TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 885: Dạ Công Tử Tuyệt Đỉnh Thông Minh

Chu Hoài Nhân như thế khiến Dạ Côn có chút không được tự nhiên, tựa như biết rất rõ ràng y có vấn đề, hơn nữa y cũng biểu hiện ra, nhưng lại không biết vấn đề đó là gì.
Xem ra y sẽ không để lộ nhiều tin tức, Dạ Côn quyết định trở về.




- Gia chủ, không ngồi một chút sao? Ăn bữa tối rồi đi cũng không muộn.
Chu Hoài Nhân lên tiếng giữ lại.
- Không cần, còn có giai nhân đang chờ.
- Vậy gia chủ đi thong thả.
Chu Hoài Nhân hơi hơi lui ra phía sau một bước, cung kính nói.


Dạ Côn thấy bộ dáng Chu Hoài Nhân tôn kính, liền khó chịu, bởi vì biết y chẳng qua là đang giả vờ.
- Tiểu Bạch, tiễn khách.
- Vâng, lão gia.
- Không cần, ta nhớ đường.
Nói xong Dạ Côn liền rời đi.
Chu Hoài Nhân hai tay cắm vào tay trong tay áo, mang theo nụ cười nhìn Dạ Côn rời đi.


- Lão gia, hắn đắc thế như thế, sợ là sẽ nhằm vào lão gia.
Tiểu Bạch thấy Dạ Côn rời đi, lo lắng nói ra.
- Dạ Côn thu được quyền lợi như vậy, cũng là ngoài ý muốn, bất quá kết quả như vậy ta vẫn có thể tiếp nhận.


Chu Hoài Nhân cười khẽ một tiếng, Dạ Côn quả nhiên không có để cho mình thất vọng.
Tiểu Bạch yên lặng gật đầu một cái, lập tức đứng ở bên cạnh không nói, mà Chu Hoài Nhân ngước nhìn bầu trời, tựa hồ lâm vào trầm tư.


Rời khỏi phủ đệ của Chu Hoài Nhân, Dạ Côn đi trên đường phố, có lẽ tin tức vẫn chưa truyền ra, mọi người còn không biết thân phận hiện tại của Dạ Côn, nhưng cho dù là thế, thái độ mọi người đối với Dạ Côn cũng có chuyển biến rất lớn.


Côn ca phảng phất giống như đang đi ở trên đường phố Thái Kinh, loại cảm giác quen thuộc này thực không tồi nha.
Chẳng qua là hiện tại vấn đề tới, thật muốn trở lại nhà Gia Cát Thanh sao? Đã nói không dây dưa các nàng.


Nhưng nếu như không quay về, hình như không tốt lắm, tựa như đắc thế, liền mặc xác các nàng, đó mới là cặn bã thật sự.
Suy nghĩ một chút, Dạ Côn quyết định trở về, dù sao có cô nương, ban đêm cũng sẽ không quá tịch mịch.


Đừng hiểu lầm, chỉ là tâm sự đơn thuần, nghiên cứu thảo luận nhân sinh mà thôi.
Khi trở lại phủ đệ Gia Cát gia, Dạ Côn đã nhìn thấy Gia Cát Thanh bưng thức ăn.
- Dạ công tử trở về, ta vừa chuẩn bị cơm xong, mau tới đây ăn.


Gia Cát Thanh thấy Dạ Côn trở về, mặt mũi vui mừng, xem ra đã từ chỗ của gia gia biết được tình huống.
Lúc này Mộc Lưu cũng đi tới, trong tay bưng lấy thức ăn:
- Dạ công tử.
Nghe tiếng hô, còn có biểu tình kia, đúng là đang trần trụi biểu đạt tình cảm của mình, khiến cho Côn ca có chút khô nóng.


- Ăn cơm đi, thật có hơi đói bụng.
Dạ Côn tranh thủ thời gian dời chủ đề, Thiên Cung mỹ nhân diễm phúc cũng không phải dễ hưởng thụ như vậy.
Gia Cát Nhất Cách đã ngồi ở trong hành lang chờ, Dạ Côn cười cười ngồi xuống.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu buông thức ăn xuống lại đi chuẩn bị, rất là vui vẻ.


Dạ Côn tò mò hỏi:
- Gia gia, phụ mẫu Thanh Thanh đâu?
Dù sao cũng là trưởng bối, Côn ca vẫn hiểu lễ tiết, nói không chừng sau này thật phải kêu lên gia gia đây.
Gia Cát Nhất Cách dừng một chút, nhẹ nói ra:
- Phụ mẫu của Thanh Thanh lúc trước xuất môn một lần, cũng không trở lại nữa.
- Đến chỗ của Ma tộc sao?


Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không, đến Huyền Nguyệt đại lục.
Dạ Côn âm thầm giật mình, phụ mẫu Gia Cát Thanh thế mà bị ngộ hại ở trên Huyền Nguyệt đại lục, chuyện này quá không thể nào đi.


Dù sao cũng là người Thiên Cung, thực lực sẽ không quá yếu, thiên sinh mạnh mẽ, ở trên Huyền Nguyệt đại lục còn có ai có thể uy hϊế͙p͙?
- Mất tích?
Dạ Côn cảm thấy chết hẳn là không thể nào, có lẽ chỉ là mất tích, cho nên mới tưởng rằng chết rồi.
- Không, chết trận.


