Hiện tại Trần Thiên Minh vẫn thủ vững trận địa của mình. Trước mắt mình đang tiến vào người nàng, không thể động mà phía sau bị quấy rầy chịu không được. Bây giờ nghe đến Trinh Tử nói như vậy, hắn lập tức mừng rỡ như điên, nhẹ nhàng động.
"A…"
Trần Thiên Minh bắt đầu có động tác thì Trinh Tử cũng bắt đầu lớn tiếng rên.
Trần Thiên Minh thấy bộ dáng này của Trinh Tử biết mình có thể ý vận động thêm. Cho nên động tác hắn càng thêm lực, đặc biệt là ở trong nước, có sức nổi cùng lực cản của nước đánh sâu vào một chỗ làm cho hắn cảm giác rất sung sướng.
Trần Thiên Minh mạnh mẻ vận động, Trinh Tử quát to một tiếng hạnh phúc ôm cổ Trần Thiên Minh đầu hàng:
"Tiểu thư, ta không được…ngươi tới đi. Quả nhiên như lời ngươi nói, hắn thật là lợi hại. Hiện tại hai chân ta không có khí lực nữa rồi."
Trinh Tử nói đứt quãng với Liễu Sanh Lương Tử.
"Thiên Minh, anh qua đây."
Liễu Sanh Lương Tử không biết lúc nào đã tới bên thùng, nàng hiện tại cũng ngồi một chỗ trên tấm ván gỗ, kêu Trần Thiên Minh.
"Bên kia cũng có ván gỗ a?"
Trần Thiên Minh vui mừng nói.
"Dĩ nhiên"
Liễu Sanh Lương Tử hưng phấn kêu lên. Mới vừa rồi Trinh Tử cùng Trần Thiên Minh động tác điên cuồng, làm cho nàng hưng phấn vô cùng. Vất vả đợi đến khi Trinh Tử nói không được, phải thay đổi người, nàng liền lập tức đi tới bên kia, chuẩn bị chờ Trần Thiên Minh tiến công.
Trần Thiên Minh lập tức đi tới kêu lên
"Lão bà, anh tới đây!"
Nói xong Trần Thiên Minh một chiêu tiêu diệt Hoàng Long liền đi vào bên trong Liễu Sanh Lương Tử, động tác liên tục.
"A …thật thoải mái…a…. lão công, em yêu anh chết mất."
Lần này Trần Thiên Minh một chút động tác chậm cũng không có. Hắn liều mạng ở trên người Liễu Sanh Lương Tử động liên tục. Đặc biệt hắn ôm eo nhỏ nàng mà Liễu Sanh Lương Tử hai chân kẹp chặt hắn, lộ ra một bức họa kiều diễm a!
...
"Lão công, em…em không được nữa rồi. Trinh Tử, ngươi qua tiếp nhận đi. Sao chỗ này của hắn lợi hại như vậy."
Liễu Sanh Lương Tử hữu khí vô lực nói. Trần Thiên Minh mỗi lần công kích cũng vọt vào chỗ sâu nhất của nàng đương nhiên là nàng chịu không được nữa.
"Không cần, hiện tại anh bắt đầu cho các em một phần lễ vật."
Trần Thiên Minh cười nói.
"Một phần lễ vật?"
Liễu Sanh Lương Tử cùng Trinh Tử kỳ quái hỏi.
"Đúng"
Nói xong Trần Thiên Minh trực tiếp ôm Liễu Sanh Lương Tử bay ra thùng nước. Sau đó rơi trên mặt đất.
"Anh hiện tại muốn đưa vào trong người các em mười năm công lực, song tu với các em, ngày mai mọi người sẽ có nội lực mạnh hơn gấp đôi trước kia."
Liễu Sanh Lương Tử thất kinh
"Cái gì? Đưa vào người chúng ta mười năm công lực? Thiên Minh, chuyện này trăm vạn lần không được, tối mai anh là cao thủ chủ yếu nhất trong chúng ta. Nếu như nội lực của anh bị hao tổn, chúng ta sẽ đánh không lại địch nhân."
