TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1718: Máu ít có là gì?

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Giang Ba Đào rất mừng vì mình không quyết định sai lầm. Diệp Tu và Bánh Bao đã bị dồn vào con đường hắn đặt ra. Trốn chạy khỏi Kiếm Sóng Tinh Vân để giảm sát thương xuống thấp nhất là lựa chọn tốt nhất dành cho họ, bởi họ không còn đủ thời gian vượt qua bức tường Kiếm Sóng đến cứu Đường Nhu. Bị Luân Hồi focus, HP Đường Nhu trượt mạnh theo từng giây, từng nửa giây hoặc thậm chí ít hơn thế.

Hưng Hân chỉ có một cơ hội duy nhất để đột phá, và họ đã thất bại. Họ có thể thử sức thêm lần nữa, nhưng e rằng Đường Nhu không chờ được đến lúc đó.

Nào, chạy đi!

Giang Ba Đào dõi mắt theo hành động của Diệp Tu và Bánh Bao. Hắn không buông lỏng cảnh giác, chưa kể còn phải chuẩn bị cho khâu chuyển mục tiêu kế tiếp khi Đường Nhu ngã xuống.

Giết ai trước đây nhỉ?

Quan sát lối di chuyển của hai tướng địch, Giang Ba Đào bỗng phát hiện có thứ gì đó ẩn hiện trong góc nhìn.

Cái gì vậy? Cái gì có thể xuyên qua bức tường Kiếm Sóng và chạm đến chỗ các tướng Luân Hồi đang focus Đường Nhu vậy?

Lựu đạn ư?

Giang Ba Đào hoảng hồn, không kịp suy nghĩ đã vội khiển Kiếm Sóng Tinh Vân chém tới quả lựu đạn. Vụ nổ không gây tiếng động lớn và ánh sáng cũng chẳng lóa mắt người, nhưng một luồng sóng xung chấn lập tức lan rộng.

Bom Xung Chấn!

Mạnh đến mấy chăng nữa, Chu Trạch Khải, Tôn Tường và Ngô Khải cũng không thoát khỏi số phận bị hất văng. Giang Ba Đào lạnh toát cả người. Hắn xoay góc nhìn và thấy Tô Mộc Tranh đang ở rất gần. Gần hơn hẳn vị trí cũ.

Diệp Tu và Bánh Bao thất bại trong việc đột phá Kiếm Sóng là sự thật, nhưng lý do của sự thất bại là vì Giang Ba Đào đã tập trung mọi sức lực ngăn cản. Hắn quên mất rằng, nhiệm vụ giải cứu của Hưng Hân không chỉ đặt trên vai hai người này. Tô Mộc Tranh đâu có nằm ngoài cuộc chơi?

Cả ba đã phối hợp trong một nỗ lực đánh lạc hướng, tạo sơ hở cho người ít bị chú ý nhất ném thành công quả Bom Xung Chấn. Mọi chuyện vốn chẳng hề đơn giản. Giang Ba Đào để lọt lưới quả bom, các tướng Luân Hồi còn lại thì sao? Diệp Tu và Bánh Bao cố tình dẫn dụ Giang Ba Đào tập trung Kiếm Sóng về một phía, vậy ai đã che mắt ba vị tướng Luân Hồi?

Đường Nhu và Tô Mộc Tranh chứ còn ai vào đây!

Việc Đường Nhu tìm mọi cách chống trả và Tô Mộc Tranh xả pháo không chỉ đơn giản là gây áp lực. Ngay từ ban đầu, họ đã nhắm vào một mục đích phụ khác: Che lấp tầm nhìn các tướng Luân Hồi.

Lối cover này là trick kinh điển của cặp hợp tác Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong ngày xưa, từng tồn tại trong mọi giáo trình huấn luyện phối hợp giữa tay ngắn và tay dài. Thế mạnh của nó là cực kỳ kín đáo, rất khó phát hiện với tướng địch đang ở quá gần. Lúc này, người duy nhất có khả năng nhìn thấy là Giang Ba Đào thì lại bị đánh lạc hướng chú ý.

"Nên mới nói, thiện xạ tới gần quá làm chi, chẳng có lợi chút nào!"

Nếu Chu Trạch Khải vẫn đứng từ xa mà bắn thì đã không rơi vào bẫy. Chat một câu trên kênh chung, Diệp Tu khiển Quân Mạc Tiếu đổi hướng, lao về phía Nhất Thương Xuyên Vân.

Nhất Thương Xuyên Vân bị Bom Xung Chấn đẩy văng đi mà vẫn không ngừng nã đạn vào Hàn Yên Nhu, hi vọng rút được bao nhiêu máu hay bấy nhiêu. Đợt focus xem như chấm dứt với kết quả Hàn Yên Nhu vẫn còn sống, nhưng Luân Hồi thu hoạch không nhỏ. Pháp sư chiến đấu của Hưng Hân chỉ còn 28% HP, trở thành người ít máu nhất chiến trường hiện tại.

