Lúc này trên mặt biển, hết thảy gió êm sóng lặng, chỉ có một chiếc thuyền tản ra ánh đèn phiêu đãng, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh ca hát thái bình ở bên trong.
Đội thuyền rất lớn, cao ba mươi trượng, dài trăm trượng, bên trong xa hoa đến cực điểm, chỉ cần con mắt có thể nhìn thấy màu vàng, đều là dùng vàng thỏi khảm nạm.
Trung ương khoang thuyền trống không, ở xung quanh được an bài nhã các, trung ương cách mỗi mười trượng đều dựng một cái bình đài, các cô nương ở phía trên nhảy múa, trợ hứng cho khách hàng nhã các, tuổi tác mỗi cô nương đều sẽ không vượt qua hai mươi, mà nam tính phổ biến đều lớn gấp đôi.
Nhưng mà các cô nương Tiểu Lâu bán nghệ không bán thân, nếu như cô nương nguyện ý, vậy liền không cấm, hơn nữa còn không thu lấy phí tổn, vận khí tốt cô nương còn cho ngược lại.
Vậy phải xem bản sự các nam nhân, không phải có tiền, liền có thể giải quyết các cô nương trong tiểu lâu.
Đây chính là mị lực của Tiểu Lâu.
Ngay cả Diệp Hoa đều tán thán lão bản nơi này biết làm ăn.
Trước kia đều là Minh ca dẫn đầu đi hoa lâu, Thượng Hiên liền theo, Hoa ca một bộ không muốn đi, cuối cùng liền một câu thật là thơm.
Mà bây giờ, đều là Hoa ca dẫn đầu, Minh ca cùng Thượng Hiên biến thành tùy tùng.
Lúc này bên trong một gian nhã các, ba nam nhân uống chút rượu, bên cạnh có ba vị cô nương trẻ tuổi mỹ mạo.
Cô nương này nhan trị không cần phải nói, liền một chữ cao, hơn nữa còn trẻ tuổi.
Cô nương ngồi ở bên cạnh Hoa ca đôi mắt đẹp liên liên, chỉ cần Hoa ca gật đầu, vậy khẳng định liền thành.
Mà cô nương ở bên cạnh Thượng Hiên cũng giống như vậy, Thượng Hiên tán phát mị lực liền khiến người ta say mê, chẳng qua là cô nương bên cạnh Minh ca. . . tựa hồ có chút khác thường, bọn tỷ muội đều cột vào suất khí đại thúc, vì sao mình cột vào, một vị đại thúc râu quai nón.
Mà tối hôm nay Dạ Minh cũng không tập trung.
- Dạ Minh, sao ta cảm thấy buổi tối hôm nay ngươi có hơi mất tập trung.
Diệp Hoa nhìn ca múa phía ngoài nhàn nhạt hỏi.
Thượng Hiên cũng thế, tò mò hỏi:
- Đều không thả ra, không phải cảm thấy các cô nương tuổi còn trẻ, không tiện hạ thủ?
- Các ngươi biết cái gì, ta là cảm giác nàng tới.
Dạ Minh lo lắng nói ra, loại cảm giác này không sai được, mỗi lần đều rất chuẩn.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:
- Thái Kinh cách nơi này rất xa, tối thiểu phải mất hai tháng lộ trình, nửa tháng trước ngươi mới đưa nhi tử trở về, bà nương nhà ngươi cũng không có đi theo, cho dù nhanh thế nào, hiện tại cũng không tới được.
- Đúng đấy, có gì phải lo lắng, ra chơi liền phải buông lỏng, thật tới, không phải các huynh đệ cùng một chỗ xong đời sao.
Thượng Hiên nói xong cũng bật cười.
Xác cô nương bên cạnh cũng che miệng cười khẽ, vị này lão gia thật là hài hước.
Nhưng mà Dạ Minh cười rất xấu hổ, bất quá ngẫm lại cũng đúng, Mộng Mộng sao có thể đường xa chạy tới, cho dù tới, cõng nồi, khẳng định là Hoa ca đến cõng, ban đầu buổi tối hôm nay không định đi, thế nhưng Hoa ca cứng rắn muốn lôi hai chúng ta ra tới.
- Các vị lão gia không cần lo lắng, thuyền của chúng ta hiện tại xuất hải, còn bố trí kết giới, sẽ không có người phát hiện.
Cô nương ngồi bên cạnh ôn nhu nói, âm thanh này thật là dễ nghe.
Tổ ba người cảm thấy, kết giới này đối với người tu luyện bình thường hẳn có tác dụng, nhưng đối với các nàng mà nói, nó giống như là trang giấy, đâm một cái là rách.
Nhưng vào đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy tú bà mang theo nụ cười làm lành đi vào, khiến tổ ba người có chút không vui, đang chơi đây, tự nhiên lại vào làm phiền.
- Ba vị đại gia, thật ngại quá.
Tú bà vừa đến đã biểu đạt áy náy.
Thượng Hiên nhàn nhạt hỏi:
- Làm sao?
- Có lão gia muốn gặp Vân Đình cô nương một lần, không biết. . .
