lái xe ra ngoài, vậy nơi chúng tới nhất định không phải là khách sạn, có thể là nơi ở của tư nhân. Nếu như chúng ta đi theo, có thể tiệt triêu một căn cứ bí mật của nước Z tại phiên quốc chúng ta, hiểu không?"
Nghe thày nói vậy, Lợi Mã mới bừng tỉnh đại ngộ, giờ hắn mới hiểu cái gì gọi là gừng càng già càng cay. Để cho chúng đi trước, sau đó sẽ giết chết hết chúng, còn có thể triệt tiêu một căn cứ bí mật của nước Z, mà tên lái xe chắc chắn cũng là gian tế của nước Z, một cục đá có thể ném trúng ba con chim chỉ có thể là phương pháp do ông thày cáo già của mình mới có thể vạch ra được.
Tên Lợi Mã lập tức nịnh thày:
"Thầy, người thực sự rất cao, cả đời con học cũng chẳng thể bằng một nửa của người."
"Ha ha, con cứ từ từ mà học đi, thày thật muốn xem tên thanh niên nước Z này có gì lợi hại, nước Z chỉ phái sáu thanh niên đã mong làm loạn tại phiên quốc chúng ta, thày muốn chúng có đi mà không có về."
Lão già phiên quốc mặt biến sắc, nói rất tàn bạo.
"Đúng, chúng ta đã mất đi mấy đội viên đội hành động, nhất định phải giết hết chúng."
Lợi Mã phụ họa theo. Thày chính là hiệu trưởng trường hành động, lần này thày còn mang theo mấy giáo viên ở trường Hành Động, riêng vài người bọn họ thôi là đủ để đối phó với mấy tên ở nước Z rồi, chưa cần phải nói cả hắn cũng mang theo vài tên thủ hạ nữa.
"Lợi Mã, con kêu mấy tên giả vờ tới lục soát nơi mà chúng vừa ở, để chúng tưởng rằng mình đã trốn thoát."
Lão già phiên quốc vỗ vỗ vai Lợi Mã, bước vào bên trong cầm một lọ hồng tửu cười nói:
"Đi, chúng ta đi uống rượu, không lâu nữa sẽ có tin tức báo về!"
Chị Đình lái xe vào một tòa biệt thự không lớn lắm, bên trong cũng chỉ có một gara nhỏ, ở bên cạnh có một luống hoa nhỏ, phía trước là một tòa nhà lầu ba tầng.
"Thiên Minh, để không làm người khác chú ý, chúng ta chỉ ở một biệt thự bình thường, chúng ta ở chỗ này chờ tin!"
Nói xong, chị Đình đỗ xe lại, sau đó mọi người bước xuống xe.
Trần Thiên Minh cười nói:
"Không sao cả, chúng ta chỉ có sáu người, có nơi để ở là tốt rồi."
Trần Thiên minh còn muốn cùng chị Đình lên giường, đêm nay luyện nam nữ song tu thật lâu, để tăng võ công của mình, còn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Nếu như chị Đình không chịu nói, Trần Thiên Minh chuẩn bị
"hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình"
(nói rõ lý lẽ, dùng hành động để bày tỏ tình cảm).
Tới bên trong, bọn họ phát hiện trong tủ lãnh đã có mấy món thịt và rau có thể dùng trong ba ngày, xem ra Khổng Bạch sớm đã an bài mọi chuyện rất tốt, để cho bọn họ có thể ở lại đây vài ngày.
Tiết Phương từ trên lầu bước xuống nói với chị Đình:
"Chị Đình, chúng mình ở lầu hai, bốn người Trần Thiên Minh ở lầu ba."
Trần Thiên Minh vừa nghe liền vội nói:
"Không được, tôi với chị Đình bề ngoài là vợ chồng, nếu như không ở một chỗ sẽ khiến người khác nghi ngờ."