Thêm đợt nữa, có lẽ đủ dứt điểm.

Sắp tới, Hàn Yên Nhu sẽ là gánh nặng của Hưng Hân và mục tiêu số một của Luân Hồi.

Đó là điều không cần bàn cãi, quyết định bởi quy luật máu nhiều thắng máu ít. Mất đi trị liệu, quy luật này càng phơi bày rõ rệt, khả năng chích máu nhỏ giọt của Quân Mạc Tiếu cũng chẳng thể thay đổi.

Ưu thế nghiêng về phía Luân Hồi.

Ai cũng nghĩ vậy, nhưng rồi lại sực nhớ ra một việc.

Người đang bị thấp máu kia, là Hàn Yên Nhu.

Người điều khiển Hàn Yên Nhu, là Đường Nhu.

Cô em mới chân ướt chân ráo vào Liên minh đã đập bàn đòi một chấp ba ấy.

Cô em bị người người thóa mạ vẫn cứng như thép ấy.

Cô em đã chấp ba trong tổng chung kết vẫn bảo đánh chưa đã tay ấy.

Ít máu? Ít máu thì có là gì?

Quân Mạc Tiếu xông về phía Nhất Thương Xuyên Vân, Hàn Yên Nhu cũng hung hãn chạy theo.

Ba tướng Luân Hồi bị Bom Xung Chấn hất văng nhưng vẫn nằm trong phạm vi Kiếm Sóng Tinh Vân, hành động của Hàn Yên Nhu chẳng khác nào đưa đầu cho Kiếm Sóng chém. Cô chỉ thấy không ai kèm mình thì lao lên đánh với tốc độ còn nhanh hơn cả chuyến bay bất đắc dĩ của Nhất Thương Xuyên Vân. Nhất Thương Xuyên Vân giữ nguyên nòng súng chĩa vào cô, cô không lùi. Vô Lãng dùng Kiếm Sóng chém cô, cô không tránh.

Một khi vùng thoát khỏi xiềng xích, cô sẽ lập tức lao lên. Không chút do dự, trong mắt cô chỉ có tấn công, tấn công và tấn công.

Chính nhờ sự quả quyết ấy mà Nhất Thương Xuyên Vân chẳng kịp bắn bao nhiêu phát, Vô Lãng chẳng kịp gây bao nhiêu sát thương, cô đã vượt qua khu vực nguy hiểm.

Tấn công! Tấn công!

Lấy công làm thủ chăng? Không phải, chỉ là còn máu thì còn đánh thôi. Máu chưa cạn thì chưa ngừng đánh, đánh mới là chiến đấu, đánh mới sẽ thắng lợi.

Cường Long Áp!

Hàn Yên Nhu vung chiến mâu trong tay. Với thuộc tính Lửa, Hỏa Vũ Lưu Viêm như thiêu đốt không khí xung quanh thành một màu đỏ rừng rực.

Đường Nhu hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình lúc này. Lựa chọn an toàn nhất với Hưng Hân là cô nên lùi về, chơi phòng ngự, chiến đấu dưới sự bảo vệ của đồng đội. Phần lớn các chiến đội và tuyển thủ khác đều sẽ làm thế, nhất là trong một trận đấu quá quan trọng như đêm nay.

Nhưng Đường Nhu không thích.

Trời sinh cô thích sống lăn xả. Cẩn thận và chờ đợi sự bảo vệ không phải là sở trường của cô. Bắt cô thi đấu trong trạng thái đó chưa chắc là điều hay cho Hưng Hân, mà ngược lại, có khi còn thành cái dở. Đường Nhu được che chở là một Đường Nhu đầy gánh nặng.

Đường Nhu hiểu, Hưng Hân cũng hiểu.

Cho nên Hàn Yên Nhu mới lao lên, mới tiếp tục tấn công dưới sự phối hợp cực nhạy bén của Quân Mạc Tiếu. Hai người chẳng cần đắn đo đã chọn Nhất Thương Xuyên Vân làm mục tiêu kế tiếp, vì tay súng tầm xa như hắn là mối đe dọa to lớn với thanh máu của Hàn Yên Nhu hiện tại. Cần chế ngự hắn càng nhanh càng tốt!

Mà chưa kể, hắn còn là người mạnh nhất. Đường Nhu luôn thích đối đầu với kẻ mạnh nhất.

Cường Long Áp từ trên giáng xuống, Nhất Thương Xuyên Vân lăn mình né tránh, suýt thì va vào đòn tấn công của Quân Mạc Tiếu.

Trước mặt có khoảng trống, chạy!

Ý nghĩ vừa lóe qua đầu Nhất Thương Xuyên Vân, Bánh Bao Xâm Lấn đã xuất hiện chắn đường.

