"Thiên Minh, bây giờ chúng ta còn trở lại chỗ pháo đài không?"
Đình tỷ hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói:
"Chúng ta vẫn là quay về nơi đó đi, dù sao bây giờ chúng ta cũng không có chỗ nào tốt hơn, chờ khi chúng ta xử lý xong Lạp Đạt mới quyết định."
"Được."
Đình tỷ mang theo mọi người hướng pháo đài chạy đi. Tuy rằng thành phố Lạc Lâm đã ầm ĩ tận trời nhưng bọn Trần Thiên Minh ỷ vào võ công cao cường của mình chỉ chốc lát sau liền rời khỏi khu vực thành thị đi tới trấn nhỏ.
Đình tỷ mở mình của đồng hồ đeo tay nhỏ giọng địa nói cái gì đó sau đó liền hướng pháo đài bay lên. Bọn Trần Thiên Minh cũng vội vàng chạy theo bay đi. Lên đến tầng ba Tiết Phương đã ở đó chờ bọn họ.
"Đình tỷ, mọi người i đã trở về bắt Lạp Đạt làm sao không gọi em?"
Tuy rằng Tiết Phương là nói với Đình tỷ nói nhưng con mắt của nàng vẫn trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh giống như tất cả đều là tên Trần Thiên Minh này gây ra.
"Kỳ thực không cần em đi cũng được, chúng ta không phải vẫn bắt được Lạp Đạt sao?"
Đình tỷ vừa cười vừa nói. Có thể bắt được Lạp Đạt, tất cả này đã là thiên đại kỳ tích của bọn họ. Nếu như không phải là có người mật báo bọn họ lén tới Phiên Quốc còn có tin tức của đại sứ quán cung cấp, bọn họ nhất định làm được phi thường tốt.
Nhưng mà bây giờ bọn họ thứ nhất gặp phải tập kích, Đình tỷ còn tưởng rằng bọn họ không hoàn thành được nhiệm vụ hoặc là ít nhất mọi người không còn sống trở lại được nhưng thật không ngờ lần này hoàn thành lại thuận lợi được như thế, tất cả đều nhờ công của Trần Thiên Minh. Nghĩ tới đây, Đình tỷ hướng Trần Thiên Minh tủm tỉm cười.
"Lạp Đạt nói ra phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ chưa?"
Tiết Phương hỏi mọi người.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói:
"Hắn không chịu nói, một hồi nữa chúng ta bắt đầu thay phiên thẩm vấn hắn, tôi cũng không tin hắn không nói."
"Tôi hỏi anh sao? Trần Thiên Minh anh hỏi không ra cũng không có nghĩa là tôi không hỏi được, các người ở chỗ này, tôi thẩm vấn hắn tiếp nữa."
Tiết Phương trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh sau đó lôi kéo Lạp Đạt qua.
Trần Thiên Minh muốn ngăn cản Tiết Phương, Đình tỷ kéo tay Trần Thiên Minh nói:
"Thiên Minh, Tiểu Phương là chuyên gia về mặt thẩm vấn, nếu như nàng không hỏi ra thì chúng ta khả năng cũng không thể hỏi ra được."
"Đình tỷ, em mới vừa nhìn đến bộ dáng không muốn nói của Lạp Đạt, Lạp Đạt là một người thông minh, hắn là sẽ không nói, hắn sợ nói ra thì hắn sẽ không sống được."
Trần Thiên Minh chậm rãi nói. Lạp Đạt có thể làm đến vị trí Lạt Ma, tố chất tâm lý của hắn cũng nhất định rất mạnh, cho nên nhất định phải làm Lạp Đạt nghĩ thông suốt mới có thể làm cho hắn nói ra.
Bởi vậy Trần Thiên Minh sợ chính là Lạp Đạt không chịu nói, nếu như hắn không chịu nói chỉ có đem giết. Đây là phương án cuối cùng của Trần Thiên Minh, phỏng chừng ngày mai Phiên Quốc không tìm được người trong thành phố Lạc Lâm, sẽ đem phạm vi mở rộng đến ở nông thôn, vậy bọn họ ở chỗ này sẽ bại lộ.
