Tổ 3 chính là của Tiểu Hồng, chỉ thấy nàng bưng lên một đĩa món ăn, vừa đi vừa mỉm cười với mọi người
"Thầy, món ăn của em là nấm hương xào gà, mời mọi người thưởng thức."
Bộ dáng này của Tiểu Hồng còn chuyên nghiệp hơn cả nhân viên phục vụ ở trong khách sạn, rất xinh đẹp.
Bất quá lần này Ngô Thanh không dám tới thử đầu tiên nữa, hắn đã hưởng qua một lần khổ sở, cho nên lúc này có dùng hình tra tấn, chưa chắc hắn dám làm người đầu tiên xông ra thử lửa.
"Thiên Minh, cậu ăn trước đi."
Ngô Thanh nói. Lý Hân Di cùng Tiểu Châu hai người vừa thấy bộ dáng của Ngô Thanh như thế, các nàng cũng không dám thử trước.
"Được, tôi ăn trước."
Trần Thiên Minh gật đầu nói. Ta không xuống Địa Ngục còn ai xuống Địa ngục nữa, bàn sau, đồ ăn của Tiểu Hồng tiểu khả ái làm, cho dù có bỏ độc vào hắn cũng muốn cười nói ăn rất ngon.
Ngô Thanh ba người dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trần Thiên Minh, sau đó thở dài một hơi, nhìn bộ dạng của Trần Thiên Minh lúc này dường như là một đi không trở lại vậy.
Trần Thiên Minh cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt gà từ từ thưởng thức, vì sao chỉ ăn một miếng thịt gà, bởi vì hắn phỏng chừng nếu có ngộ độc đến lúc đó đi bệnh viện cũng dễ chữa hơn, bản thân mình tuổi trẻ anh tuấn nếu mà chết một cách lãnh xẹt như vậy, quả thực là xin lỗi quốc gia thực xin lỗi nhân dân thực xin lỗi mỹ nữ trên thế giới a.
"Ngon quá, ngon quá!"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa liều mạng gật đầu, bộ dáng dường như đang ăn sơn hào hải vị vậy.
"Thiên Minh, thật sự là ngon như vậy sao?"
Lúc trước Ngô Thanh liều mạng ăn vào ba thìa ớt cay của Hoàng Lăng, bây giờ miệng hắn đã sưng tấy lên.
"Đúng vậy, ăn rất ngon."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa gắp thêm một miếng nữa bỏ vào miệng.
Ngô Thanh nhìn bộ dáng này của Trần Thiên Minh cũng bán tín bán nghi gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng:
"Oa, cái món nấm hương xào gà này quả là không tệ."
Lý Hân Di cùng Tiểu Châu cũng đã đói bụng, hai người thấy Trần Thiên Minh cùng Ngô Thanh ăn say sưa như vậy, hai người cũng tiến tới cầm đũa gắp một miếng bắt đầu ăn. Lý Hân Di vừa cười vừa nói:
"Tiểu Hồng, món ăn này là của các em nấu à? Ăn rất được."
Bành Sương ở phía sau nói:
"Bọn em cũng có phối hợp nhưng mà chủ yếu là do Tiểu Hồng nấu."
Ngô Thanh nhìn Tiểu Hồng xinh đẹp như vậy, buột miệng nói:
"Tiểu Hồng, em thật giỏi, chẳng những thành tích học tập tốt mà nấu nướng cũng giỏi, sau này ai mà cưới được em quả là hạnh phúc. A, sao món ăn đã hết rồi?"
Ngô Thanh vừa quay đầu lại liền phát hiện ra ba người Trần Thiên Minh đã chén sạch món nấm hương xào gà từ bao giờ rồi.
"Ngô Thanh lão sư, lát nữa em sẽ nấu thêm cho các thầy, các cô ăn."
Tiểu Hồng thẹn thùng nói. Tiểu Hồng ở trước mặt Trần Thiên Minh tỏ ra đặc biệt đáng yêu.
"Tiểu Hồng, bọn tớ cũng muốn ăn."
