- Sao ngươi không nói sớm.
- Côn ca ngươi cũng không có hỏi a.
Dạ Côn: ......
Nếu có thể triệu kiến, Dạ Côn liền không dùng phi điểu, như thế có hơi chậm. . . đều quên thân phận của mình cũng có chỗ tốt.
Không sao, đã tới vậy liền đi thăm ông ngoại một chút.
Côn ca từng ở lại Kiếm Sơn một năm, đối với nơi này cũng xem như quen thuộc, những người ở nơi này phi thường nhiệt tình.
Song khi Côn ca bước vào Đông Môn gia, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.
Cái đầu trọc quen thuộc kia, cũng không biết người nào hô một tiếng:
- Ma quỷ tới rồi. . . mọi người chạy mau. . .
Dạ Côn: ......
Mộ Dung Khang nhìn Dạ Côn một chút, người nơi này cũng quá nhiệt tình đi.
Đối với loại chuyện này, Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, có lẽ năm đó quá hung đi, dọa đám người này sợ đến giờ.
Kiếm Sơn Đông Môn không khác huyện thành là bao, Dạ Côn cùng Mộ Dung Khang đi thẳng tới phủ đệ gia chủ.
Còn chưa đi đến, bên tai Dạ Côn liền vang lên hai âm thanh.
- Dạ Côn biểu ca.
Dạ Côn quay đầu nhìn lại, đây không phải Đông Môn Hàn Lâm cùng Đông Môn Nguyên Trung sao, hai tên tiểu tử này mấy năm không gặp, cao lớn hơn rất nhiều, còn hơi bị đẹp trai ra.
- Nha, mấy năm không gặp, suất khí.
Dạ Côn hướng phía hai người cười nói.
Đông Môn Hàn Lâm nghiêm túc nói:
- Biểu ca, đã bỏ thói quen xấu đánh thê tử chưa?
Đối mặt với Đông Môn Hàn Lâm chất vấn, Dạ Côn thật rất bất đắc dĩ, các ngươi đều đã lớn rồi, chẳng lẽ còn không biết biểu ca làm gì sao? Có cần đơn thuần như vậy hay không.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai của hai người:
- Chờ các ngươi lớn lên, cũng sẽ giống như ta
Đông Môn Nguyên Trung nghiêm túc nói:
- Ta sẽ không đánh thê tử đâu, sẽ không. . .
Dạ Côn cười hết sức tao khí, Mộ Dung Khang không hiểu ra sao, bất quá lại biết. . . nguyên lai Côn ca còn có thói quen đánh thê tử, Thanh Thanh các nàng quá thảm rồi.
Bất quá quay đầu tưởng tượng, có thể đánh Thiên Cung mỹ nhân, rất là kích thích a.
- Ông ngoại có ở đây không?
Dạ Côn thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi.
- Trong phòng đấy, biểu ca tìm gia gia có chuyện gì không?
- Không có việc lớn gì, chỉ là muốn đến thăm lão nhân gia ông ấy một chút.
Dạ Côn cười cười.
- Ừm.
Đoàn người cùng đi vào phủ đệ, Mộ Dung Khang đương nhiên sẽ không đi theo Dạ Côn, mà Dạ Côn trực tiếp đi tới thư phòng của ông ngoại.
Đông đông đông. . .
Dạ Côn gõ cửa một cái, lên tiếng hô:
- Ông ngoại, là con, Dạ Côn.
- Côn Côn tới à, vào đi.
Trong phòng truyền ra âm thanh vui sướng.
Dạ Côn nghe xong cũng cười cười, đẩy hai phiến cửa gỗ ra.
Đông Môn Trí Bác trong phòng mặc một bộ áo trắng, tơ bạc rủ xuống vai, mang theo ý cười nhìn Dạ Côn.
- Côn Côn, sao đột nhiên đến tìm ông ngoại rồi?
Đông Môn Trí Bác khẽ cười nói, rót một chén trà cho Dạ Côn.
- Chỉ là muốn tới thăm ông ngoại một chút, rất nhờ ngài nha.
Hiện tại khẩu tài của Côn ca không tệ, rất biết hống người ta vui vẻ.
Đông Môn Trí Bác khẽ cười một tiếng:
- Tiểu tử con, đừng nói nhảm. . . khẳng định là có chuyện đi.
- Ông ngoại, thật không có chuyện gì, chỉ đơn thuần đến thăm ngài.
- Tiểu tử con.
Dạ Côn cười cười, ngồi xuống đối diện Đông Môn Trí Bác, thấp giọng nói ra:
- Ông ngoại, có chuyện con phải nói cho ngài biết.
- Hửm?
- Thánh Thiên gia không còn.
- Không còn?
Đông Môn Trí Bác nghi ngờ hỏi, dù sao chuyện này hôm qua mới phát sinh, Đông Môn Trí Bác không thể biết nhanh như vậy.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Bị diệt khẩu.
Đông Môn Trí Bác nhíu chặt lông mày:
- Ta còn tưởng rằng sẽ Thánh Thiên Chiến lĩnh ngộ tam đoạn, sẽ nhất quyết sinh tử cùng Đông Môn gia, không ngờ thế mà bị diệt môn, là ai làm? Thánh Điện?
