Trần Thiên Minh bay đến trước mặt đám Đình tỷ sau đó đem Ái Liên buông ra.
Vẻ mặt Ái Liên hưng phấn lập tức ôm cái cổ của Trần Thiên Minh, đem việc nàng vừa rồi đã nghĩ làm ở không trung nhưng không được làm ngay khi nàng vừa đặt chân xuống đất, hôn lên mặt Trần Thiên Minh một cái:
"Tiên sinh, anh thật là lợi hại, em thích anh."
Trần Thiên Minh ngây người, cái này là chuyện gì a? Ái Liên cô thích tôi, sao không nói tại trên đường để tôi cho cô hôn thoải mái. Nhưng bây giờ nữ nhân của tôi đứng bên người, cô làm như vậy không phải muốn tôi chết sao? Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh vội vàng đẩy Ái Liên ra:
"Ái Liên, cô làm cái quỷ gì vậy a?"
"A."
Khuôn mặt của Ái Liên lập tức đỏ lên, hoá ra Trần Thiên Minh không cẩn thận đẩy lại có thể chạm vào trên ngực của cô gái.
Trần Thiên Minh vừa nhìn được tay mình không chú ý chạm vào cái chỗ đặc biệt kia của người ta, đặc biệt sắc mặt của Đình tỷ vừa vui mừng đến bây giờ thành oán hận, hắn chỉ biết là xong, đây không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?
"Trần Thiên Minh, tôi liều mạng với anh!"
Tiết Phương ở bên cạnh thấy vậy, nàng xông lên giơ một chưởng liền hướng Trần Thiên Minh đánh tới nói:
"Anh dám khi dễ Đình tỷ, ngày hôm nay tôi không để yên cho anh."
Trời ạ, cái gì khi dễ Đình tỷ, vừa rồi rõ ràng tôi chạm vào người Ái Liên a! Trần Thiên Minh không dám đánh lại, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nhảy tới nhảy lui tránh thoát công kích của Tiết Phương.
Đình tỷ kêu lên:
"Tiểu Phương,em ngừng tay lại."
"Đình tỷ, ngày hôm nay em không giết tên Trần Thế Mỹ này em sẽ không hết hận."
Tiết Phương một bên thở phì phò vừa nói.
"Hắn nói đi quẳng đồng hồ đeo tay thật không ngờ là đi tán gái."
"Cô cô nãi nãi của tôi, các người hiểu lầm rồi."
Trần Thiên Minh thật không ngờ cô gái Phiên Quôc lại như thế, vừa nói thích mình liền muốn hôn mình, xem ra nếu như không phải có nhiều người như vậy, hẳn nàng có thể là muốn cởi quần áo a. Trần Thiên Minh đem chuyện tình vừa rồi nói cho mọi người, Ái Liên chính là muốn giúp mọi người.
"Cho dù là giúp mọi người, anh cũng không có thể làm thế."
Tiết Phương phát hiện mình trách lầm Trần Thiên Minh, ngại ngùng chạy đến phía Đình tỷ nói thầm.
Trần Thiên Minh tức giận nói:
"Tiết Phương cô không nên thêm mắm thêm muối có được hay không? Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đã bị người ta hôn một cái."
Trần Thiên Minh vuốt vuốt chỗ mình bị Ái Liên hôn, vẻ mặt đau khổ, nữ nhân ngoại quốc phong tình vạn chủng như vậy không tồi nhưng bây giờ là thời kỳ phi thường, mình cũng không thể xằng bậy.
Ái Liên thấy Tiết Phương cùng Trần Thiên Minh đánh lên vội vàng giải thích
"Mọi người không nên hiểu lầm, chỉ là mình tôi thích Trần tiên sinh mà thôi, thật không ngờ làm cho bạn gái của Trần tiên sinh hiểu lầm."
Ái Liên nói rồi nhìn Tiết Phương, nàng cho rằng Tiết Phương là bạn gái của Trần Thiên Minh.
Tiết Phương vội vàng nói:
"Ái Liên, đây mới là bạn gái của hắn, tôi không phải."
Nàng đem Đình tỷ lôi đi ra.
"Ngại quá, mới vừa rồi tôi mới nhìn đến cô gấp như vậy, cứ tưởng cô là bạn gái của Trần tiên sinh."
