TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 865: Đại Sự Không Tốt

- Ồ? Nơi này từng là nơi giam giữ Ma tộc. . .
Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng, ngẫm lại cũng đúng, trước kia Thần tộc ở chỗ này, loại địa phương này khẳng định là dùng để nhốt Ma tộc.




Nghĩ như vậy, Côn ca đều cảm thấy có chút sợ hãi, cảm thấy xung quanh có rất nhiều oan hồn đang nhìn chằm chằm mình, nhìn trộm mình. . .
- Nghe nói phòng giam ngươi đang ở, năm đó giam giữ một tên cùng hung cực ác, cuối cùng bị Thần tộc chém đầu, nghe nói. . . thi thể còn chôn ở phía dưới địa lao này.


Nghe thủ vệ nói, phía sau lưng Côn ca đều phát lạnh, con hàng này khẳng định là chuyên gia chém gió.
- Vậy thì thế nào, ta mới không sợ đám yêu ma quỷ quái kia.
Nói xong, Côn ca còn dậm chân, có bản lĩnh liền từ phía dưới xuyên lên đơn đấu.
Tư tư. . .


Bỗng nhiên có một âm thanh truyền đến khiến sắc mặt hai người căng cứng.
Ở một góc nhà tù, mặt đất phát sinh chấn động, có một chút đất đai từ bên trong trồi ra, tựa như có đồ vật gì sắp phá đất xuất hiện.
- Thần sứ ở trên, phù hộ đồ tử đồ tôn của ngươi a.


Thủ vệ lập tức quỳ trên mặt đất cúng bái, xem ra đều là thật, bằng không cũng sẽ không phản ứng lớn như thế.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, nắm lấy lan can sắt, nếu như ngươi dám ra đây, Côn ca liền dám bẻ gãy song sắt chạy trốn.
Nam nhân nói một không hai, nói chạy, ta liền chạy.
Thổi phù một tiếng.


Trái tim Côn ca đều muốn nhảy ra ngoài, cũng may ra tới không phải tay, mà là một con chuột đất.
Dạ Côn thầm mắng một tiếng, nga cả loại địa phương như Thiên Cung thế mà cũng có chuột, nói đùa gì thế.
- Đừng bái, là chuột đất.
Dạ Côn vỗ vỗ ngực, hù chết lão tử.


Thủ vệ yên lặng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy thật sự là chuột đất, trực tiếp tê liệt ngồi dưới đất ngụm lớn thở dốc, trên mặt hoảng sợ đều không tán đi.
- Có khủng bố như vậy sao?


- Ngươi là kẻ ngoại lai nên không biết, nghe đồn Ma Chủ năm đó giết rất nhiều Thần tộc, sau khi bị chặt đầu, Thần tộc sợ y phục sinh, cho nên phong ấn y ở ngay phía dưới.
- Đậu xanh, vừa rồi ngươi nói chôn, hiện tại lại biến thành phong ấn.


- Bằng không sao có thể gọi là nghe đồn, nghe đồn khẳng định sẽ có rất nhiều phiên bản.
Thủ vệ chững chạc đàng hoàng nói ra.
Dạ Côn yên lặng gật đầu, tính ngươi nói không sai.
- Vậy ngươi hẳn phải biết tên kia gọi là gì chứ.
- Kẻ đó tên là Thạch Âm, một trong thập đại Ma Thần.


Dạ Côn nhớ tới năm đó Thái Kinh đụng phải Ma tộc, danh xưng là thuộc hạ Ma Thần, không ngờ mình thế mà còn có thể trải nghiệm phòng giam trước kia Ma Thần ở.
- Thôi thôi, nói chuyện này làm gì, đều đã chết đã lâu như vậy.
Dạ Côn giơ tay lên, nói loại chuyện này rất xúi quẩy.


Thủ vệ yên lặng nhẹ gật đầu:
- Ăn điểm tâm đi.
Dạ Côn nhận điểm tâm, so với đồ ăn hôm qua, thật khác biệt một trời một vực, bất quá còn có thể ngoạm ăn. . .
Trong lúc Dạ Côn chuẩn bị bắt đầu ăn, bên ngoài thế mà vang lên tiếng hò hét của Mộ Dung Khang.
- Côn ca. . . Côn ca. . .


Dạ Côn nghe tiếng hô của Mộ Dung Khang, cảm giác bên ngoài lại phát sinh đại sự.
Thủ vệ cũng thức thời, đi sáng một bên.
- Làm sao?
Dạ Côn uống một ngụm cháo loãng tò mò hỏi.
Trên mặt Mộ Dung Khang mang theo kinh ngạc, trầm giọng nói ra:
- Côn ca, Viên gia hỏa hoạn.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, trực tiếp hỏi:


- Thi thể đâu?
- Biến thành than.
- Làm sao có thể?
Dạ Côn khó có thể tin, đây chính là tại Thiên Cung, cứu hỏa không phải là chuyện rất dễ dàng sao?


