Buổi chiều ngày hôm sau, Điền Cát điện cho Trần Thiên Minh nói ra thời gian mọi người gặp mặt. Trần Thiên Minh mang theo Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô, Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ mấy người tụ họp với Điền Cát, buổi tối đám người cùng ngồi trên thuyền nhập cư trái phép đi Mộc Nhật quốc.
Ngày thứ ba bọn người Trần Thiên Minh đã tới Mộc Nhật quốc, Trần Thiên Minh nhìn đám người có màu da không khác biệt lắm so với mình, chỉ biết lần này tới Mộc Nhật quốc mang theo kế hoạch lớn của đất nước, không có dễ dàng thực hiện như vậy. Lúc trước ở Phiên quốc, chỉ cần mầy người bọn họ vừa xuất hiện, người ta có thể phân biệt được mình là người nước ngoài, thế nhưng bây giờ ở Mộc Nhật quốc lại không thể nhận ra được mình là người Z quốc.
"Trần tiên sinh, bây giờ chúng ta không thể trở lại Liễu Sinh gia tộc nữa, gia tộc bọn tôi đang có người theo dõi, tôi mang các anh đi khách sạn."
Điền Cát xấu hổ nói.
"Được, chúng ta đi thôi. Đúng rồi Điền Cát chúng tôi ở đây không hiểu tiếng Nhật, có phải anh nên phái một người làm phiên dịch cho bọn tôi hay không?"
Trần Thiên Minh nói.
Điền Cát nói:
"Đến lúc đó tự tôi sẽ dẫn các anh đi, không cần phải mời người phiên dịch, ở nhà còn có hơn mười người nữa đang chờ tôi về điều động, tất cả sẽ do anh chỉ huy, đêm nay nhất định phải cứu được tiểu thư ra."
Trần Thiên Minh nghi hoặc hỏi:
"Đêm nay chúng ta phải đi cứu Liễu Sinh Lương Tử sao? Cái này có phải là hơi gấp không, chúng ta còn chưa biết được nàng ở chỗ nào mà?"
"Trần tiên sinh, chúng tôi thực sự không đợi được nữa, tiểu thư đã mất tích được vài ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Liễu Sinh gia tộc của chúng tôi sẽ xong mất. Mà chúng tôi phỏng chừng tiểu thư đang bị giam ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc."
Điền Cát xiết chặt nắm tay tức giận nói.
Nghe Điền Cát nói như vậy, Trần Thiên Minh đành phải nói:
"Được rồi, anh đi đi, nhớ rõ cầm cả địa đồ của Tỉnh Điền gia tộc tới đây nhé."
Điền Cát nói:
"Trần tiên sinh, cái này anh không phải lo, tuy hiện tại Liễu Sinh gia tộc chúng tôi gặp phải khốn cảnh, thế nhưng chúng tôi còn có một vài người ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc, tin tức của tiểu thư đang ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc chính là do bọn họ cung cấp. Hiện tại khách sạn các anh đang ở cũng là sản nghiệp của Liễu Sinh gia tộc chúng tôi, nếu các anh có cần gì thì cứ dùng điện thoại bàn gọi xuống, bọn họ có thể hiểu được."
Điền Cát nói xong liền đi ra ngoài.
Mấy người Trần Thiên Minh đành ở trong phòng ngủ, đồng thời bọn họ cũng chuẩn bị một số thứ để tối nay hành động.
Buổi tối, Điền Cát tới rất đúng giờ, hắn mang theo một đám người ở phía sau, bọn họ đều bịt mặt, Trần Thiên Minh đoán chừng đều là Ninja của Liễu Sinh gia tộc.
"Trần tiên sinh, chúng tôi đã xác định, tiểu thư khi tới tỉnh P, lúc đó cũng có mấy người trong gia tộc đi theo bảo vệ, đám người bảo vệ này đều bị giết, thế nhưng lúc đó bọn họ cũng kịp thời phát ra tín hiệu, xác thực là tiểu thư đang ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc."
"Tốt lắm, khuya hôm nay chúng ta sẽ hành động, anh đưa địa đồ cho tôi, để tôi làm quen với hoàn cảnh bên trong Tỉnh Điền gia tộc một chút."