"Nếu như Lạp Đạt không chịu nói, chúng ta có đúng hay không phải đem Lạp Đạt giết?"
Đình tỷ hỏi Trần Thiên Minh.
"Đúng vậy, phải đem giết, ngày mai chúng ta sẽ làm ra quyết định sau đó tiếp tục đổi chỗ đào tẩu. Chúng ta có thể lựa chọn tới quốc gia khác sau đó lại quay về nước chúng ta."
Trần Thiên Minh đã muốn tốt, nếu như bọn họ trực tiếp quay về Z quốc mà nói, bên Phiên Quốc này cũng rất dễ tìm được bọn họ. Tuy rằng Phiên Quốc không dám rõ ràng đối phó bọn họ nhưng nhất định sẽ tìm cách giết chết bọn họ.
Đình tỷ gật đầu nói:
"Thiên Minh chị nghe lời em, tuy rằng chúng ta chịu qua rất nhiều huấn luyện nhưng lần này nội bộ chúng ta xuất hiện nội gian, chỉ có đánh vỡ cách nghĩ thường thì địch nhân mới sẽ không nghĩ được chúng ta làm gì."
Trần Thiên Minh nói
"Đình tỷ ngươi bây giờ có thể cùng khổng bạch đại sứ liên hệ nhưng không muốn nói cho hắn chúng ta ở nơi nào ngươi chỉ là nói chúng ta đã bắt được Lạp Đạt còn có hỏi một chút bây giờ của thế cục là làm sao mong muốn hắn có thể lý giải chúng ta làm như vậy."
"Tốt."
Đình tỷ nói xong đi tới một bên, cầm lấy đồng hồ đeo tay của mình bật lên. Bây giờ Trần Thiên Minh mới biết được đồng hồ đeo tay của Đỉnh tỷ là một cái công cụ truyền tin phi thường lợi hại, có thể là các loại công cụ thông tin thuộc về vệ tinh.
Một lát sau Đình tỷ đi tới bên người Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói:
"Khổng Bạch đại sứ cũng hiểu rõ tình cảnh của chúng ta, hắn nói bây giờ đề phòng toàn thành, ngay cả đại sứ quán của bọn họ cũng không thể ra. Phiên Quốc nói có phần tử khủng bố xuất hiện, tất cả lực lượng có thể xuất động của thành phố Lạc Lâm đều xuất động rồi. Đại sứ nói chúc mừng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ nhưng là muốn chúng ta cẩn thận."
"Chúng ta sẽ cẩn thận, bây giờ hãy xem Tiết Phương thẩm vấn dưới đó ra sao."
Trần Thiên Minh tự nhủ cúi đầu nói. Buổi tối ngày hôm nay,i mọi người mệt nhọc một ngày đêm, Trần Thiên Minh kêu ba người Lâm Quốc ngủ ở bên cạnh, hắn lên mái nhà chú ý tình huống phía dưới.
"Cái gì? Lạp Đạt bị người bắt đi?"
Tiên sinh ngồi ở trên ghế bành tức giận đến nỗi từ ghế trên nhảy dựng lên.
Đại hán bên người tiên sinh thấy tiên sinh tức giận, hắn cẩn thận gật đầu:
"Đúng vậy, tôi vừa nhận được tin tức từ Phiên Quốc truyền tới cho nên tôi mới gõ cửa tiên sinh như thế."
Tiên sinh tức khí mắng:
"Những con lợn Phiên Quốc này ngay cả sáu người mà cũng không xử lý được, ngay cả nội tuyến trong đại sứ quán ta cũng đều xuất động, không chỉ bọn chúng không làm sao, còn đem Lạp Đạt bắt đi."
Tiên sinh càng nói càng tức giận, hắn thật không ngờ gặp phải kết cục như vậy, tất cả này làm cho hắn khó có thể tin. Nếu như thủ hạ trước mặt này không phải đã theo mình hai mươi mấy năm, hắn còn tưởng rằng thủ hạ đang nói giỡn.
"Bây giờ ỏ thành phố Lạc Lâm của Phiên Quốc đang lục soát toàn thành phố, mong muốn có thể tìm về Lạp Đạt."
Đại hán nói.
