TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 672: Chúng ta nói chuyện đi

"A! đau chết mất."
Ái Liên kêu thảm nàng không ngờ rằng mình cũng nói đau Trần Thiên Minh vẫn như vậy đi vào. Nhưng nàng sao biết cái đau vừa rồi chỉ là một loại cảm giác còn Trần Thiên Minh không đi vào!
Lúc trở ra Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mà hôn một cái nói




"Ái Liên chỉ đau lần đầu tiên, lần sau nhất định em sẽ thấy thích là khác"
Nói Trần Thiên Minh tiếp tục hôn ái liên vuốt ve tâm hồn đau đớn của cô.
Lúc Trần Thiên Minh vừa hôn vừa sờ vuốt ve Ái Liên cũng không có cảm giác đau như vừa rồi mà cảm giác tê dại tê dại lại xuất hiện.


"Thiên Minh em không đau đến vậy đâu."
Ái liên nhìn Trần Thiên Minh cười cười, ý nàng là Trần Thiên Minh có thể làm gì mình muốn.
Nhưng hắn không làm ngay, bây giờ tuy Ái Liên không đau nữa, hắn vẫn nhẹ nhàng làm từ từ, hắn vẫn muỗn nghe tiếng rên ử ử của cô.


Thế là hắn cúi xuống hôn lên đôi nhũ hoa của cô, điều này khiến hắn cảm thấy bay bổng, cái lưỡi của hắn không ngừng chuyển động trên ngực cô, mỗi lần như vậy lại khiến cơ thể cô run lên.


Dần dần cô không thấy đau ở chỗ đấy nữa, ngược lại càng lúc càng cảm thấy như hắn đang gãi ngứa cho cô vậy
"Thiên Minh em..."
cô không biết nói ra cảm giác cảu mình như thế nào.
"Em làm gì vậy?"


hắn không hiểu, chẳng nhẽ cô vẫn đau? Hắn cũng cảm thấy bây giờ cô đã có thể để cho hắn mặc sức làm rồi.
"Ư"
cô không trả lời trực tiếp mà dùng tiếng rên ư ử đển trả lời, chỗ đó ngày càng ngừa khiến cô không ngừng rên rỉ.


Hắn thấy vậy liền làm thêm mấy cái nhưng dường như cô vẫn chưa thấy thỏa.
"Ái Liên nếu em không đau anh sẽ làm"
hắn làm mấy cái rồi dừng lại.
"Ừ"
cô ngại ngùng gật đầu, tuy là tuýt phụ nữ phóng khoáng nhưng dù gì cũng là lần đầu, trong lòng vừa căng thẳng vừa mong đợi.


Hắn cũng cảm thấy khó chịu, khi cô nói thế hắn không khách khí nữa, đầu tiên còn nhẹ nhàng, nhưng sau mạnh dần, cô không ngừng rên rỉ.
"A! Thiên Minh em yêu anh"
cô không biết hắn đã làm như vậy bao lâu, chỉ biết trên người mình như có dòng suối tuôc trào, cô thấy giống như trên thiên đường vậy.


Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, khả năng của hắn ngày càng lâu, hắn vẫn thấy chưa đến đỉnh, vẫn tiếp tục trườn trên người cô.
"A!!"


Trần Thiên Minh cũng nhẹ nhàng mà hừ một tiếng ngã trên người ái liên thở phì phò. Đem toàn bộ ** của mình toàn bộ tiết ra đến khiến cho hắn có cảm giác tươi mát sảng khoái.
"Thiên Minh em đau đầu muốn chết, chón mặt quá"


Ái liên nhỏ giọng nói. Nàng không ngờ rằng làm loại chuyện này Vậy mà loại cảm giác này lại làm cho nàng hoài nghi mình đã bay tới bầu trời. loại cảm giác này khiến cô vô cùng thích thú.
"Ngốc ah, cảm giác hạnh phúc này bao nhiêu người muốn có còn chả được!"
hắn đưa tay véo mũi cô 1 cái.


Cô chu môi nói như không muốn chịu thua:
"Người ta không ngốc mà cũng làm giám đốc cho công ty của cha đó thôi"
"được anh biết rồi, vậy cô quản lí ngốc của anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

"20 tuổi"
cô lườm hắn một cái không hiểu sao hắn lại lôi đâu ra cụm từ
"cô quản lí ngốc"
.


Hắn vuốt ve cái chỗ lúc nãy bị hắn làm cho đỏ lên:
"Lúc nãy em có thoái mái không?"
Cô nói rất hạnh phúc
"Có"
"Vậy ngày nào anh cũng làm thế này nhé"


Trần Thiên Minh cười ɖâʍ đãng. Cô gái ngoại quốc này khiên hắn sinh lòng thương yêu, có thể do cô khác biệt với những cô gái nước Z chăng, tuy Yagiyuu Yoshiko cũng là người ngoại quốc, nhưng làn da cô ấy cũng giồn các cô gái nước Z nên không thấy gì khác biệt.
"Cái gì, anh muốn hại em chết à?"


Cô giật mình nói, lúc nãy tuy có chút điên rồ thật nhưng thật sự cô không chịu nổi nỗi đau ở chỗ đó, cô không biết có đi được khi bước xuông giường không.
"Anh chỉ đàu thôi mà, để ý làm gì"


Bây giờ hắn đã ra khỏi người cô, sex toy mà hắn làm cho hỏng mấy ngày trước chỉ giúp hắn luyện tập, không thể làm hắn thỏa mãn, cũng không thể rên ư ử. Thật đáng tiếc!
"Em đánh chết anh"
cô giơ nắm đấm ra trước mặt hắn, nhưng cô đâu nỡ lòng nào đánh hắn!


