TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 712: Em giết anh đi

Trần Thiên Minh nhìn tiểu đao trên tay Liễu Sanh Lương Tử liền sợ hết hồn hết vía. Cảm giác đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Những thứ này sao nhiều như nước vậy, nữ nhân động một chút là cầm đao trong tay. Giống như là ảo thuật. Mới vừa rồi rõ ràng thấy trong tay Liễu Sanh Lương Tử không có đao mà, giờ sao mới chỉ trong chốc lát trên tay nàng đã có cây đao rồi?




"Em giết ta đi. Dù sao anh cũng sẽ không để cho nữ nhân của anh xảy ra chuyện gì, nếu như em xảy ra chuyện thì anh cũng không muốn sống."


Trần Thiên Minh thề son sắt nói. Dù sao lấy nội lực của mình cùng Huyết Hoàng Nghĩ trên người. Liễu Sanh Lương Tử muốn giết cũng không giết chết được mình. Cho nên Trần Thiên Minh yên tâm vạn phần.
"Ta không thích ngươi."


Liễu Sanh Lương Tử cố ý nói cho Trần Thiên Minh nghe. Lời Trần Thiên Minh buồn nôn như vậy mà Liễu Sanh Lương Tử không cảm thấy rùng mình. Ngược lại trong lòng của nàng còn đang đắc chí, bất quá nàng không có biểu hiện ra.
"Vậy thà em giết anh đi. Dù sao em không thích anh thì anh sống cũng không có ý nghĩa nữa."


Trần Thiên Minh từ từ nhắm lại. Giống như chờ Liễu Sanh Lương Tử cho một đao.
Liễu Sanh Lương Tử chần chờ nói
"Ngươi không sợ chết? Ta thật muốn giết ngươi đó?"


Liễu Sanh Lương Tử có chút kỳ quái. Mới vừa rồi Trinh Tử muốn giết Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh phản kháng mạnh như vậy. Giờ sao mình muốn giết hắn nhưng hắn không phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn thích mình thật? Nghĩ tới đây trong lòng Liễu Sanh Lương Tử ửng lên một cổ ngọt ngào cảm giác.(ps:mình thấy lúc này LSLT vẫn căng thẳng với TTM nên xưng hô ta ngươi, còn TTM mặt dày nên xưng hô anh em)


Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói
"Lương Tử như vậy đi, em muốn giết anh cũng đừng làm tổn thương mặt của anh."
"Vì sao?"
Liễu Sanh Lương Tử kỳ quái hỏi.
"Bởi vì anh sợ em làm vậy thì khi gặp em ở dưới đó, mặt của anh xấu đi không còn xứng với em nữa!"


Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói. Giống như đang nói chuyện lạ kỳ vậy.
"Tới địa ngục đi, ta cũng biết ngươi miệng lưỡi trơn tru đang gạt ta."


Liễu Sanh Lương Tử bị Trần Thiên Minh trêu chọc. Tiểu đao trên tay không thấy đâu. Nàng dùng đôi bàn tay trắng như phấn của mình đánh vào lồng ngực Trần Thiên Minh. Hắn chết cũng muốn gặp mình thì sao mình không tha thứ cho hắn?
"Lương Tử, oan uổng cho anh a. Anh muốn lừa gạt ai cũng không dám lừa em a!"


Trần Thiên Minh thấy sau cơn mưa trời lại sáng liền hôn lên mặt Liễu Sanh Lương Tử một cái khoa trương nói
"Wow, Thật là thơm a!"
Liễu Sanh Lương Tử đỏ mặt mắng
"Ngươi…tên lưu manh này. Trinh Tử một chút cũng không có nói sai. Ngươi sẽ khi dễ ta."
Trần Thiên Minh trơ mặt ra nói


"Lương Tử, anh một mực nghĩ tới em a. Sao em lại nghĩ anh như vậy? Nếu không em thử sờ sờ vào lòng anh sẽ biết."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đem Liễu Sanh Lương Tử ôm đến giường. Tiếp theo đem cánh tay nhỏ bé của nàng để ở trái tim của mình. Taycủa hắn cũng đặt ở trên đỉnh tròn của Liễu Sanh Lương Tử.