"Ai nói nội lực của anh bị hao tổn. Không có chuyện gì đâu, nữ nhân của anh, các ngươi cũng không biết lão công là nam nhân rất tuấn tú rất lợi hại ở nước Z. Sao có thể có chuyện gì đây!"
Trần Thiên Minh cười nói.
"Tới địa ngục đi… xú nam nhân."
Trinh Tử hờn dỗi nói.
"Lương Tử, em tới trước đi. Anh không có chuyện gì đâu, sau này anh sẽ nói nguyên nhân cho các em biết."
Nói xong Trần Thiên Minh đã đặt tay trên người Liễu Sanh Lương Tử, bắt đầu truyền nội lực cho nàng. Khuya hôm nay, Trần Thiên Minh sẽ phải truyền hai mươi năm công lực cho hai nàng. Hắn cũng không tin ngày mai nội lực Liễu Sanh Lương Tử không mạnh hơn gấp đôi.
Liễu Sanh Lương Tử thấy Trần Thiên Minh đã đưa nội lực vào trong cơ thể của mình. Nàng cũng không có nói gì nữa, chẳng qua là yên lặng tiếp thu Trần Thiên Minh truyền nội lực.
Truyền nội lực xong, Trần Thiên Minh buông tay ra nói với Liễu Sanh Lương Tử
"Lương Tử, em nhanh lên một chút. Vận công đem nội lực của anh cho em hấp thu đi. Trinh Tử, nữ nhân của anh, đến em đó."
Trần Thiên Minh xoay người nhìn Trinh Tử nói. Trinh Tử đã từ trong thùng nước đi ra.
Trinh Tử lo lắng nói
"Trần Thiên Minh, anh trước nên vận công điều tức một chút! Vừa rồi anh mệt nhọc như vậy."
Trần Thiên Minh hôn cái miệng nhỏ nhắn của Trinh Tử một cái đồng thời lang thủ đã ở trên bộ ngực mềm mại của Trinh Tử sờ soạng một hồi
"Trinh Tử, em quá khinh thường lão công của em rồi. Anh làm được mà, anh rất lợi hại."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn thoáng qua cái kia của mình còn đang ưỡn ngực.
"Nói anh lưu manh thật sự là không sai. Lúc này còn muốn làm người ta như vậy."
Trinh Tử đỏ mặt cúi đầu. Nàng không nghĩ tới Trần Thiên Minh lợi hại như thế, làm cho nàng cùng tiểu thư lên thiên đường. Hắn một chút mệt cũng không có, còn có thể đại chiến ba trăm hiệp. Nghĩ tới mới vừa rồi tình cảnh nhiệt tình. Thân thể Trinh Tử không khỏi mềm nhũn.
Trần Thiên Minh cười nói
"Đến đây đi, một hồi anh còn muốn cùng em tiếp tục, thời gian không đủ a!"
Nói xong Trần Thiên Minh đem nội lực của mình truyền vào Trinh Tử. Trinh Tử cũng nhắm mắt lại tiếp thu chân khí của Trần Thiên Minh.
Giúp Trinh Tử xong, Trần Thiên Minh liền thu tay lại vận khởi Hương Ba Công điều tức. Mặc dù hiện tại nội lực hắn tương đối mạnh, nhưng liên tiếp truyền hai mươi năm công lực nên hắn cũng nên khôi phục một chút.
"Ừm, Thiên Minh, anh sao rồi?"
Liễu Sanh Lương Tử tỉnh lại trước tiên. Lập tức nhìn Trần Thiên Minh ra sao.
Trần Thiên Minh mở mắt cố ý nói với Liễu Sanh Lương Tử
"Anh…anh có chút suy yếu."
"Vậy làm sao bây giờ? Em đở anh trở về nghỉ ngơi một chút."
Liễu Sanh Lương Tử đau lòng nói. Trần Thiên Minh truyền hai mươi năm công lực cho các nàng dĩ nhiên thân thể chịu không nổi.