Trần Thiên Minh nói.
Điền Cát vội vàng lấy một bức địa đồ ở bên trong ngực giao cho Trần Thiên Minh, nói:
"Đây là bản đồ mà chúng tôi dựa vào kết cấu bên ngoài để vẽ nên, thế nhưng tiểu thư bị nhốt ở chỗ nào chúng tôi lại không biết."
"Bọn anh có bao nhiêu người?"
Trần Thiên Minh hỏi.
Điền Cát nói:
"45 người, trong đó có 30 người là do tiểu thư tự mình đào tạo, bọn họ gọi là đội thân vệ, đều là Ninja rất trẻ tuổi, thế nhưng võ công rất được, mỗi người đều đạt tới trình độ Trung Nhẫn rồi."
"Đội thân vệ này của tiểu thư các anh có người phụ trách hay không?"
Trần Thiên Minh hỏi.
"Có."
Điểm gật đầu nói:
"Có một đội trưởng phụ trách."
"Các anh lui xuống trước đi, một giờ sau bảo tên đội trưởng kia vào đây, tôi muốn lập ra kế hoạch hành động cho đêm nay."
Trần Thiên Minh phất phất tay để Điền Cát lui xuống, sau đó hắn bắt đầu nghiên cứu địa đồ.
Một lát sau Trần Thiên Minh cầm lấy điện thoại vệ tinh của mình gọi cho đại sứ quán, điện thoại đã thông, hắn nhỏ giọng nói vào trong điện thoại một hồi rồi dập máy. Trần Thiên Minh lại cùng bọn bọn Lâm Quốc nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ lên bản đồ.
Đột nhiên điện thoại vệ tinh của Trần Thiên Minh vang lên, hắn liền cầm lên nghe một hồi, sau đó gác máy.
"A Quốc, các cậu hiểu ý tôi chưa?"
"Hiểu rồi."
Bọn Lâm Quốc gật đầu nói.
"Nhưng mà lão đại, làm như vậy có phải là quá mạo hiểm hay không, nếu như bị đám người Tỉnh Điền gia tộc phát hiện, anh nhất định sẽ không toàn mạng đâu."
Trần Thiên Minh cười khổ nói:
"Hiện tại tôi cũng không còn cách nào khác, đây chính là biện pháp tốt nhất khi không có biện pháp đó. Điền Cát bọn họ chẳng qua là do thám một chút mới biết Liễu Sinh Lương Tử ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc, thế nhưng lại không biết vị trí chính xác ở chỗ nào. Các cậu ngẫm lại đi, bên trong nhà Tỉnh Điền gia tộc lớn như vậy, cao thủ nhiều như thế, chúng ta sao có thể tìm được Liễu Sinh Lương Tử."
"Vậy bọn em phải đợi sao? Chắc phải thăm dò tình huống bên trong rõ ràng rồi mới hành a."
Lâm Quốc lo lắng nói.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói:
"Không có thời gian đâu, Điền Cát bọn họ cũng không phải là người ngu, bọn họ đều cảm thấy như vậy rất khó cứu Liễu Sinh Lương Tử, thế nhưng hiện tại thời gian rất ít, nếu như không cứu được Liễu Sinh Lương Tử ra, mà nán lại bên trong Tỉnh Điền gia tộc một ngày, vậy càng thêm nguy hiểm một ngày."
Nghĩ tới mỹ nữ như nước Liễu Sinh Lương Tử kia vô cùng thống hận mình, hiện tại Trần Thiên Minh không biết mình có loại tâm trạng gì, thế nhưng nghĩ tới chuyện nàng hiện tại đang gặp nguy hiểm ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc, hắn lại có một loại xúc động muốn lập tức đi cứu nàng. Vừa rồi đại sứ quán bên kia cũng gọi điện thoại tới xác nhận là Liễu Sinh Lương Tử đang ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc.
"Cốc cốc cốc."
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, vừa vặn đã qua một giờ, hắn lên tiếng:
"Mời vào."