"Anh để cho em sờ lòng của anh, sao anh cũng sờ của em?"
Liễu Sanh Lương Tử cảm giác đôi tay này so với trước còn lợi hại hơn. Kể từ khi nàng là người của Trần Thiên Minh. Thì khi nàng ở trước mặt Trần Thiên Minh liền nhu tình như nước.
"Ha hả nam nữ ngang hàng, Lương Tử anh thật xin lỗi em"


Sắc mặt Trần Thiên Minh đột nhiên chuyển nghiêm nghị nói
"Trước kia là anh không đúng. Anh không nên xúc động như vậy. Em muốn đánh muốn mắng anh thì anh cũng chịu!"
Lần này Trần Thiên Minh chưa dùng tới từ
"Giết anh"
.


"Lần đầu tiên nhìn thấy anh. Trong lòng của em rất kinh ngạc, tại sao võ công của anh lại lợi hại như thế. Chẳng qua em mang theo một số người nên có thể bảo trụ được. Khi đó trong lòng của em đang nghĩ chừng nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau đây?"
Mặt Liễu Sanh Lương Tử xuất hiện khát khao.


"Khi đó em đã yêu thích anh sao?"
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ngọn núi của Liễu Sanh Lương Tử nói. Hắn một mực kỳ quái ngọn núi tròn của Liễu Sanh Lương Tử có thể mềm như vậy gây ra cảm giác đặc biệt.
"Anh…!"
Liễu Sanh Lương Tử xấu hổ cúi đầu.


"Sau anh lại tìm được chúng ta, đem bắt chúng ta. Em liền suy nghĩ anh rốt cuộc là dạng người gì? Chẳng lẽ anh chính là ma quỷ của em sao? Làm em không cách nào tránh né anh. Anh biết không? Ở nước Nhật cùng lứa thanh niên thì em không có bao nhiêu người là đối thủ. Ngay cả Tĩnh Điền Đại Lang là tông chủ Tỉnh Điền gia tộc cũng không phải là đối thủ của em."



Trần Thiên Minh nói
"Võ công của em lợi hại như thế a?"

"Từ nhỏ em đã luyện công vì vinh dự của Liễu Sinh gia tộc. Em cùng người khác không giống nhau. Lúc người ta đang vui đùa thì em một mực luyện công cùng thụ huấn. Nhưng chỉ là đánh không lại cái đồ biến thái nam nhân như anh."


Liễu Sanh Lương Tử hờn dỗi liếc Trần Thiên Minh một cái.
"Phải là gọi lão công mới đúng."


Trần Thiên Minh cười nói. Trần Thiên Minh biết tại sao mình cường bạo Liễu Sanh Lương Tử mà nàng còn thích mình. Bởi vì trong lòng nàng vẫn khát vọng có một nam nhân mạnh hơn nàng. Sự xuất hiện của mình tựu đã làm cho nàng bởi vì hận sinh yêu mình.


"Thiên Minh lần này đối phó Tỉnh Điền gia tộc không có phần thắng. Em sợ liên lụy anh. Hai ngày sau anh trở về nước Z đi. Ở đây hai ngày anh hảo hảo làm cho em có cảm giác của một nữ nhân là được."


Liễu Sanh Lương Tử đau lòng nhìn Trần Thiên Minh, không biết tại sao nàng không muốn làm cho người mình yêu bị thương.
Trần Thiên Minh nhìn Liễu Sanh Lương Tử nói


"Lương Tử, nếu em nói như thế nữa thì anh sẽ tức giận đó. Nữ nhân của mình gặp nạn anh làm sao có thể chạy trối chết đây? Rồi hãy nói tới cái tên Tỉnh Điền Đại Lang kia, chẳng qua cũng bình thường mà thôi. Đến lúc đó anh giúp em giết hắn là được."
"Thiên Minh anh thật tốt với em."


Liễu Sanh Lương Tử cảm kích nói.
"Dĩ nhiên anh muốn đem những chuyện không tốt trước kia của anh chuộc lại. Anh sẽ ôn nhu một chút để em cảm giác tư vị của nữ nhân."


