Nhưng mà Côn ca không biết, Chu Hoài Nhân đã nói thân thế của mình cho phụ mẫu thân sinh nghe.
Dù sao Côn ca cũng không tính nói, lần này cứu Chu Tuấn, chính là trả lại ân tình sinh dục, mà hài tử bọn họ di thất, liền để đứa bé kia vĩnh viễn di thất đi.
Nhưng theo Chu Hoài Nhân nói như thế, tất cả đều sẽ bị xáo trộn.
Tin tức ở Thiên Cung truyền đi rất nhanh, mặc dù nghi thức lên ngôi còn chưa bắt đầu, nhưng phần lớn người đều biết Dạ Côn được phong làm thần sứ, tạm thời chấp chưởng vị trí gia chủ.
Xem ra bên trong Thiên Cung cũng không phải kín không kẽ hở, tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm.
Sáng sớm, Dạ Côn nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, kỳ thật một đêm đều là trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Thở dài một hơi, Dạ Côn ngồi dậy.
Nhưng mà vừa mới ngồi dậy, cửa phòng liền bị đẩy ra, chỉ thấy Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu đi đến, Gia Cát Thanh còn cầm lấy kim hồng sắc trường bào đã chuẩn bị trước, xem ra là dự định để Dạ Côn mặc bộ đồ này.
Trước đó có thể nói là điệu thấp, hôm nay không cần phải vậy.
- Dạ công tử, ngươi đã tỉnh, tranh thủ thời gian thay y phục.
Gia Cát Thanh hờn dỗi nói ra, ánh mắt kia tựa hồ còn mang theo một cỗ oán trách, phảng phất đang nói. . . Dạ công tử, sao đêm qua ngươi lại chạy.
Mộc Lưu cũng tu tu đáp đáp, hồi tưởng lại đêm qua, cảm giác mình quá phóng đãng, căn bản không phải là mình, khẳng định là uống say mới như thế, có nên giải thích với Dạ công tử một chút không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mộc Lưu cảm giác trên mặt có chút nóng lên.
Dạ Côn nhìn khuôn mặt Mộc Lưu, cũng sững sờ, vừa sáng sớm. . . không phải chứ.
- Ta thay đồ.
Dạ Côn đứng dậy nói ra, tiếp nhận trường bào trên tay Gia Cát Thanh, sau đó lại liếc mắt nhìn hai vị mỹ nhân, phảng phất đang nói, ta muốn thay quần áo, có phải các ngươi nên tránh một chút hay không.
Mà Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu tựa hồ không có ý nghĩ này, ở trong lòng các nàng, đều là người mình, nhìn một chút cũng không sao.
Nếu Dạ Côn biết, hôn một chút liền là người của ngươi, vậy khẳng định sẽ hối hận.
Không có cách, Côn ca chỉ có thể chạy đến nhà vệ sinh thay đồ, đây quả thực là hai nữ lưu manh, trăm phương ngàn kế muốn chiếm tiện nghi Côn ca.
Nhìn Dạ Côn đường đường chính chính đi thay quần áo, Gia Cát Thanh che miệng cười khẽ:
- Nhìn Dạ công tử một chút, còn thẹn thùng đây.
- Đúng vậy, đều không có hành động phóng đãng trước đó.
Mộc Lưu cười nhẹ nói.
- Mộc Lưu, ngươi thích Dạ công tử đường đường chính chính, hay là Dạ công tử phóng đãng.
Theo Gia Cát Thanh hỏi, Mộc Lưu trong nháy mắt đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Nhìn Thiên Cung mỹ nhân một chút, đều ưa thích Dạ công tử phóng đãng, không thích Dạ công tử trung thực.
Nam nhân hỏng một chút tương đối tốt, như thế mới có thể hấp dẫn mỹ nhân.
Rất nhanh, Dạ Côn liền đã thay đổi y phục xong, không thể không nói, Dạ Côn hôm nay. . . thật đúng là Côn ca.
Trường bào đỏ vàng tương giao hiển thị rõ ràng khí chất lộng lẫy, đặt ở Huyền Nguyệt đại lục, tối thiểu cũng là Thái Tử cất bước.
Hai vị mỹ nhân đang thầm nghĩ, nếu như bây giờ thêm chút tóc, vậy liền quá mê người.
Chẳng ai hoàn mỹ, Côn ca cũng như thế, lão thiên ban cho thực lực cường đại, liền nhất định sẽ bóc lột tóc của ngươi, tuyệt đối sẽ không bóc lột những địa phương khác.
- Dạ công tử, ta đã chuẩn bị xong điểm tâm, chúng ta đi ăn thôi.
Thấy Côn ca mê người như thế, Mộc Lưu cô nương đều không dám nhìn thẳng, trong lòng thầm nghĩ Dạ công tử càng ngày càng mê người.
Thấy Mộc Lưu bị dung nhan của mình mê đảo, trong lòng Côn ca hết sức đắc ý, muốn đùa giỡn Mộc Lưu một chút, thế nhưng ngẫm lại thôi được rồi, càng đùa giỡn, người ta càng không thể rời bỏ mình.