"Hoa mẫu đơn chết đi làm ma cũng phong lưu"
"Em không hiểu"
cô lắc đầu
"Anh đừng nói với em những câu ý tứ sâu xa của Z quốc đó em không hiểu đâu"
"Vậy em học đi"
"Em biết rồi, anh vào nàh tắm lấy giúp em bộ quần áo đi"


cô đỏ mặt nói, vốn định mặc quần áo vào, nhưng nhớ ra là quần áo vẫn trong nhà tắm, hơn nữa cô vẫn cảm thấy đau.
Hắn gật đầu đi về phía nhà tắm lấy quần áo ra, sau đó đến bên giường nói:
"Anh giúp em mặc nhé!"
Cô lắc đầu:
"Để em tự mặc, anh vào tắm đi rồi mặc quần áo vào"


thấy hắn trần như nhộng cô không dám nhìn thẳng.
Hắn thấy có vết máu đỏ trên giường, quả nhiên là cô đã cho hắn lần đầu tiên của cô, thật đúng là hiếm thấy, hắn tự nhủ phải đối tốt với cô gái này.
Cô nhìn vết máu trên ga giường nói:


"cái này em sẽ giặt sau, anh mau mặc quần áo vào kẻo lạnh"
"Không sao"
hắn nói ròi vào nhà tắm tắm qua loa, trên thuyền nước ngọt rất quý nên không thể lãng phí được.
Khi ra hắn đã thấy cô dọn dẹp chăn ga:
"Em còn đau không?"
hắn lo lắng hỏi.


"Đỡ rồi. lúc nãy anh lmaf gì mà mạnh thế làm em không dám kêu"
cô nhìn hắn cười, người con gái vừa trơ rthanhf đàn bà kia khiến hắn cảm thấy ngỡ ngàng ngây dại.
"Em đẹp quá Ái lIên!"
"Anh thích là được rồi"
cô đỏ mặt nói, cô thích được nghe những lời lẽ như vậy.


Hắn bảo cô nên về phòng khác ngủ, vừa nghĩ ra là lâu rồi không nói chuyện với chị Đình, dù gì trên thuyền cũng không có chuyện gì làm.


Bọn Lâm Quốc vẫn đang chơi bài, chi bằng đi tìm Đình tỉ và Tiết Phương, đặc biệt là Tiết Phương, lần trước hắn mới chỉ vào được, nhưng vẫn chưa lên đỉnh!
Thế là hắn đến trước cửa phòng Đình tỉ rồi gõ cửa.
"Ai đó?"


giọng Phương Phương lạnh lùng vang ra, nghe thấy giọng cô ấy hắn lại nổi hứng xxx, sao cô ấy không thể dịu dàng hơn được nhỉ?
"Là anh"
Hắn trả lời, nghĩ đến cảnh tượng sắp tới hắn lạ thấy hưng phấn hơn
"Không có ai đâu"
Tiết Phương trả lời, giọng càng lạnh lùng hơn.


Hắn sững người, Tiết Phương nói kiểu gì vậy, cô ấy không phải là người à?
"Sao không có người, em không phải sao? Đình tỉ mở cửa đi"


Sau đó hắn nghe thấy tiếng cạch, là Đình tỉ mở cửa, lúc này chị đang mặc chiếc áo ngủ, chiếc d38 như muốn nhảy ra. Thấy vậy hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn, chỉ muốn chạm vào đó.
"Thiên Minh có chuyện gfi không?"


Đình tỉ thấy muộn rồi mà Thiên Minh lại đến tìm mình, cho rằng đã xó chuyện gì.
"không có chuyện gì"
hắn lắc đầu nói
"Đệ chỉ muốn tìm mọi người nói chuyện thôi"


hắn nhìn chiếc giường của hai chị em, nghĩ xem chiếc giường nào thú vị hơn? Nghĩ kĩ hắn thấy hai chiếc to bằng nhau, không có gì để so sánh cả. Rồi hắn nghĩ nên chọn chiếc của chị Đình trước, dù gì chị cũng lớn hơn.
"Thiên Minh để tôi đi ra"


Tiết Phương giận dữ nói, bộ dạng đó giông như là hắn đã làm gì tổn thương cô vậy, thực ra là chuyện lúc nãy hắn làm với Ái Liên.
"Tiểu Phương đừng như vậy, anh nhớ mọi người mới tới đây mà nói chuyện mà"
Tiết Phương giận dữ nói:


"Nhớ chúng tôi? Lúc nãy không phải anh rất vui vẻ với Ái Liên sao? Sao bây giờ lại tìm đến chúng tôi?"
Thì ra là Tiết Phương giận chuyện lúc nãy. Lúc nãy Đình tỉ đến tìm hắn, do phòng trên thuyền không cách âm nên nghe rõ những chuyện bên trong.


Thấy Đình tỉ trở về mặt đỏ ửng, Tiết Phương truy hỏi có chuyện gì, thấy tỉ không nói cô bèn tự mình đi xem xét, kết quả là... bây giờ hắn mò đến cô không tức giận làm sao
"Mọi người làm sao..."
hắn vội vàng chữa câu


" không, mọi người hiểu nhầm rồi, lúc nãy anh và Ái Liên chỉ nói chuyện thôi"
"Anh đừng cho là chúng tôi chỉ là trẻ con 3 tuổi. Lúc nãy chúng tôi nghe rất rõ"


Cô càng nói càng tức giận, cô sợ không kiềm chế được bản thân mình, lại muốn liều mạng cùng hắn. Cô không biết tại sao bản thân luôn bình tĩnh nhưng khi vừa nhìn thấy hắn lại tức giận đến vậy, nhất định phải tìm hắn đánh nhau, cãi nhau mới được.


Đọc truyện chữ Full