Luôn sờ y phục của Liễu Sanh Lương Tử làm cho lửa trong người Trần Thiên Minh bốc lên. Cho nên hắn đưa tay vươn vào trong áo ki-mô-nô của Liễu Sanh Lương Tử vuốt ngọn núi tròn trịa của nàng.
"Không…không được"


Liễu Sanh Lương Tử bị Trần Thiên Minh vuốt liền thở gấp gáp. Kể từ khi lần đó, nàng hưởng qua tư vị nam nữ yêu nhau. Sau mỗi khi đêm dài, khi mọi người yên giấc, nàng đều nhớ tới chuyện tình điên cuồng của mình cùng Trần Thiên Minh khi đó.
Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói
"Lương Tử anh rất nhớ em, em cho anh đi!"


Dù sao bất kể Liễu Sanh Lương Tử có cho hay không. Trần Thiên Minh quyết định hiện tại sẽ làm Liễu Sanh Lương Tử. Mình chịu đựng lâu như vậy, ngay cả lúc ngủ cũng muốn cùng nàng làm chuyện đó, nên khi phát hiện có cơ hội như vậy đương nhiên là muốn mộng đẹp trở thành sự thật.
"Ừ"


đắn đo một hồi căng thẳng Liễu Sanh Lương Tử cũng chầm chậm buông ra tay đang đè tay Trần Thiên Minh lại. Nàng nằm ở trên giường tùy ý Trần Thiên Minh
"Làm xằng làm bậy "

" Thiên Minh anh phải nhẹ một chút, không nên như lần trước, làm cho em phải đau cả ba ngày."
Nói xong Liễu Sanh Lương Tử đỏ mặt.


"Ha hả, không đâu, anh lần này sẽ phi thường ôn nhu. Nhất định khiến em thỏa mãn."
Trần Thiên Minh cười. Hắn từ từ đem áo ki-mô-nô của Liễu Sanh Lương Tử giải khai, lộ ra đồi núi của nàng.
"Wow thật to a. Số mấy vậy?"
Trần Thiên Minh vuốt Liễu Sanh Lương Tử hỏi.
"Ừm…38"


Liễu Sanh Lương Tử không nghĩ tới Trần Thiên Minh có thể hỏi như vậy, nhưng nàng cũng trả lời Trần Thiên Minh. Thân là tiểu thư ở nước Nhật. Trong mắt nàng nam nhân chính là đồ vậy. chỉ cần nàng muốn bọn họ làm gì thì bọn họ làm đó.
"Anh rất thích."


Trần Thiên Minh đưa tay ra phía sau lưng của nàng mở nút thắt.
Liễu Sanh Lương Tử xấu hổ nói
"Thiên Minh để cho em đi, để em hầu hạ anh."
Trần Thiên Minh lắc đầu nói
"Không nên, lần này để cho anh làm chuộc tội trước kia của anh."


Trần Thiên Minh đem áo kéo ra hết. Một đôi vòng tròn lớn khả ái liền bung ra ngoài. Nó trong suốt mê người hiện ra bạch quang. Đặc biệt là hai chấm đỏ sẫm kia làm cho Trần Thiên Minh không nhịn được quỳ người xuống hôn lên.
"Không….Thiên Minh….."


Thân thể Liễu Sanh Lương Tử khẽ run. Trần Thiên Minh đã hôn ở trên tiểu anh đào của nàng khó trách nàng không nhịn được rên rỉ lên.


Trần Thiên Minh cũng mặc kệ Liễu Sanh Lương Tử rên rỉ. Hắn tiếp tục hôn điểm đỏ trước ngực nàng, hôn lại ngọn núi tròn bên cạnh làm cho Liễu Sanh Lương Tử thở gấp không ngừng. Đột nhiên Trần Thiên Minh khẽ cắn điểm đỏ của Liễu Sanh Lương Tử một chút.
"A…đau "


Liễu Sanh Lương Tử đột nhiên kêu một tiếng.
Trần Thiên Minh lai tiếp tục hôn hít lấy tiểu anh đào của nàng.
"Lương Tử, em sướng hay đau a?"
"Ngươi, tên lưu manh này làm cho người ta vừa đau vừa sướng."