Trần Thiên Minh muốn tối nay làm chuyện ɖâʍ đãng với chị Đình, giờ sao hắn có thể rời khỏi chị Đình được chứ?
"Trần Thiên Minh, anh không cần ngỏng đuôi lên tôi cũng biết anh đang nghĩ cái gì, đây là địa phương của chúng ta, cần gì anh phải giả làm chồng của chị Đình? Ở đây mỗi tầng đều có đến mấy phòng, mấy người cứ chọn một người một phòng, cũng có thể một người một phòng, các người tự quyết đi!"
Tiết Phương hung hăng nhìn Trần Thiên Minh. Nếu như ánh mắt hắn có thể giết người, chắc chắn Trần Thiên Minh đã chết đến mấy lần.
Chị Đình cũng nói:
"Thiên Minh, đây là địa phương của chúng ta, em cùng bọn A Quốc ở lầu ba đi, mọi người cùng ở một lầu thì ổn thỏa hơn."
Tên Tiết Phương phá vỡ kế hoạch mất rồi, chị Đình cũng nói vậy, Trần Thiên Minh cũng chẳng thể nói gì thêm. Xem ra tối nay phải lén đưa chị Đình vào phòng mình, nói nội lực của mình có chút bất ổn, phải song tu mới được.
Trần Thiên Minh cùng bọn Lâm Quốc lên lầu ba, bọn họ một người chọn một căn phòng, rồi vào bên trong để nghỉ ngơi. Trần Thiên Minh vào phòng hắn đã chọn, quan sát một lượt, căn phòng này khá rộng, có một chiếc giường đôi, một bộ bàn làm việc, còn có một chiếc TV cùng điện thoại. Xem ra nơi này cũng không đến nỗi tệ.
Hắn đi vào phòng tắm kiểu Mỹ để tắm rửa, sau đó ra giường nằm nghỉ ngơi. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, bọn họ vẫn bị người ta bố trí, Trần Thiên Minh muốn làm sao thoát được hoàn cảnh tồi tệ này.
"Cốc cốc cốc."
Cửa bị gõ vang.
"Vào đi."
Hắn nói lớn.
Cửa mở, là chị Đình.
"Thiên Minh, em ngủ chưa?"
Chị Đình đã thay đổi một bộ áo quần khác, để đề phòng có chuyện gì phát sinh ngoại dự liệu, bọn họ không mặc áo ngủ, nếu bất ngờ xảy ra chuyện gì cũng có thể lập tức ứng biến.
"Vẫn chưa, em đang nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, vấn đề rốt cục là do đâu? Chúng ta nên đối phó như thế nào?"
Trần Thiên Minh vỗ vỗ lên giường hắn, ý bảo chị Đình ngồi lên trên giường.
Chị Đình nói:
"Thiên Minh, mọi chuyện càng ngày càng rối rắm, thứ nhất chúng ta đã bị địch nhân phiên quốc tiếp cận, chị chỉ biết vấn đề rất nghiêm trọng, không ngờ mọi chuyện lại nguy hiểm như thế này. Nếu như tiếp tục như thế này, sự an toàn của chúng ta là một vấn đề rất lớn."
"Chị Đình, chị nói chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Trần Thiên Minh hỏi chị Đình.
Chị Đình suy nghĩ một lúc rồi nói:
"An ninh của quốc gia chúng ta cũng có thể nảy sinh vấn đề, thì đại sứ quán bên này cũng có thể gặp phải nội gián, mong rằng lần này chúng ta tới đây không bị phát hiện, nếu như bị chúng phát hiện, chị nghĩ suy đoán này hoàn toàn chính xác."
Trần Thiên Minh nói:
"Chị Đình, nếu nói như vậy, chúng ta đã gián đoạn liên lạc với đại sứ quán, chúng ta nên tự đến đó."
Trần Thiên Minh cũng không tin bọn họ không thể bắt được Lạp Đạt.