Tú bà ngượng ngùng nói ra, nếu như không phải bất đắc dĩ, cũng sẽ không làm loại chuyện mất mặt này, truyền đi đối với Tiểu Lâu sẽ ảnh hưởng không tốt.
Vị Vân Đình cô nương này xem như là đầu bài của Tiểu Lâu, ban đêm có thể tìm nàng làm bạn, vậy liền rất may mắn.
Nếu như là khách hàng bình thường, nhường là được.
Nếu như là Minh ca, cũng sẽ thoải mái. . . chắc chắn sẽ không gây rối, làm lớn chuyện, truyền đến tai thê tử, vậy nhất định phải chết.
Nhưng mà vị Vân Đình cô nương này đang ngồi ở bên cạnh Diệp Hoa.
Hoa ca là ai, căn bản không phải là người.
- Cút!
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra, thật quá mất hứng.
Vân Đình rất ưa thích sự thô bạo này của Diệp Hoa, nhất là một tiếng cút này, quá đẹp trai.
Thượng Hiên một mình uống rượu, mà Dạ Minh thuộc về loại lui một bước, trời cao biển rộng. . .
Tú bà cười bên trong mang theo xấu hổ:
- Lão gia, người bên kia có chút đặc thù, hay là thế này đi, chi tiêu buổi tối hôm nay của ba vị lão gia, toàn miễn.
Có thể khiến cho tú bà nói ra lời như thế, có thể thấy thế lực người bên kia, ngay cả Tiểu Lâu cũng không dám đắc tội.
Chi tiêu một đêm này không rẻ, dù sao đều gọi đầu bài, rượu trên bàn đều là tốt nhất.
Thế nhưng Hoa ca là loại người này sao?
- Nói cho người bên kia biết, hôm nay hoặc là đàng hoàng an phận, hoặc là xuống biển cho cá ăn!
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra, sát ý dần dần tán phát, dám đoạt thức ăn trong miệng Hoa ca, đúng là muốn chết.
Nhân sinh ngắn ngủi, hà tất đi đường tắt.
Tú bà duyệt người vô số, hiện tại cũng có thể nhìn ra, vị đại gia trước mắt không đơn giản.
- Được. . . đã quấy rầy ba vị lão gia, ta liền đi truyền đạt.
Tú bà chỉ có thể như thế, nếu không thể. . . vậy liền để chính khách hàng giải quyết, ngược lại đang ở trên biển, ném nuôi cá là được.
Chờ sau khi tú bà đi, Dạ Minh nhỏ giọng nói ra:
- Loại chuyện này không nên làm lớn, nếu truyền đến tai vợ ngươi, sẽ không tốt.
- Sợ các nàng làm gì! Bản tôn đời này, chưa từng sợ các nàng!
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, bản tôn giống như nam nhân sợ thê tử sao?
Dạ Minh cùng Thượng Hiên biểu lộ là như vậy (﹁ "﹁).
Đừng tưởng chúng ta không biết, kỳ thật ngươi không khác gì chúng ta, chẳng qua là trong miệng không thừa nhận mà thôi.
- Lão gia mới là chân nam nhân, Vân Đình mời ngài một chén.
Cô nương ngồi ở bên cạnh Diệp Hoa uống một hơi cạn sạch, lời này nghe rất dễ chịu, biết nói chuyện hơn bà nương trong nhà.
Đại khái qua thời gian uống cạn chung trà, chỉ thấy cửa phòng lần nữa bị đẩy ra.
Tiến đến không phải tú bà, mà là hai nam nhân, tú bà bất đắc dĩ đứng ở phía sau.
Tổ ba người nhìn nam nhân xuất hiện, rất rõ ràng có thể cảm giác được sát khí từ trên người bọn họ, loại sát khí này không phải sát khí của tiểu lâu la, mà là loại sát khí có thực lực kia, thế nhưng ở trong mắt người khác, chỉ sợ bọn họ là ôn thần, thế nhưng thả ở trong mắt mình, còn chưa đủ tư cách.
Chẳng qua là tổ ba người muốn biết, sau lưng bọn họ có người nào mà thôi.
- Ba vị, lão đại của chúng ta muốn cùng vị Vân Đình cô nương này uống một chén, xin hãy tạo điều kiện.
Một cái nam nhân trong đó cũng rất khách khí, ngoại giao trước, quân sự sau.
Diệp Hoa uống chút rượu, không để ý tí nào.
Dạ Minh quay đầu, biểu thị ta mặc kệ, các ngươi đừng nháo là được.
Thượng Hiên lên tiếng cười nói:
- Lão đại của ngươi là ai, gọi y tới.
- Lão đại của chúng ta các ngươi há muốn gặp liền có thể gặp, thức thời thì mau thả ngời, bằng không thì ném vào trong biển cho cá ăn!
Nam nhân bên cạnh quát lạnh một tiếng, xem ra không phải dễ nói chuyện như vậy.
Thượng Hiên tương đối hiếu kỳ, lão đại bọn họ đến cùng là ai, khẩu khí không nhỏ nha.