Tôn Úy Đình vội vàng thổ lộ với Tiểu Hồng. Hiện tại hắn lại càng thêm yêu mến Tiểu Hồng, nàng không những học giỏi, xinh đẹp, mà nấu ăn cũng ngon nữa, cô gái như vậy hiện tại có cầm một ngàn cái đèn lồng cũng không tìm đâu ra!
"Cậu tốt nhất là đi ăn cái thứ rễ cây đen sì của cậu đi."
Ngô Thanh tức giận trợn mắt trắng dã liếc nhìn Tôn Úy Đình.
Hoàng Lăng ở bên cạnh tức giận tới mức giậm chân bịch bịch, nàng căn bản nghĩ lần này sẽ vượt qua Tiểu Hồng, nhưng thật không ngờ Tiểu Hồng lại lợi hại như vậy, được tất cả giáo viên khen ngợi.
Trần Thiên Minh lên tiếng:
"Được rồi, tiếp theo là tổ 4."
Tổ trưởng của Tổ 4 là Sở Vân, hắn nói:
"Các thầy cô, món ăn của bọn em tên gọi là cà chua nấu tôm, phi thường ngon, mời mọi người thưởng thức!"
Sở Vân đối với món ăn này phi thường tin tưởng, lần này nhất định đoạt giải, hắn cố ý tìm một vài nữ sinh biết nấu nướng tạo thành một tổ, khi còn ở nhà đã nấu qua mấy chục lần, hắn cũng đã nếm qua, mùi vị thực sự không tệ.
"Ngô Thanh, anh nếm trước đi."
Trần Thiên Minh nhìn đĩa tôm xào này có điểm lạ lạ, vì vậy hắn muốn để Ngô Thanh nếm trước.
Ngô Thanh liều mạng lắc đầu nói:
"Không, Thiên Minh, vẫn là cậu nếm trước đi! Học sinh của cậu, cho nên lời nói của cậu có trọng lượng hơn."
Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh cùng Ngô Thanh đưa đẩy như vậy, nàng liền đi tới nói:
"Hai người các anh không cần phải đùn đẩy, để tôi lên thử!"
Nói xong Lý Hân Di gắp lấy một con tôm bắt đầu ăn, lát sau nàng khẽ gật đầu nói:
"Không tệ, món ăn này có thể nói là có mùi vị thôn dã, không tệ."
Nghe Lý Hân Di nói vậy, Trần Thiên Minh, Ngô Thanh cùng Tiểu Châu ba người lập tức dùng đũa gắp lấy. Bụng của bọn họ cũng đã rất đói, vừa rồi ăn món ăn của Tiểu Hồng, cảm giác chẳng qua là nhấm nháp được chút ít mà thôi, còn chưa có chống đói được.
"Không tệ không tệ."
Ngô Thanh vì muốn ăn nhiều hơn, cho nên dứt khoát ôm cả đĩa rồi ăn hết sạch.
Đột nhiên Trần Thiên Minh nghĩ tới một chuyện, liền nói với Sở Vân:
"Đợi một chút, các em nấu món ăn này không phải lấy nước từ cái hồ bơi lúc nãy chứ?"
Ở đây chỉ có mấy con sông nhỏ, chỉ có điều Trần Thiên Minh bọn họ bơi ở con sông lớn nhất, trông như một cái hồ vậy.
"Đúng vậy, bọn em lấy nước từ đó về, tại sao thầy Trần lại biết vậy?"
Sở Vân gật đầu nói.
"A!"
Lý Hân Di bọn người đều kinh hãi, lấy nước ở cái hồ vừa bơi để nấu?
Trần Thiên Minh quay đầu hỏi mọi người:
"Vừa rồi có em nào đi tiểu xuống sông hay không?"
"Có ạ!"
Một tên học sinh lên tiếng.
"Thầy, vừa rồi em nghe được có mấy học sinh nam muốn đi tiểu tiện, sau đó có một người tè xuống sông, lúc đó em cũng không nhìn kỹ đó là ai."
"Nôn nôn nôn."
Trần Thiên Minh bọn người lập tức nôn ói ra, đặc biệt là nghĩ tới chuyện vừa có một tên đái xuống nước, khiến bọn họ nôn càng lợi hại hơn.
Tiểu Hồng lập tức nói với mọi người:
"Hiện tại tôi đi điều tra tất cả các nhóm còn lại, xem ai đã lấy nước ở đâu."