"Không cần"
Trần Thiên Minh lắc đầu nói
"Sư phó của anh nói anh có khả năng khôi phục rất nhanh."
Nói xong Trần Thiên Minh vui mừng nhìn thân thể Liễu Sanh Lương Tử. Giống như hắn lại muốn nhào tới giày xéo Liễu Sanh Lương Tử.
Liễu Sanh Lương Tử liếc Trần Thiên Minh một cái nói
"Anh, tên lưu manh. Trinh Tử một chút cũng không có nói sai, đến lúc này anh còn muốn làm cái chuyện kia, thật là muốn chết."
Trần Thiên Minh cảm giác mình như bị oan, không nghĩ tới Liễu Sanh Lương Tử không tin mình đã biết Hương Ba Công. Công pháp này có hình thức đặc biệt là song tu, nếu như không làm cái chuyện kia thì sao tu được a? Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh dùng tay khẽ vẫy, một cổ nội lực cường đại đem Liễu Sanh Lương Tử vây quanh làm cho nàng không nhúc nhích được.
Hiện tại nội lực Liễu Sanh Lương Tử so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Nhưng nàng không nghĩ tới so với Trần Thiên Minh còn kém rất xa như vậy, mình bị nội lực của hắn khống chế không nhúc nhích được.
"Thiên Minh, anh, cái tên bại hoại này, anh dám gạt em, anh nói anh suy yếu sao nội lực của anh còn mạnh như vậy."
Lúc này Trinh Tử cũng tỉnh lại. Nàng thấy Trần Thiên Minh như vậy liền nói
"Trần Thiên Minh, anh có phải vừa mới khi dễ tiểu thư hay không. Anh có tin em đánh anh không?"
Trinh Tử cũng cảm thấy nội lực của mình mạnh hơn rất nhiều. Nàng bây giờ rất có lòng tin.
"Tốt, hai người các em, muốn tạo phản mưu sát chồng phải không?"
Trần Thiên Minh cố ý tàn bạo nói.
"Ai kêu anh khi dễ tiểu thư a!"
Trinh Tử không yếu thế trừng mắt liếc Trần Thiên Minh một cái.
Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói
"Anh không phải khi dễ a, các em không thấy nơi đó của anh sao? Vẫn còn mạnh mẻ như vậy, các em có thể hay không khiến nó thỏa mãn một chút a!"
Trinh Tử nhìn cái kia của Trần Thiên Minh đỏ mặt mắng
"Anh mạnh khỏe a, lưu manh nơi nào cũng như vậy."
Nói xong Trinh Tử ngồi dưới đất mở chân ra.
"Cái này không gọi là lưu manh, cái này gọi là lợi hại. có được hay không? Trinh Tử, em đang làm gì đó?"
Trần Thiên Minh thấy Trinh Tử ngồi dưới đất như vậy, không khỏi kỳ quái hỏi.
"Anh…anh không phải là nghĩ tới cái kia sao? Em cho anh làm…anh để tiểu thư nghỉ ngơi một chút."
Trinh Tử đỏ mặt đến nỗi không thể dùng văn chương hình dung.
Trần Thiên Minh nhìn Trinh Tử như vậy, cảm thấy rất cảm động. Bất quá hắn nhìn nơi cỏ thơm của Trinh Tử cũng rất hưng phấn. Ai, một hồi nữa chơi, ta còn muốn cùng các nàng song tu! Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh cố nén lửa dục trong lòng.
"Các nữ nhân của anh, mặc dù hiện tại anh rất muốn cùng các em làm cái kia. Nhưng chúng ta trước làm chánh sự đã, mới vừa rồi anh cho các em lễ vật chỉ là một nửa. Còn có một nửa chưa đưa cho các em."
"Còn một nửa?"
Liễu Sanh Lương Tử cùng Trinh Tử kỳ quái nhìn thoáng qua.