Cánh cửa mở ra, có hai người đi vào, người đi trước là Điền Cát, đi sau là một phụ nữ mặc hắc y. Nữ nhân này cao mét sáu, mặt phấn má đào nhàn nhạt, đôi mi thanh tú, cặp môi đỏ mọng, lớn lên phi thường xinh đẹp, thế nhưng Trần Thiên Minh lại cảm thấy nàng phi thường lãnh đạm, đặc biệt khi ánh mắt nàng nhìn mình, dường như bắn ra hai lưỡi đao sắc bén muốn giết chết mình vậy.
"Trần tiên sinh, đây là đội trưởng đội thân vệ của tiểu thư, tên nàng là Trinh Tử Đại Nhẫn."
Điền Cát giới thiệu vị mỹ nhân trước mắt này với Trần Thiên Minh.
"Nàng gọi là Trinh Tử hay Đại Nhẫn?"
Trần Thiên Minh có điểm kỳ quái, hắn đã nghe thấy rất nhiều cái tên Trinh Tử rồi. Tại Mộc Nhật quốc, nữ nhân làm Ninja thật là hiếm, thế nhưng nếu có thể làm Ninja đều là những người phi thường lợi hại.
"Điền Cát, lần này là do vị Trần Thiên Minh này chỉ huy sao?"
Trinh Tử nhìn Trần Thiên Minh, sắc mặt có điểm biến đổi, khi nàng nói tới ba chữ
"Trần Thiên Minh"
kia, giọng nói phi thường nhấn mạnh. Dường như Trần Thiên Minh đã làm chuyện thương thiên hại lí gì đó với người ta vậy.
Điền Cát nói:
"Đúng vậy, hành động lần này là do Trần tiên sinh chỉ huy."
"Không được, tôi không thể đẻ cho cừu nhân của tiểu thư chỉ huy. Điền Cát, lần này tôi tới tìm anh là muốn nói anh hãy giao hết người của anh cho tôi, để tôi chỉ huy, chỉ có như vậy mới có thể cứu được tiểu thư ra."
Trinh Tử nói.
"Trinh Tử, cô không nên như vậy, cô biết tại sao tôi phải đi Z quốc tìm Trần tiên sinh không, bởi vì chỉ có anh ta mới có thể cứu được tiểu thư, võ công của hắn không phải tôi và cô có thể sánh được."
Điền Cát cũng có chút tức giận, hắn thật không ngờ tại thời khắc mấu chốt Trinh Tử có thể nói ra lời như vậy.
Trần Thiên Minh nhìn Trinh Tử nói:
"Vị Trinh Tử tiểu thư này, tôi và cô vốn không quen biết, tại sao lại hận tôi như vậy?"
"Bởi vì ngươi đã xúc phạm tiểu thư, cho nên ta hận ngươi, nếu như không phải đêm nay bọn ta có kế hoạch, nếu không ta sẽ lập tức giết ngươi."
Trinh Tử hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh. Hiện tại Trinh Tử tựa như một đầu mãnh thú tùy thời đều muốn cắn xé Trần Thiên Minh vậy.
"Tôi sẽ không để cho cô thất vọng đâu, cô muốn giết tôi, có thể, thế nhưng tôi muốn nhìn xem cô có bổn sự này hay không."
Trần Thiên Minh nhìn Trinh Tử đang xúc động, hắn có một loại cảm xúc muốn trêu chọc nàng.
"Nhưng mà đêm nay chúng ta phải đi cứu Liễu Sinh Lương Tử, cho nên nếu như có cơ hội, chúng ta sẽ tỷ thí, thế nào!"
"Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ đồng ý bất quá đêm nay quyền chỉ huy phải do ta làm."
Trinh Tử nói.
Trần Thiên Minh nói:
"Dựa vào cái gì?"
Trinh Tử khinh miệt nhìn Trần Thiên Minh nói:
"Bằng vào chuyện ta mạnh hơn ngươi."
Trời ạ không thể tưởng được tại Mộc Nhật quốc lại xuất hiện chuyện như vậy, một nữ nhân lại nói nàng mạnh hơn mình. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Trinh Tử không ngờ cô lại nói như vậy, cô hãy xuất lực toàn thân đánh tôi một chưởng xem, tôi sẽ không hoàn thủ."
"Trần tiên sinh, không cần phải làm vậy."