Thế cho nên Tiểu Hồng liền thống kê thoáng cái có tới năm tổ lấy nước ở bên ngoài.
"Tổ nào lấy nước từ bên ngoài để nấu ăn, thức ăn đổ hết đi, sau đó dùng nước sạch để nấu lại, cũng đừng nên nấu quá lửa khiến món ăn biến thành rễ cây đen sì đấy."
Tiểu Hồng thật có phong độ của lớp trưởng. Khi các giáo viên nôn xong, Tiểu Hồng đã xử lý xong mọi việc.
Nghe Tiểu Hồng nói như vậy, Tôn Úy Đình lập tức đỏ mặt.
Thế cho nên mọi người đều quay lại nơi nấu nướng của nhóm mình, vốn đang hứng chí bừng bừng, một số học sinh bắt đầu không muốn thi nữa. Bọn họ còn đang đồng tình nhìn bốn vị giáo viên đang phun phì phì ở kia, may mà bọn họ còn chưa có đưa thức ăn lên, nếu không thật không biết xử lý như thế nào cho phải.
Trần Thiên Minh ói toàn bộ thức ăn trong dạ dày ra, sau khi nôn xong, cảm giác liền tốt hơn một chút. Tiểu Hồng ở bên cạnh lập tức đem khăn tay đưa cho Trần Thiên Minh, rồi quan tâm hỏi:
"Thầy, hiện tại thầy có tốt không?"
"Thầy không sao, Tiểu Hồng, bọn em thật bận bịu."
Trần Thiên Minh cười cười nói. Chẳng qua giáo viên chỉ ăn một chút đồ ăn hơi bẩn mà thôi, thế nhưng đám người ở đằng kia nôn ọe đến thảm hại, chuyện tình này cũng quá dọa người đi.
"Em có chuyện muốn nói với thầy."
Tiểu Hồng nói xong liền đi sang bên kia, dường như muốn đợi Trần Thiên Minh vậy.
Trần Thiên Minh đi đến bên người Tiểu Hồng nhỏ giọng nói:
"Tiểu Hồng, em có chuyện gì vậy?"
Tiểu Hồng đỏ mặt nói:
"Thầy, em muốn đi vệ sinh."
"Em muốn đi vệ sinh?"
Trái tim của Trần Thiên Minh đập mạnh, Tiểu Hồng nói với mình chuyện này là có ý gì?
"Ừm, em rất buồn, muốn đi, thế nhưng hiện tại các học sinh khác đang bận rộn, em sợ đi một mình."
Tiểu Hồng ngượng ngùng cúi đầu.
Trần Thiên Minh thấy bộ dạng của Tiểu Hồng như vậy, đương nhiên là rất đau lòng, cho nên hắn gật đầu nói:
"Được rồi, thầy đi với em."
Nói xong hắn đi về phía rừng cây. Rừng cây này khong quá lớn, thế nhưng cây cối cũng tương đối rậm rạp, học sinh đi cũng rất dễ dàng kiếm được củi ở đây.
Đi đến một nơi khá rậm rạp, Trần Thiên Minh thoáng nhìn chung quanh một cái, không phát hiện ra người nào khác, hắn liền hỏi Tiểu Hồng đang ở phía sau:
"Tiểu Hồng, ở đây được không?"
"Ừm!"
Tiểu Hồng nhẹ nhàng ừm một tiếng, tiếp đó nàng đi tới trước mặt Trần Thiên Minh rồi cởi quần ra.
Trần Thiên Minh thấy tình hình như vậy, lập tức quay mặt đi, thế nhưng Tiểu Hồng biết Trần Thiên Minh đang giả vờ, vì vậy nàng nhỏ giọng nói:
"Thầy, không cần phải bỏ đi đâu, dù sao em cũng là người của anh rồi, anh đứng bên cạnh trông giúp em đi! Em sợ lắm."
Lúc Trần Thiên Minh quay đi, Tiểu Hồng đã cởi xong chiếc quần ra, đồn bộ đã hiển hiện ở trước mắt Trần Thiên Minh. Tiếp đó mắt của hắn lại hoa lên khi Tiểu Hồng đã ngồi chồm hổm xuống sau đó Trần Thiên Minh nghe được tiếng nước
"Róc rách"
quen thuộc.