"Cậu nói cho Phiên Quốc bên kia bất luận dùng cái giá gì cũng phải tìm về Lạp Đạt, nghìn vạn lần không thể làm lộ phương pháp huyến luyện mộc thi sát thủ kia."
Tiên sinh căn dặn đại hán.
"Tôi biết rồi."
Đại hán nói.
Tiên sinh khoát khoát tay nói:
"Cậu đi ra ngoài đi!"
Đại hán hơi khom người lui đi ra ngoài, sau khi tiên sinh thấy đại hán rời khỏi, tự nhủ nói:
"Trần Thiên Minh a Trần Thiên Minh, không nghĩ ra mày lợi hại như vậy, trái lại tao coi thường mày, sớm biết vậy đã đem mày thành kẻ làm việc cho tao."
Tiên sinh lấy tay chống cằm suy nghĩ sầu khổ.
Trần Thiên Minh đang ngồi thấy Tiết Phương lên đâ,y hắn vội vàng chạy qua nghênh đón nhỏ giọng nói:
"Tiết Phương em có hỏi ra không?"
Bây giờ đám Đình tỷ đều đang ngủ, Trần Thiên Minh sợ đánh thức bọn họ.
Tiết Phương đỏ mặt, nàng nghĩ đến vừa mình nói kinh khủng như vậy, ngại ngùng lắc đầu nói:
"Không có, Lạp Đạt cái gì cũng không chịu nói, hắn kêu giết hắn đi."
"Vậy quên đi, anh đi nói với hắn một chút, nếu như hắn không nói anh sẽ giết hắn."
Trần Thiên Minh nhún nhún vai vừa cười vừa nói. Nếu như Lạp Đạt không nói, thì hắn phải chết,dù sao mọi người mang theo Lạp Đạt là không có khả năng thoát quay về Z quốc được.
Tiết Phương không nói gì thêm chỉ là gật đầu tiếp nhận vị trí canh gác của Trần Thiên Minh. Nàng thấy tất cả mọi người mệt nhọc một buổi tối, nàng cần phải khổ cực một chút.
Trần Thiên Minh đi xuống nhìn thấy Lạp Đạt bị điểm huyệt không thể động đậy té trên mặt đất. Hắn đi tới bên người của Lạp Đạt giải khai huyệt đạo của Lạp Đạt nói:
"Lạp Đạt mày nghĩ thế nào? Là không nói hay là nói?"
"Trần Thiên Minh mày giết tao đi, tao sẽ không nói."
Thanh âm của Lạp Đạt có chút khàn khàn xem ra vừa rồi Tiết Phương đã dùng nghiêm hình.
"Xem ra đầu khớp xương của mày vẫn là rất cứng a."
Trần Thiên Minh ngồi ở đối diện Lạp Đạt nói.
Lạp Đạt nói:
"Trần Thiên Minh, tao biết rơi vào trong tay của bọn mày nhất định là không sống được, mày giết tao đi."
Nói xong Lạp Đạt nhắm hai mắt của mình lại.
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:
"Mày đã nói như vậy, tao đây cũng không nói nhiều, mày tự mình hảo hảo mà hưởng thụ không khí của thế giới này một chút đi, ngày mai tao sẽ giết mày.Lần này nhiệm vụ của chúng ta sang đây là tìm về phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, nếu như không lấy được sẽ giết mày tránh cho làm hại người làm hại xã hội."
"Bọn mày không muốn muốn phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ?"
Lạp Đạt có chút kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh.
"Chúng ta muốn làm gì? Những phương pháp cực kỳ tàn ác này, tao ước gì biến mất tại trên thế giới này, cho dù quốc gia muốn tao cầm phương pháp này lại, tao cũng sẽ ở giữa đường đem hủy đi. Tao đã cùng mộc thi sát thủ giao thủ qua, đem người đùa thành người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, còn không tốt bằng đem người ta giết đi."
Trần Thiên Minh nói.
"Nhưng có rất nhiều tổ chức muốn phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ này."
Lạp Đạt cãi cọ nói. Hắn cũng không tin Trần Thiên Minh không cần phương pháp này, phỏng chừng bọn họ thấy lấy không được cố ý nói như vậy.