Chị Đình lắc đầu nói:
"Thiên Minh, mọi chuyện không dễ như thế, nếu như xuất hiện vấn đề, chúng ta cũng chỉ liên hệ được với đại sứ Khổng Bạch, nhưng hắn chẳng thể cho chúng ta một sự giúp đỡ thực sự, người của đại sứ quán cũng không biết gì về nội tình của chúng ta. Khổng Bạch là người chính trực, cũng như sư huynh Chung Cục của người vậy."
"Vậy là ổn rồi."
Trần Thiên Minh gật đầu nói. Hắn yêu thương ôm lấy chị Đình nói:
"Chị Đình, cực cho chị rồi, trọng trách như vậy lại giao cho một mình chị gánh vác."
Chị Đình nói với hắn:
"Thiên Minh, em cần phải gánh vác giúp chị, giờ chị muốn nghe ý kiến của em, chúng ta nên làm sao?"
Trần Thiên Minh nói:
"Em nghĩ chúng ta giờ không cần phải suy nghĩ, làm tốt công tác đề phòng, chờ đợi tin tức. Nếu như chúng ta ở đây không bị ai phát hiện, chúng ta cứ ở đây, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ lánh đi chỗ khác, không cần đại sứ quán an bài, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp bắt Lạp Đạt."
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
Chị Đình hỏi.
"Chị Đình, chị có thể dùng quan hệ tìm được nơi để ở hay không, không nhất định phải tốt, chỉ cần có hai gian phòng để chúng ta ở là được."
Trần Thiên Minh hỏi.
Chị Đình khó xử nói:
"Chỉ không thể tìm mấy người bạn quen ở phiên quốc được, một khi bị phát hiện sẽ khiến bọn họ bị liên lụy. Cái khác thì chị không biết."
"Khách sạn càng không thể ở, chúng ta mà tới đó liền bị phát hiện, chỉ cần tra hỏi khách sạn, khách sạn nào cũng sẽ nói cho địch nhân tình huống vào ở của chúng ta. Vậy chị có thể tìm một nơi nào đó để ở hay không, một nhà kho bỏ hoang cũng được. Chúng ta phải tính đến mọi khả năng, ở lại đây bị phát hiện, chúng ta cũng chẳng thể ở địa phương nào do đại sứ quán an bài nữa."
Trần Thiên Minh lo lắng nói.
"Chị nghĩ lại xem, có lẽ nên thương lượng với Tiểu Phương một chút, xem có thể tìm được địa phương nào khác hay không. Nghe em nói như vậy, xem ra khách sạn là nơi không thể ở. Vừa rồi Khổng đại sứ có nói khi chúng ta vừa đi có một bọn thân phận không rõ lục soát phòng chúng ta đã ở, may mà chúng ta đã trốn tới đây."
Chị Đình vỗ vỗ bộ ngực căng đầy của mình, lo lắng nói.
Trần Thiên Minh hôn môi chị Đình một cái, hắn nói:
"Chị Đình, chị đừng sợ, có em bảo vệ chị."
Nói xong, tay của hắn bắt đầu đặt lên ɖú của chị Đình để vuốt ve ɖú chị, chị Đình hiện giờ đã trở thành đàn bà, càng thêm hấp dẫn quyến rũ mê người.
"Thiên Minh, em đừng như vậy, chúng ta phải nghỉ ngơi sớm."
Chị Đình liền giãy dụa, muốn giãy khỏi lòng của hắn.
"Chị Đình, chúng ta trở lại luyện công đi, như vậy có thể tăng võ công của chúng ta, nếu như kẻ thù có đến thì phần thắng của chúng ta cũng cao hơn."
Trần Thiên Minh ɖâʍ đãng cười nói, lấy việc công để làm việc tư thật là chuyện sảng khoái.
"Hừm!"
Từ ngoài cửa truyền vào một thanh âm lạnh lùng.