Liễu Sanh Lương Tử nũng nịu nói. Mặc dù nàng học qua không ít kiến thức phương diện này nhưng chân chính cảm giác như vậy làm cho nàng tình mê tính loạn.
"Em thích không? Lương Tử."
Trần Thiên Minh cười hỏi.
"Không, không thích….vạn lần không thích."
Liễu Sanh Lương Tử cố ý lắc đầu nói.


"Tốt, anh xem là miệng của anh cứng rắn hay là em vững tâm?"
Trần Thiên Minh đưa tay đi xuống dưới qυầи ɭót màu đen của Liễu Sanh Lương Tử, hắn cười nói
"Lương Tử, một bộ có màu sắc giống nhau sao?"
Liễu Sanh Lương Tử gật đầu nói


"Là một bộ. Thiên Minh, anh cầm lấy quần áo của em làm gì, anh không được nhìn."
Liễu Sanh Lương Tử thấy Trần Thiên Minh chẳng những cầm lấy còn đặt lên trên mũi của hắn.
"Wow, Lương Tử thơm quá a? qυầи ɭót của em sao lại thơm như vậy? Chẳng lẽ em đang đánh nước hoa lên?"
Trần Thiên Minh hỏi Liễu Sanh Lương Tử.


Liễu Sanh Lương Tử lắc đầu nói
"Em không cần nước hoa đâu!"
Nàng cảm thấy buồn cười, có nữ nhân nào đánh nước hoa trên nội y của mình?
Trần Thiên Minh ngạc nhiên nói
"Không thể nào, anh làm sao nghe thấy thơm như vậy được? Không được, anh nhất định phải tìm ra nguyên nhân."


Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn vùng cỏ thơm phía dưới Liễu Sanh Lương Tử, như là hoài nghi mùi thơm từ nơi nào tới.
"Anh không được nhìn"
Liễu Sanh Lương Tử thấy Trần Thiên Minh nhìn phía dưới mình chằm chằm làm nàng mắc cở vội lấy tay che phía dưới, hờn dỗi nói.


"Không được lấy tay che. Anh không nhìn, anh nhắm mắt lại, anh chỉ muốn biết một chút có phải hay không hương ra từ nơi đó thôi."
Trần Thiên Minh cười ɖâʍ đãng.
"Không phải….không phải nơi đó."
Liễu Sanh Lương Tử có chút sợ, nơi đó làm sao có hương a. Tên lưu manh này muốn chiếm tiện nghi của mình.


Trần Thiên Minh nói
"Em là nữ nhân của anh. Mọi chuyện là do anh quyết định."
Nói xong Trần Thiên Minh kéo tay Liễu Sanh Lương Tử ra. Sau đó để mũi xuống hít một chút than thở nói
"Lương Tử, anh nói đồ lót của em sao lại thơm như vậy? Nguyên lai là nơi này có hương."


Hắn dùng đầu lưỡi hôn từng tấc đất ở địa phương đó của Liễu Sanh Lương Tử.
"A Thiên Minh….em..."
Bị Trần Thiên Minh hôn như vậy. Liễu Sanh Lương Tử cũng nhịn không được nữa, nàng lớn tiếng rên rỉ lên.
"Em làm gì?"


Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên hỏi Liễu Sanh Lương Tử. Hắn muốn lấy hơi rồi tiếp tục công việc nữa.
"Thiên Minh ngươi xấu lắm, khi dễ ta."
Liễu Sanh Lương Tử mắng.
"Vậy sao? Anh cứ tiếp tục khi dễ em!"


Trần Thiên Minh cúi đầu tiếp tục khi dễ Liễu Sanh Lương Tử. Liễu Sanh Lương Tử cùng nữ nhân khác có bất đồng rất lớn, mới hôn nàng nơi đó lập tức đã ươn ướt.
"Tiểu thư"
Trinh Tử ở ngoài cửa đột nhiên la một tiếng. Sau đó kéo cửa ra xông vào.


Đọc truyện chữ Full