Đi vào chính đường, Dạ Côn cũng không nhìn thấy thân ảnh của Gia Cát Nhất Cách, tò mò hỏi:
- Thanh Thanh, gia gia đâu?
- Gia gia đã đi ra ngoài từ sớm, hẳn là đi chuẩn bị rồi.
Gia Cát Thanh gắp đồ ăn cho Dạ Côn, cũng có chút phong phạm thê tử.
Nếu như Côn ca không có cưới vợ, chỉ sợ sẽ thu hai vị mỹ nhân Thiên Cung vào trong túi.
Thế nhưng Dạ Côn không chỉ có gia thất, hơn nữa còn có ba đứa nữ nhi đáng yêu, không thể làm ra chuyện có lỗi với các nàng được.
Nghĩ như vậy, Côn ca lại kiên định mấy phần, đến lúc đó nhất định phải nói với các nàng mới được.
Cũng không biết các nàng sẽ có phản ứng gì, khẳng định sẽ phi thường đau lòng đi, ài. . .
- Hôm nay là ngày vui của Dạ công tử, ăn nhiều một chút. . .
Đối với bọn họ mà nói, Chu Tuấn chịu xử phạt không quan trọng, Dạ công tử vui vẻ là được rồi.
- Được.
Dạ Côn mang theo ý cười nói ra.
Giải quyết xong điểm tâm, ba người trực tiếp rời khỏi phủ đệ.
Địa điểm tổ chức ở góc đông nam Thiên Cung, phía trên đám mây, chỉ có một cái đại viên bàn.
Ở rìa có hai cây cột đá to lớn vững chắc, trên trụ đá mang theo hoa văn phức tạp, hiện lên màu tím đen.
Lúc Dạ Côn đi vào, trên bàn đá to lớn đứng đầy người, chờ đợi Dạ Côn đến.
- A, đó là gì?
Dạ Côn hướng phía hai cây cột đá hỏi.
Gia Cát Thanh thấp giọng nói ra:
- Dạ công tử, kia chính là Thông U Trụ, có thể đi tới Thâm Uyên.
Dạ Côn nghe xong hơi hơi giật mình, khá lắm, nguyên lai nơi này chính là chỗ thông hướng Ma tộc, có chút ngưu bức.
- Mở ra như thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Phương pháp vận hành đều nằm trong tay lịch đại gia chủ, hôm nay khẳng định sẽ chuyển giao cho Dạ công tử.
Đậu xanh, đồ vật trọng yếu như thế ném cho mình, Thần tộc có phải quá qua loa rồi hay không.
Mộc Lưu thấp giọng nói ra:
- Dạ công tử, người lục đại gia đều đang chờ ngươi đấy.
- Ừm, ta đi ngay.
Dạ Côn trông thấy có người nhìn lại, bắt đầu trở nên xao động, phải mau chóng giải quyết sự tình hôm nay mới được.
- Gia chủ, ngươi rốt cuộc đã đến.
Lăng Chiến xuyên qua đám người trực tiếp chạy tới, nụ cười kia chính là muốn vuốt mông ngựa.
- Lăng gia chủ, quá khách khí.
- Không khách khí, không khách khí, gia chủ, mời tới bên này.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, liếc đám người một lượt.
Đột nhiên, trong đám người trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, đó không phải là Nghênh Phong sao?
Chờ Dạ Côn muốn xác định, gương mặt kia lại biến mất trong đám người, Dạ Côn dừng một chút, chẳng lẽ là mình hoa mắt?
- Gia chủ?
Thấy Dạ Côn bất động, Lăng Chiến nghi hoặc hỏi.
- Không có việc gì, đi thôi.
Dạ Côn thở dài một cái từ tốn nói.
Có Lăng Chiến mở đường, người hai bên tự động tách ra, bất quá vẫn lớn tiếng kêu gào.
- Anh hùng! Anh hùng! Anh hùng!
Trận trận tiếng hò hét theo xông lên trời, rất là cao.
Đối với người Thiên Cung mà nói, có thể đứng ra đối kháng Ma Thần, đều là người đáng được, hiện tại Dạ Côn đoạt được, vậy cũng là dùng sinh mệnh đổi lấy.
Côn ca đúng là dùng sinh mệnh đổi lấy, dù sao có thể thuyết phục Ma Thần phối hợp, đây chính là một loại mạo hiểm nha.
Lúc này lục đại gia đều đứng ở vị trí trung ương bàn đá, trong đó dĩ nhiên bao gồm Chu Bán Sinh, chẳng qua là khi Chu Bán Sinh nhìn thấy Dạ Côn đi tới, cũng không có phản ứng quá lớn, chẳng qua là trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp.
Dạ Côn cũng liếc mắt nhìn Chu Bán Sinh, sau đó liền rời tầm mắt đi, đây cũng là một loại che giấu.