Vừa nghe được loại thanh âm này, phía dưới của Trần Thiên Minh liền phản ứng. Thử nghĩ xem, nếu có một cô gái xinh đẹp ở trước mặt ngươi tự tiện cởi quần ra, ngươi có nhịn được không. Tiếp đó lại vang lên tiếng nước, tư tưởng của Trần Thiên Minh càng trở nên hưng phấn, hiện tại hắn đang muốn nhìn cái đồn bộ trắng bóng kia, cùng với địa phương phát ra tiếng nước làm người ta cực kỳ hưng phấn kia.
Mình có nên cúi xuống xem một cái không nhỉ? Hoặc là đi đến phía trước của Tiểu Hồng để xem tốt hơn? Trong lòng của Trần Thiên Minh đang cực kỳ mâu thuẫn, hắn không biết mình nên làm thế nào cho đúng? Nhìn thoáng cái liệu có được không nhỉ? Nhưng mà cuối cùng Trần Thiên Minh liền nhịn xuống không muốn nhìn nơi mà mình rất muốn nhìn nữa.
Cũng không biết qua bao lâu tiếng nước từ từ biến mất mà Tiểu Hồng cũng vừa vặn đứng lên, vừa mới chứng kiến đồn bộ trắng bóng trơn mịn kia, lúc này nó lại lồ lộ ra trước mắt Trần Thiên Minh. Nhưng mà chỉ thoáng qua một cái Tiểu Hồng đã kéo quần cài cúc xong.
"Thầy, anh đối với em thật tốt."
Tiểu Hồng xoay người đỏ mặt nói.
"Trời ạ, chỉ là dẫn em đi vệ sinh thôi mà không cần khách khí như vậy!"
Trần Thiên Minh có điểm chóng mặt.
Tiểu Hồng cùng Trần Thiên Minh cùng nhau trên đường trở về, đột nhiên Tiểu Hồng kêu lên một tiếng:
"Thầy, anh cúi xuống một chút."
Trần Thiên Minh ngừng lại, hai cánh tay Tiểu Hồng chợt ôm lấy cổ Trần Thiên Minh, tiếp đó thoáng hôn một cái lên miệng Trần Thiên Minh, cuối cùng nàng tươi cười chạy đi.
"Hài tử này càng ngày càng nghịch ngợm."
Trần Thiên Minh vuốt miệng nghĩ thầm. Không được, mình cũng phải giải quyết một phen, nếu không phía dưới càng thêm cứng, thật khó chịu. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh cũng kiếm một chỗ giải quyết nỗi buồn.
Ra khỏi rừng cây, Trần Thiên Minh nhìn đám học sinh bận tối mày tối mặt giống như là đang ở trong một khu chợ bán thức ăn vậy. Các học sinh một hồi chạy tới một hồi chạy lui, dường như đang tham gia chuyện gì đó rất thú vị vậy.
Mà Lý Hân Di cùng Tiểu Châu cũng ở bên cạnh chỉ điểm đám học sinh nấu nướng cùng nhóm lửa, Tiểu Hồng cũng gia nhập với đám người, mới vừa rồi còn đỏ hồng cả mặt, hiện tại nàng so ra còn lợi hại hơn cả một vị giáo viên, mà đám nam sinh kia cũng rất nghe lời, chỉ cần Tiểu Hồng gọi bọn họ làm gì, bọn họ lập tức liền chạy tới so với thỏ còn nhanh hơn.
Nhìn đến đây, trong lòng Trần Thiên Minh đột nhiên có loại cảm giác ghen tuông. Không thể nào, ta lại có thể ăn giấm chua của đám nam hài kia sao? Trần Thiên Minh không tự chủ được mà cười một tiếng. Nếu như Tiểu Hồng có thể yêu được đám nam sinh này, không phải là mình có thể vứt bỏ được một điểm phiền toái sao? Bất quá ta có thể cam lòng vứt bỏ gánh nặng đáng yêu xinh đẹp này sao? Trần Thiên Minh đang tự hỏi chính mình.