"Một hồi anh muốn cùng em song tu. Đến lúc đó nội lực của các em ít nhất sẽ mạnh hơn gấp đôi. Lương Tử, sau này cho dù hai tên Tỉnh Điền Đại Lang cũng không phải là đối thủ của em."
Trần Thiên Minh cười nói.
Liễu Sanh Lương Tử kinh ngạc nói
"Thiên Minh, anh sẽ không gạt tụi em chứ? Anh có thể cho tụi em mười năm công lực thì tụi em đã rất cao hứng rồi."
Bây giờ Liễu Sanh Lương Tử đối với hành động của tối mai có chút lòng tin. hiện tại nàng cùng Trinh Tử công lực đại tăng. Đối với hành động sẽ có trợ giúp rất lớn.
"Anh làm sao có thể gạt các em? Trong sư môn của anh, võ công song tu là lợi hại nhất. Có thể đem nội lực của các em đề cao gấp đôi!"
Trần Thiên Minh nói.
Trinh Tử đem hai chân khép lại chống nạnh mắng
"Trần Thiên Minh, anh có phải hay không đã song tu cùng nữ nhân khác?"
Trần Thiên Minh vội vàng nói
"Uy, Trinh Tử, em đừng nói anh như vậy có được hay không? Anh là chánh nhân quân tử a! Các em không biết thôi, song tu như vậy chỉ có thể ngộ không thể cầu. Chỉ có nội công của anh mới có thể song tu."
Trần Thiên Minh cũng không nói gì đến chuyện chỉ có Hương Ba Công mới có thể song tu.
"Trời ạ, song tu này anh còn chưa thử qua. Muốn mượn tụi em làm thí nghiệm phải không. Nếu như không được làm sao bây giờ? Hoặc là có tác dụng phụ thì phải làm sao?"
Trinh Tử chất vấn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh không nói gì nữa. Mình cũng đã thử song tu với người khác rất nhiều lần, không biết sao Trinh Tử lại nghĩ như vậy nữa.
Liễu Sanh Lương Tử trách cứ Trinh Tử
"Trinh Tử, sao ngươi nói như vậy, Thiên Minh hiện tại là lão công của chúng ta, hắn làm sao có thể hại chúng ta đây? Cho dù hắn muốn hại ta thì ta cũng tình nguyện chết ở trong tay của hắn."
Trần Thiên Minh ngây người, không phải là song tu sao, chính mình cũng không biết luyện qua bao nhiêu lần nữa.
Làm sao có hại cho các nàng? Đúng như Liễu Sanh Lương Tử nói, các nàng là lão bà của mình, có chết mình cũng không hại các nàng a!
"Lương Tử, không có chuyện gì đâu, anh..."
Trần Thiên Minh muốn nói mình đã cùng nữ nhân khác luyện qua. Nhưng thấy ánh mắt Trinh Tử nên hắn không dám nói nữa.
"Như vậy đi tiểu thư, để cho ta cùng hắn luyện trước. Nếu như có sự tình gì, ngươi có thể ở phía sau nhìn."
Trinh Tử suy nghĩ một chút, nghĩ đến một phương pháp bảo vệ Liễu Sanh Lương Tử.
"Không cần, hay là ta tới trước đi! Thiên Minh, anh bắt đầu đi."
Liễu Sanh Lương Tử nói với Trần Thiên Minh.
"Tốt, Lương Tử, đến lúc đó em làm theo lời anh là được."
Nói xong Trần Thiên Minh đem Liễu Sanh Lương Tử để trên mặt đất, hắn vọt vào bên trong Liễu Sanh Lương Tử.
Trinh Tử kêu lên
"Trần Thiên Minh, có phải anh muốn chiếm tiện nghi không? Làm sao anh còn muốn cái kia?"
Trần Thiên Minh tức giận nói
"Trinh Tử, em không nên nói nữa được không? Nam nữ song tu chính là thông qua chuyện này, đem nội lực đề cao. Bằng không nội lực của anh làm sao có thể đề cao được nhanh như vậy?"