Gia Cát Nhất Cách hít một hơi thật sâu.
Dạ Côn cũng có chút ngượng ngùng, nhấc lên chuyện cũ thương tâm, nhưng người nha, luôn có một trái tim đầy tò mò, một mực hỏi tiếp.
- Ở trên Huyền Nguyệt đại lục còn có người dám giết người Thiên Cung?
- Không phải ngươi cũng phế đi Chu Tuấn đấy ư?


Dạ Côn: ......
Gừng càng già càng cay, Gia Cát Nhất Cách trả lời thật sắc bén.
Nhưng dưới gầm trời này có mấy người giống như Côn ca, Dạ Côn tự hỏi mình lăn lộn ở trên Huyền Nguyệt đại lục, cũng chưa từng nghe nói qua nhân vật phi thường ngưu bức.


Nói đến tối cường, đó chính là hai người cha vợ của mình.
Một người vừa tới Huyền Nguyệt đại lục, khẳng định không phải, một người khác giả vờ bị phong ấn, nhưng cũng không có ra ngoài, cho nên cũng không phải, vậy còn ai cơ chứ?
- Từng nghe nói đến Điện Hoàng chưa?


Gia Cát Nhất Cách nói, Dạ Côn khó có thể tin nhìn Gia Cát Nhất Cách:
- Thánh Điện Điện Hoàng?
- Đúng, chính là y.
- Không đúng, Thiên Cung được Thần tộc bảo bọc, nói thế nào Thần tộc cũng phải ra mặt đi.
Dạ Côn không hiểu, chẳng lẽ Điện Hoàng ngưu bức như vậy sao?


- Thánh Điện vẫn tồn tại, đạo lý trong này ngươi hẳn hiểu được.
Gia Cát Nhất Cách từ tốn nói, đối với chuyện này, tựa hồ cũng không vừa lòng suy nghĩ của Thần tộc.


Dạ Côn nghĩ lại một thoáng, cho dù không tìm được Điện Hoàng, giết Thánh Điện ép y hiện thân cũng được, đường đường Thần tộc chẳng lẽ còn e ngại một người sao?
- Chẳng lẽ Thần tộc sợ Điện Hoàng?
Dạ Côn cảm thấy không có khả năng.
Gia Cát Nhất Cách vỗ vỗ Dạ Côn bả vai:


- Tự mình nghĩ đi, nước rất sâu, có lẽ cũng không là ngươi ta có thể biết.
Dạ Côn không có tiếp tục hỏi, bởi vì Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu tới, bất quá trong lòng càng tò mò hơn.


Điện Hoàng đến cùng có thân phận gì, làm cha vợ mình treo, Thần tộc đều không dám động đến y, Thánh Điện sừng sững ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
Bỗng nhiên nhớ đến chuyện Hình Kiếm bị trộm, nếu như là Thần tộc làm ra thì sao?


Dù sao Hình Kiếm vốn là của Thần tộc, muốn thôi động Hình Kiếm không chút khó khăn, đâm nhuệ khí Điện Hoàng một cái, cũng không phải là không được.
- Dạ công tử, đây đều là ta làm.
Gia Cát Thanh chỉ ba món ăn cười nói, Dạ Côn lấy lại tinh thần, qua loa vài câu, cực kỳ giống cặn bã nam.


- Dạ công tử, những món này là ta làm.
Mộc Lưu cũng vội vàng nói.
Dạ Côn cảm giác các nàng bị luân hãm, ai bảo Côn ca ưu tú như vậy, đây còn là dưới tình huống không có tóc, nếu như mọc ra tóc, vầy liền sẽ bay lên.
- Các ngươi khổ cực, mau ngồi xuống ăn cơm.


Dạ Côn cười nói, cô nương xinh đẹp như vậy, thật không đành lòng cự tuyệt a.


Mộc Lưu xấu hổ nhìn Dạ Côn, nghĩ thầm Dạ công tử quả nhiên bất phàm, lần đầu tiên mình đã cảm thấy như thế, không thể bị bề ngoài của nam nhân lừa gạt, nội tâm của Dạ công tử là một nam tử bằng phẳng, chính là loại có thể phó thác cả đời.


Mà Gia Cát Thanh cũng có ý nghĩ như vậy, Dạ công tử lúc này nhìn như phóng đãng, nhưng kỳ thật nội tâm trầm ổn, có cường giả chi tâm, có lòng dạ thiên hạ chi ý, càng sẽ không lừa gạt người khác, nhìn đầu Dạ công tử một chút liền biết, tuyệt đỉnh thông minh.


Nếu Dạ Côn biết trong lòng hai vị cô nương đánh giá như thế, khẳng định sẽ vô cùng ngượng ngùng, thật có lỗi. . . các ngươi đều đoán sai.
Côn ca chỉ là nín nhịn mà thôi.
- Dạ công tử, chúc mừng ngươi được tuyển chọn làm thần sứ, làm tân gia chủ.


Gia Cát Thanh bưng chén rượu lên đứng dậy, Mộc Lưu cũng giống như thế, liền Gia Cát Nhất Cách cũng mang theo nụ cười.


Đọc truyện chữ Full