Điền Cát bị dọa cho nhảy dựng lên, hắn biết võ công của Trinh Tử chỉ có trên mà không dưới hắn, thế nhưng bây giờ Trần Thiên Minh lại có thể để cho Trinh Tử sử xuất nội lực toàn thân đánh hắn một chưởng, chuyện này sao ổn đây? Khuya hôm nay còn phải đi cứu tiểu thư nữa, tại sao lúc này người một nhà còn đánh nhau a?
"Đây chính là do ngươi nói đó."
Trinh Tử chính là đội trưởng đội thân vệ của Liễu Sinh Lương Tử, trước kia vẫn luôn đi theo Liễu Sinh Lương Tử, Liễu Sinh Lương Tử coi nàng như thân muội muội, thế cho nên sau khi Liễu Sinh Lương Tử trở về, nàng chỉ biết là Trần Thiên Minh đã khi dễ Liễu Sinh Lương Tử, mà loại khi dễ này không phải bình thường.
Cho nên Trinh Tử hiện tại rất muốn giết chết cái tên khi dễ tiểu thư mình, hiện tại Trần Thiên Minh còn muốn nàng sử xuất ra toàn bộ nội lực bản thân đánh hắn một chưởng, nàng thấy cơ hội có một không hai đã tới, hai mắt lộ hung quang dùng một chưởng đánh tới lồng ngực của Trần Thiên Minh.
"Không nên."
Điền Cát muốn ngăn cản, thế nhưng đã muộn, Trinh Tử xuất thủ nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã đánh lên trên lồng ngực của Trần Thiên Minh.
Thế nhưng làm cho người ta giật mình chính là nguyên bản một chưởng này của Trinh Tử đánh vào trên người Trần Thiên Minh lại không có phát ra một chút thanh âm nào. Mà Trinh Tử dùng nội lực đánh vào trên người Trần Thiên Minh lại giống đánh lên người bông vậy, một điểm trở lực cũng không có, nội lực của mình giống như chìm vào đáy biển rồi biến mất vậy.
"Đây là có chuyện gì?"
Trinh Tử giật mình kêu lên. Bởi vì nàng đang muốn rút tay ra, thế nhưng hiện tại lại làm không được.
Trần Thiên Minh cười nói:
"Chính là tôi mạnh hơn cô."
Trần Thiên Minh buông lỏng nội lực của mình ra, lúc này Trinh Tử phải lùi lại phía sau ba bước mới đứng vững lại được.
"Trinh Tử, cô không việc gì chứ?"
Điền Cát lo lắng nói. Đêm nay phải đi cứu tiểu thư rồi Điền Cát thật không muốn bọn họ bị thương chút nào.
Trinh Tử lắc đầu nói:
"Tôi không sao."
"Trinh Tử tiểu thư, cô nói xem tôi có thể làm chỉ huy được chưa?"
Trần Thiên Minh cười nói với Trinh Tử.
"Ngươi ngươi làm đi!"
Trinh Tử tài không bằng người, cho nên cũng không còn gì để nói.
"Tốt lắm, tôi hỏi cô, nếu như hiện tại cô làm chỉ huy, vậy cô có tính toán gì không?"
Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi, hắn muốn nghe xem Trinh Tử vì cái gì mà một mực muốn làm chỉ huy, lý do chẳng lẽ nàng có chủ ý tốt gì.
Trinh Tử nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, nàng nhìn Trần Thiên Minh nói:
"Ngươi có thể nghe chủ ý của ta sao?"
Trần Thiên Minh nói:
"Cô nói thử xem, nếu như là biện pháp tốt, tôi đương nhiên là nên nghe theo, tôi không phải là một đại nam nhân theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ."
"Được, ta nói, ta nghĩ đêm nay sẽ chia làm hai lần hành động, lần đầu tiên là mọi người sẽ công kích một hồi, nếu thấy không địch lại sẽ rút khỏi, để ta vụng trộm tiềm phục ở bên trong. Lần thứ hai do ta ở bên trong sẽ tìm ra chỗ nhốt tiểu thư, tiếp đó sẽ phát tín hiệu để mọi người xông vào."
Trinh Tử đem kế hoạch của mình nói cho mọi người nghe.