Ái Liên thấy mình lại nghĩ sai rồi ngại ngùng nói:
"Tôi là một người dám yêu dám chịu, tôi thấy được nam nhân tôi thích sẽ không kìm lòng được, tôi đã quên các người là người Z quốc."
Chẳng lẽ nam nhân Phiên Quốc có thể lấy rất nhiều nữ nhân? Trần Thiên Minh động tâm nhìn Ái Liên, nếu như không phải Tiết Phương vẫn trừng mắt nhìn hắn, hắn thật muốn hỏi Ái Liên một chút.
"Được rồi, mọi người không nói nữa, Ái Liên tiểu thư, phiền cô trước tiên mang chúng ta đi tới nhà cô ngươi trốn một chút rồi buổi tối chúng ta sẽ đi."
Đình tỷ nói với Ái Liên.
Vì vậy Ái Liên mang theo mọi người hướng nhà ông nội nàng chạy đi. Tiết Phương sợ Trần Thiên Minh lại ôm Ái Liên, nàng vội vàng ôm lấy Ái Liên, căn cứ theo phương hướng Ái Liên nói chạy đi.
Mẹ nó, tôi cũng không phải bạn trai của cô, cô căng thẳng cái gì a? Trần Thiên Minh nhìn bóng lưng của Tiết Phương thầm mắng.
"Thiên Minh, chúng ta trách oan em rồi."
Đình tỷ đi lại cạnh Trần Thiên Minh nói.
"Không có việc gì, chỉ cần Đình tỷ hảo hảo hôn em một cái thì em sẽ không tức giận nữa."
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Tới địa ngục đi, già mà không đứng đắn."
Đình tỷ cùng Trần Thiên Minh vội vàng đuổi kịp bọn họ.
Nhà của Ái Liên là một lâu đài nhỏ từ xưa của tiểu trấn, gia gia của Ái Liên là một lão nhân hòa ái dễ gần, lão nhân nghe được bọn Trần Thiên Minh cứu cháu gái mình mà lọt vào truy sát thì vội vàng bảo Ái Liên dẫn bọn hắn xuống đến hầm.
Gọi là hầm kỳ thực chính là tầng hầm ngầm, phía dưới có ba gian phòng còn có một chút vật phẩm. Nếu như phía dưới cho chút thực vật, bọn họ ở chỗ này là có thể ở được một đoạn thời gian.
"Trần tiên sinh, mọi người hãy ở chỗ này nán lại trên vài ngày đi!"
Ái Liên vẫn đi theo bên cạnh Trần Thiên Minh, nàng to gan không để ý tới ánh mắt muốn giết người kia của Tiết Phương, nàng thường thường hỏi Trần Thiên Minh một ít chuyện thú vị.
"Được rồi, phiền cô chuyển giúp tôi lời cảm ơn đến ông nội cô sau này chúng tôi sẽ báo đáp, khi các người đến Z quốc, chúng ta sẽ đối đãi các người như thượng khách."
Trần Thiên Minh cảm tạ nói.
Ái Liên vừa cười vừa nói:
"Anh không nên khách khí với tôi, nếu như không phải có anh thì đời tôi đã bị phá hủy. Hơn nữa tôi có thể vì người mình thích mà làm chút việc, trong long tôi đặc biệt cao hứng."
Mọi người vừa nghe Ái Liên nói như vậy, thực sự có loại cảm giác không còn lời nào để nói. Đặc biệt Trương Ngạn Thanh hắn thầm nghĩ con gái Phiên Quốc người ta thực sự là cởi mở a, cho dù bạn gái của lão đại ở đây, nàng vẫn nói rõ long mình trước mặt mọi người, loại người như cô gái này thật là sảng khoái a!
Ái Liên thấy mọi người nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đỏ lên:
" Mọi người nghỉ ngơi một hồi đi, tôi lên trên đi xem tình huống trước."
"Ái Liên!"
Trần Thiên Minh đột nhiên kêu lên.
Ái Liên thấy Trần Thiên Minh gọi mình, vui vẻ nói:
"Trần tiên sinh, anh gọi em có chuyện gì sao?"
"Tôi nghe cô nói thuyền của nhà cô buổi tối ngày mai muốn đi Z quốc phải không?"