Bánh Bao không suy luận được nhiều như Diệp Tu và Đường Nhu. Ku cậu chỉ nhất nhất đi theo lão đại, lão đại bộp thằng nào thì mình cũng vả thằng đó. Đây là tư tưởng mà Bánh Bao rất quán triệt. Vì vậy ku cậu nhanh tay lẹ mắt gia nhập đội vây giết Chu Trạch Khải, gần như chẳng chậm hơn Diệp Tu là bao.

Tập Kích Gối Cường Lực!

Bánh Bao Xâm Lấn dùng cú húc để lấp vào khoảng trống, Nhất Thương Xuyên Vân đành ngửa người ra sau né chiêu. Một quả lựu đạn chợt rơi xuống từ động tác của hắn.

Ầm!

Lựu đạn nổ, Bánh Bao Xâm Lấn nhảy lùi, Quân Mạc Tiếu né sang trái, Hàn Yên Nhu tránh sang phải. Họ vẫn không ngừng tạo áp lực với Rút Đao Trảm của Quân Mạc Tiếu và Bá Toái của Hàn Yên Nhu. Hai bên cánh đều bị khóa, Nhất Thương Xuyên Vân buộc phải tiếp tục lùi về sau.

Ầm!

Lại có tiếng lựu đạn nổ.

Khi Nhất Thương Xuyên Vân "bất cẩn" đánh rơi một quả lựu đạn, Quân Mạc Tiếu cũng "sơ ý" đánh rơi quả khác. Thời điểm quá khéo, Nhất Thương Xuyên Vân bị khí lưu của vụ nổ tác động, lảo đảo chúi người, vậy mà cặp súng trên tay vẫn duy trì nã đạn sang tướng địch hai bên.

Hưng Hân vừa né vừa đánh, bọc kín cả trước, sau, trái, phải. Nhất Thương Xuyên Vân bị kẹp ở giữa, bất lực nhìn tên lưu manh chập mạch Bánh Bao Xâm Lấn áp sát và chộp lấy cổ họng mình.

Khóa Yết Hầu!

Giảm phòng ngự 50%. Cơ hội!

Mộc Vũ Tranh Phong lập tức xả pháo.

Giữa một vùng lửa cháy, có luồng ánh sáng bay vào. Viện binh Luân Hồi đã đến! Xông vào giữa chiến cuộc, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc lần thứ hai triển khai đại chiêu level 75: Phá!

Hàn Yên Nhu là mục tiêu của hắn và cũng là của Vô Lãng, kẻ đang quét Kiếm Sóng Rực Lửa cắt vào từ bên ngoài. Mặc kệ Đường Nhu đánh hay lùi, thanh máu của cô vẫn là thứ Luân Hồi muốn giải quyết dứt điểm.

Đường Nhu sợ lắm chắc? Đến đây nào, giết một tặng một! Máu nhiều hay ít thì có là gì, không rảnh tính toán!

Hào Long Phá Quân!

Chơi hẳn đại chiêu ở khoảng cách gần, Hàn Yên Nhu húc xuyên qua hit Phá của Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, vượt Kiếm Sóng Rực Lửa và lao tới chỗ Nhất Thương Xuyên Vân. Nhất Thương Xuyên Vân lách mình, đổi súng. Barrett Bắn Tỉa! Thích gần chứ gì, vỡ đầu nhé!

Tiếng súng chưa kịp vang lên, nòng súng đã bị đẩy lệch. Chiến mâu của Hàn Yên Nhu quét tới.

Chu Trạch Khải vô cùng ngạc nhiên. Phản ứng gì nhạy thế này? Hay là đã đoán trước?

Nhạy, vì đó là phản ứng của người muốn bất chấp tất cả. Tranh thủ! Tranh thủ tấn công với hiệu suất tối đa!

Đường Nhu biết, có lẽ mình sắp phải rời sàn đấu. Cô muốn trước giờ phút ấy, có thể gây càng nhiều sát thương cho Luân Hồi, càng tiêu hao sức chiến đấu của Luân Hồi càng tốt.

HP của Vô Lãng vốn là ít nhất, nhưng hắn không lăn xả như Hàn Yên Nhu mà chọn con đường những người máu ít nên đi: Giữ khoảng cách an toàn, đứng từ xa rỉa máu. Với nhịp đánh lúc này, nếu bỏ Nhất Thương Xuyên Vân để quay qua Vô Lãng thì hơi uổng. Cách Đường Nhu suy nghĩ rất đơn giản. Cô tiếc từng giây mình còn đứng trên chiến trường, chỉ mong sao mỗi hit đánh ra đều đổi về HP từ tướng địch.

Vì thế, Hào Long Phá Quân húc xuyên Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc và hướng về Nhất Thương Xuyên Vân.

Nhất Thương Xuyên Vân đã tránh được, Hàn Yên Nhu không muốn vớt vát bằng máu của Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc mà lập tức ngắt chiêu, tiếp tục truy giết mục tiêu cũ. Nhất Thương Xuyên Vân mới vừa rút khẩu súng bắn tỉa, chưa kịp ngắm bắn thì Hàn Yên Nhu đã đến trước mặt...

Đọc truyện chữ Full