- Là thật, nghe nói là ngọn nến ở linh đường đốt trúng Bạch Lăng, đêm hôm khuya khoắt không có ai, chờ lửa lớn rồi mới có người phát hiện, thi thể đều bị cháy rụi, hoàn toàn thay đổi. . . ta tận mắt thấy, Viên Thiếu Khanh thật thảm, chết rồi còn phải chịu tội như thế.


Dạ Côn hơi hơi híp mắt, xem ra đối phương là muốn hủy thi thể.
Nhưng mà cũng không có trực tiếp hủy đi thi thể, muốn tạo thành tình huống ngoài ý muốn.
Bất quá có phải là cùng một cỗ thi thể hay không, vậy thì không biết.


Tin tức này đối với mình mà nói, tình huống càng thêm bất lợi, đối phương thật nghĩ hết biện pháp không cho mình đường sống.
- Ừm, ta biết rồi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
- Côn ca, còn có chuyện gì cần ta đi làm sao?
- Không có. . . hiện tại tình huống này, thần tiên cũng khó cứu.


Dạ Côn hai tay thả ở sau ót, biểu hiện không có để ở trong lòng, Dạ Côn như thế khiến Mộ Dung Khang rất nghi hoặc. . . đều như vậy... còn bình tĩnh như thế sao?
- Côn ca, nhất định phải kiên trì, ta chính là hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi, nhất định phải cố gắng lên!


Mộ Dung Khang nắm chặt nắm đấm, động viên Côn ca cố gắng lên.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Ngươi vẫn đi nhanh đi, miễn rước họa vào thân.
- Được, Côn ca ngươi bảo trọng, thực sự không có cách, kiếp sau gặp cũng được.
Dạ Côn: ......


Nhìn Mộ Dung Khang rời đi, Dạ Côn than nhẹ một tiếng, cái tên này chỉ là sợ mình mà thôi.
Trước đó còn muốn bắt tay từ phương diện thi thể, hiện tại không được rồi, người khác cũng sẽ không tin thi thể nữa.
Đối phương rấtthông minh, hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình.


Hiện tại nên như thế nào mới tốt.
Lúc này Viên gia còn tràn ngập khói đen, linh đường đã bị đốt đen, quan tài có giá trị không nhỏ cũng bị đố trụi, chớ nói chi là thi thể bên trong, căn bản không thấy rõ tướng mạo, biến thành than đen.


Lúc này Hào Lợi nhìn thi thể trong quan tài, nhíu chặt lông mày, Thiên Cung cháy. . .
Đây quả thật là lần đầu tiên xuất hiện.
Đám lửa này cực kỳ trùng hợp, ban đầu dự định hôm nay nghiệm thi thật tốt, hiện tại đốt thành dạng này. . . có phải Viên Thiếu Khanh hay không cũng không biết.


Các nữ nhân Viên gia gào khóc lớn, thấy bi thương cho Viên Thiếu Khanh, tuổi còn trẻ chết coi như xong, hiện tại còn bị lửa đốt, lão thiên bất công a!
- Viên gia chủ, ban đêm các ngươi không ai trông coi sao?
Hào Lợi lạnh giọng chất vấn, hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi Viên gia là cố ý, chính là sợ mình tra ra.


Viên Khánh bi thương nói ra:
- Đêm qua hỏa hoạn quá đột nhiên, chờ người đến, liền đã bị đốt thành dạng này.
- Viên gia chủ, ta hỏi là, không có người trông coi sao!
Hào Lợi trầm giọng hỏi.
Viên Khánh thấp giọng nói ra:


- Hào đội trưởng, linh đường quả thật không ai trông coi, nào ngờ gió phiêu động Bạch Lăng, bắt lửa.


Nguyên nhân hỏa hoạn chính là như thế, nhưng Hào Lợi vẫn chưa tin, bốc cháy liền có thể đốt thành dạng này, chỉ sợ đốt một khắc mới có thể đốt thành như thế đi, các ngươi đều ngủ như chết rồi sao?


Trong lúc Hào Lợi còn muốn hỏi, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, truyền ra từng đợt tiếng hô tôn kính.
Nhìn thấy người tới, Hào Lợi cùng Viên Khánh chắp tay hô:
- Gia chủ.


Sau khi Chu Bán Sinh nhận được tin tức, liền lập tức tới xem xét tình huống, đây chính là lần đầu tiên Thiên Cung phát sinh hỏa hoạn.
Chu Bán Sinh sắc mặt nghiêm túc đi vào linh đường, nhìn thi thể bên trong quan tài một chút, lập tức trầm giọng nói ra:
- Thu thập xong lại nói.
- Vâng.


Viên Khánh cung kính nói ra, ở trước mặt gia chủ, Viên Khánh còn không dám liều lĩnh.


Đọc truyện chữ Full