Trần Thiên Minh nói:
"Bọn hắn là bọn hắn, chúng ta là chúng ta.Chúng ta luôn luôn chú trọng hòa bình. Loại phương pháp này chúng ta không bao giờ muốn. Lạp Đạt chính mày tỉnh lại đi. Bây giờ mày bán nước cầu vinh hiểu được có cái chỗ tốt gì rồi chứ, chỉ là cho đồ tham sống sợ chết mày mỗi ngày bị lương tâm khiển trách mà thôi. Mày ở Phiên Quốc tựa như một cáon chó, người người đều khinh thường mày, nếu như không phải có phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, mày đã sớm bị bọn họ giết rồi."
"Tao biết tao nắm giữ phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, bọn họ sẽ luyến tiếc không giết ta."
Lạp Đạt ở Phiên Quốc mấy ngày này vẫn không có tìm được một người có thể người nói chuyện, bây giờ nói chuyện phiếm cùng Trần Thiên Minh làm cho hắn có một loại cảm giác không thể nói rõ.
"Mày giúp Phiên Quốc làm những mộc thi sát thủ này, mày có chỗ tốt gì chứ? Người cuối cùng cũng sẽ chết, chỉ là nặng tựa thái sơn hay nhẹ tựa lông hồng. Chẳng lẽ mày muốn để tiếng xấu muôn đời sao?"
"Tao muốn báo thù, nếu như không phải là bọn mày giúp Ngật Tang Đạt Kiệt tao đã sớm thành giáo chủ của đạo Lạt-ma."
Lạp Đạt càng nói càng kích động, hắn nhớ tới phong quang của mình trước đây, bây giờ lại thành một con chó nhà có tang.
Trần Thiên Minh nói:
"Cho dù màu có làm giáo chủ của đạo Lạt-ma, giáo chủ sẽ có ích lợi gì chứ, làm xằng làm bậy giống như mày một ngày nào đó sẽ có báo ứng. Lạp Đạt mày có nghĩ tới không? Mày hại chết người vô tội, sau này mày chết đi, bọn họ sẽ ở dưới đó tìm mày tính sổ."
"Tao tao không sợ."
Lạp Đạt ấp úng nói. Hắn nghĩ đến mình trước đây hại chết nhiều người vô tội như thế, hiện nghĩ đến mình cũng nhanh phải chết, trong lòng có tư vị không đúng.
"Thiện có thiện báo không phải không báo là giờ chưa tới."
Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Lạp Đạt một chút tiếp tục nói:
"Lạp Đạt mày còn nhớ rõ Phương Minh Ngọc sao? Còn có bọn Lôi Ma, Điện Ma khi đó bọn họ cũng cùng mày chạy thoát đi ra ngoài nhưng bây giờ đều đã chết. Người làm chuyện xấu một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng."
"Bọn Tiểu Ngọc đã chết?"
Lạp Đạt sửng sốt không khỏi hỏi thăm.
Trần Thiên Minh gật đầu nói
"Đúng vậy hắn chính là bị người một nhà hại chết. Hắn rốt cuộc bị báo ứng lần trước hắn đẩy Báo Vương đi ra ngăn trở sự tấn công của tao mới có thể chạy thoát sự truy sát của tao. Thật không ngờ sư đệ Diệp Đại Vĩ của hắn để trốn thoát cũng đem hắn đẩy ra, báo ứng thật là báo ứng a!"
Lạp Đạt thất kinh:
"Cái gì? Lúc đó là Tiểu Ngọc đẩy Báo Vương đi ra?"
"Đúng vậy, mày không tin có thể đến khi gặp mặt hỏi Báo Vương một chút. Lạp Đạt, bọn mày lợi dụng lẫn nhau, có ngày như vậy cũng không có gì lạ."
Trần Thiên Minh nói.
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Lạp Đạt trầm mặc. Bọn họ lúc đó thật sự là không tin đối phương, Ma Vương không chịu phái thêm người cho hắn ở bên Phiên Quốc này lại muốn phương pháp luyện mộc thi sát thủ của mình, bọn họ đều là muốn chiêm tiện nghi của mình.