Trần Thiên Minh hỏi, bây giờ trong lòng hắn có một phương pháp lớn mật.
"Đúng vậy."
Ái Liên gật đầu nói.
"Tôi có ý nghĩ như này."
Trần Thiên Minh nhìn mọi người liếc mắt nói:
"Tôi nghĩ chúng ta ngày mai ngồi thuyền nhà cô quay về Z quốc."
Trần Thiên Minh nói ra ý nghĩ của mình.
Mọi người vừa nghe con mắt không khỏi sáng ngời. Bởi vì thuyền của nhà Ái Liên là thuyền chở hang, che giấu vài người là không có vấn đề.
Ái Liên nói:
"Nếu như các người có thể đi là không có vấn đề, vấn đề là khi bắt đầu lên thuyền sẽ có người kiểm tra."
Trần Thiên Minh mỉm cười nói:
"Cái này không có vấn đề, khi thuyền các người đi rất xa thì chúng tôi mới đi lên. Cô xem có thể chuẩn bị cho chúng tôi một thuyền nhỏ là được. Chỉ cần thuyền nhà cô chờ chúng tôi là được."
Lấy nội lực của mọi người thay phiên nhau chèo thuyền có thể đi rất nhanh.
"Cái này không có vấn đề gì, thuyền nhỏ của nhà chúng ta đều ở trên bến tàu."
Ái Liên nói.
"Có điều là các anh làm sao không ngại chỗ bến tàu chứ? Nghe nói trên đường bên kia có rất nhiều người muốn bắt các anhi."
"Chuyện đó thì chúng ta chờ trời tối mới tiến lên."
Trần Thiên Minh cũng không dám tưởng tượng Phiên Qquốc phái ra bao nhiêu người chặn bọn họ, có điều là chỉ có liều mạng lao ra vòng vây bọn họ thì mới có cơ hội sống sót.
"Được rồi, chờ trời tối đen chúng ta cùng nhau đi, tôi ở phía trên chờ các anh."
Ái Liên nói.
Trần Thiên Minh nghe Ái Liên muốn đi cùng mọi người, vội vàng lắc đầu nói:
"Không được, cô tùy tiện gọi một người hầu theo tôi đi cùng nhau là được, cô đi theo chúng ta quá mạo hiểm."
Ái Liên nói:
"Tôi muốn đi, nếu không tôi không cho các anh đi."
Trần Thiên Minh nhìn vẻ ngang ngược của Ái Liên không thể làm gì khác hơn là nói:
"Được rồi, chúng ta đến lúc đó nói tiếp. Đình tỷ chị đi lien hẹ với Khỏng Bạch đại sứ xem bên ngoài là tình huống như thế nào, nhớ kỹ không được nói cho hắn chúng ta ở nơi nào."
Đình tỷ gật đầu nói:
"Chị biết rồi."
Hiệu trưởng cùng Li-ma mang theo một đoàn cao thủ hướng đường cái tìm tòi, mỗi chiếc xe của bọn họ đều có mấy người cao thủ, hơn mười chiếc xe thì có hơn mười một người của đội hành động. Để đoạt lại Lạp Đạt, trất cả các cao thủ của đội hành động đều dốc toàn bộ lực lượng, thề muốn đem Trần Thiên Minh giết. Mà trên đường khác đều đầy cảnh sát, nếu như phát hiện tung tích của bọn Trần Thiên Minh lập tức sẽ xúm lại đem bọn họ tiêu diệt.
"Hiệu trưởng, xem cái này, dụng cụ dò tìm thể hiện đồng hồ đeo tay ngay ở phụ cận."
Li-ma nhìn khí cụ theo dõi trên tay có tín hiệu đặc biệt mạnh mẽ vội vàng hướng hiệu trưởng nói.
"Vậy anh còn đang đứng ngây ra đó làm gì, mau kêu mọi người xuống xe lục soát, ta cũng không tin bọn họ có thể bay đi."
Hiệu trưởng hướng Li-ma mắng to. Hiện ở chỗ này có tới một trăm cao thủ, hoàn toàn có thể đem bọn Trần Thiên Minh giẫm thành thịt vụn.