- Không phải Thánh Thiên, là Thần tộc làm.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Ta biết ngay mà.
Đông Môn Trí Bác hừ lạnh một tiếng.
- Ông ngoại, ngài biết nội tình ư?
- Thánh Thiên gia dựa vào cái gì triệu hồi ra nhiều vật ly kỳ cổ quái như vậy, nếu như không có người trợ giúp, tuyệt đối không thể, hơn nữa có thể trợ giúp bọn họ, khẳng định chính là Thần tộc, chẳng qua là bây giờ bị Thần tộc diệt khẩu, xem ra Thần tộc bên kia đã xảy ra vấn đề.
- Kỳ thật, chuyện này là con đưa tới.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, đối với vị ông ngoại này, Dạ Côn tương tối tín nhiệm, năm đó ông ngoại đơn thương độc mã chiến cả nhà Thánh Thiên, đều không cần mình ra tay.
Cho nên Dạ Côn nói lại chuyện xảy ra một lần.
Đông Môn Trí Bác nghe xong cũng khá là kinh ngạc, không nghĩ tới ngoại công của mình, lại có thành tựu như vậy.
- Côn Côn, không thể bành trướng, Thần tộc ngươi phải cẩn thận một chút, từ chuyện này xem ra, nội bộ Thần tộc có dấu hiệu cấu kết Ma tộc.
Đông Môn Trí Bác nhắc nhở nói ra, đứng càng cao, té càng đau.
- Ông ngoại, con biết, hiện tại con chỉ muốn biết, Thánh Thiên gia cấu kết với ai, chỉ có như thế mới có thể tìm được người hại con.
- Côn Côn, có đôi khi không cần nóng vội như thế, lấy tĩnh chế động.
Nghe ông ngoại nói, Dạ Côn đột nhiên sửng sốt một chút, mình quả thật có chút xúc động, đối phương khẳng định sẽ còn nghĩ biện pháp hại mình, đến lúc đó khẳng định sẽ lộ ra chân tướng.
Thấy bộ dáng Dạ Côn như có điều suy nghĩ, Đông Môn Trí Bác cũng rất hài lòng, hơi nhắc nhở một chút liền biết.
- Côn Côn, tam đoạn hay chưa?
- Tam đoạn gì cơ?
Dạ Côn vô thức hỏi.
Chuyện này khiến Đông Môn Trí Bác sầm mặt lại:
- Côn Côn, mặc dù bây giờ con rất lợi hại, thế nhưng tam đoạn không thể buông tha có biết không? Chỉ có lĩnh ngộ tam đoạn, con mới có thể có vốn liếng nói chuyện với Thần tộc, tam đoạn mạnh mẽ, ngay cả Thần tộc đều sẽ e ngại.
- Vậy Thần tộc có thể hay không? ? ?
Dạ Côn nghe ông ngoại nói như thế, cũng có chút lo lắng.
- Chuyện sau này không ai biết chắc được, chỉ có đề cao thực lực của mình, mới có lực lượng đối kháng với người khác.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, có đôi khi nên ra ngoài đi một chút, mới biết được còn có người càng cường đại hơn, tu luyện là vĩnh viễn không có điểm dừng.
Côn ca lại muốn nỗ lực tu luyện.
- Ông ngoại, cha con lĩnh ngộ tam đoạn.
Dạ Côn nhỏ giọng nói ra, giúp cha tranh thủ chút mặt mũi.
Nghe thấy Dạ Minh, Đông Môn Trí Bác rất là phẫn nộ:
- Đều đã bao nhiêu năm, mới lĩnh ngộ tam đoạn, liền loại thiên phú này, chẳng khác gì đống phân.
Dạ Côn: ......
Cha thật thê thảm, ít nhất cha vợ mình không có nói mình giống như một đống phân.
- Côn Côn, con không được giống như cha con, mau chóng lĩnh ngộ tam đoạn, mới có thể đứng ở gót chân ở Thiên Cung.
- Vâng, ông ngoại, Thần tộc hình như cũng sợ Điện Hoàng, Điện Hoàng này đến cùng là thần thánh phương nào?
Hiện tại Dạ Côn rất là tò mò với Điện Hoàng.
Đông Môn Trí Bác nhíu mày, bàn tay tràn đầy nếp gấp nắm chặt chén trà nhẹ nhàng chuyển động:
- Thánh Điện Điện Hoàng, ta chưa từng thấy qua, cho dù là Điện Chủ, số lần gặp mặt cũng không vượt quá hai lần, bất quá nghe nói. . . Điện Hoàng có quan hệ rất sâu với Thần tộc Đế Quân.
- Ông ngoại, Điện Hoàng không phải là nữ đấy chứ.
Dạ Côn cảm giác, chuyện xưa hẳn là Đế Quân từ bỏ Điện Hoàng, sau đó Điện Hoàng liền điên cuồng trả thù cặn bã nam, thuyết thư tiên sinh đều nói như vậy.