Bị hiệu trưởng chửi, Li-ma lập tức gọi thủ hạ xuống xe tìm tòi nếu như không có ra cái vấn đề gì, bọn Trần Thiên Minh nhất định ở gần đây. Bây giờ thành phố Lạc Lâm đã là một cái thành thị toàn thành giới nghiêm, đã có người nghiêm mật giám thị đại sứ quán Z quốc, bọn họ cũng căn bản không thể phái ra người đến trợ giúp bọn Trần Thiên Minh. Bây giờ Trần Thiên Minh chính là như cá trong chậu chờ bọn họ đi bắt.
Bọn Li-ma cũng biết nếu như không tìm được Lạp Dạt trở về, bọn họ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc nhất. Giống như thị trưởng Tra Đức để lộ bí mật kia đã bị tổng thống hạ lệnh xử bắn. Nghĩ tới đây Li-ma không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Đội trưởng, chúng ta tìm được rồi."
Có một người Phiên Quốc quát to một tiếng. Nghe được tiếng kêu của hắn, mọi người liều mạng tiến lên, mọi người cho rằng bọn Trần Thiên Minh ngay ở chỗ hắn.
"Bọn họ ở nơi nào?"
Hiệu trưởng phi thân một cái đã bay tới đó, lo lắng mà hỏi thăm.
"Tôi tìm được cái đồng hồ đeo tay kia rồi."
Tên nam nhân Phiên Quốc thấy nhiều người như vậy hướng qua liền ngại ngùng nói.
Hiệu trưởng mắng:
"Mẹ mày, có đúng mày muốn chết hay không?"
Lạp Đạt bị bắt, hiệu trưởng đã không có tâm tình tốt gì.
Li-ma đi tới bên người hiệu trưởng nói:
"Hiệu trưởng, bây giờ bọn họ ném xuống đồng hồ đeo tay này, có thể bọn họ đi đến nơi đây mới phát hiện đồng hồ đeo tay có chuyện, cho nên ném xuống."
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy phía trước có xuất hiện dấu vết địch nhân không?"
Bây giờ bọn họ hình thành một cái vòng vây lớn, chậm rãi đem vòng tròn thu nhỏ lại, không tới ba ngày bọn họ có thể đem Trần Thiên Minh bắt lại.
"Không có."
Li-ma lắc đầu nói.
"Chúng ta bị lừa."
Hiệu trưởng kêu lên:
"Bọn họ nhất định là phát hiện cái đồng hồ đeo tay này sau đó ném đồng hồ ở chỗ này làm cho chúng ta truy đến nơi đây. Cũng may ta dùng chính là phương pháp bao vây sẽ không ảnh hưởng tới vòng vây."
Hiệu trưởng bây giờ dùng chính là đám quân cảnh vây quanh truy sát Trần Thiên Minh, chỉ cần cái vòng tròn này từ từ nhỏ lại, bọn Trần Thiên Minh liền không còn chỗ trốn.
Li-ma hỏi hiệu trưởng
"Hiệu trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Li-ma, anh có thể nói cho ta biết đầu tiên là ở địa phương nào phát hiện tín hiệu?"
Hiệu trưởng hỏi.
"Căn cứ bản vẽ của tín hiệu, phát hiện đầu tiên chính là ở gần trấn Lâm Hải."
Li-ma nói.
"Chúng ta hiện ở trên đường đi trấn LÂm hải, phỏng chừng bọn chúng dùng chính là phương pháp dương đông kích tây, cố ý ném đồng hồ tại đây rồi bọn chúng ở nơi nào đó trốn đi, chờ chúng ta đi nhầm phương hướng bọn họ lại đi."
Nói xong, hiệu trưởng đi lên xe của mình, kêu mọi người đem xe thay đổi đầu hướng trấn Lâm Hải chạy đi.
Hiệu trưởng ở trong xe nói với Li-ma:
"Li-ma, anh lập tức liên hệ với trưởng trân của Lâm Hải trấn. Hỏi hắn xem có người khả nghi nào đi vào trấn của bọn họ hay không, còn nữa kêu vài cái phi cơ trực thăng lên không trung tìm tòi bọn họ. Bây giờ phạm vi nhỏ, ta không tin không bắt được bọn chúng."
Hiệu trưởng âm trầm cười.