Thượng Hiên chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Ta vốn đang cố gắng tu luyện, thế nhưng trong lúc ta nỗ lực, bọn họ lại gọi ta ra ngoài chơi, ta kháng cự, thế nhưng ta muốn hòa nhập, bằng không sẽ bị cô lập.
Thượng Hiên không hổ là nam nhân từng làm hoàng đế, hai bên đều không đắc tội.
Thế nhưng Liên Hàn hiểu rất rõ nam nhân của mình, căn bản không tin tưởng, chân mọc ở trên người ngươi, chẳng lẽ bọn họ dùng đao gác lên trên cổ ngươi à.
- Đậu xanh, Thượng Hiên, ngươi không thể như thế. . .
Nghe thấy Thượng Hiên giảo biện như thế, Dạ Minh khó có thể tin, không phải đã nói làm huynh đệ cả một đời sao. . . ngươi thế mà tự cứu như thế.
Diệp Hoa cũng muốn phun, rõ ràng là hai người các ngươi mang bản tôn ra chơi, hiện tại lại muốn phủi sạch quan hệ, không thể nào!
Cùng lắm thì đồng quy vu tận!
Diệp Hoa hơi hơi híp mắt nói ra:
- Thượng Hiên, mặc dù ta không phải người, nhưng ngươi thật đúng là Hổ Điêu.
- Trùng hợp thật, ta cũng không phải người.
Thượng Hiên biểu thị mình không làm người rất lâu rồi.
Dạ Minh khó có thể tin nói ra:
- CMN, các ngươi thật không phải người? ? ?
Không biết vì sao, bốn cô gái đột nhiên rất muốn cười, đoàn thể Tam Hoa này, xem ra đang đứng trước bờ vực tan rã.
Rất tò mò bọn họ có đánh nhau hay không.
- Phu quân, từ trước đến giờ ngươi chưa từng đến loại địa phương như hoa lâu, vì sao lần này lại như vậy?
Thanh Nhã nghiêm túc hỏi, rất muốn biết tại sao Diệp Hoa như thế.
Diệp Hoa cùng Thượng Hiên trực tiếp chỉ hướng Minh ca.
Minh ca thổ huyết.
- Ta @#!&, các ngươi thế mà bán ta?! Đều là huynh đệ giấy.
Dạ Minh khó có thể tin, hai tên phản đồ này, hảo huynh đệ đều là có phúc cùng hưởng, mới vừa rồi các ngươi còn rất thoải mái, hiện tại thế mà đâm đao sau lưng.
Diệp Hoa nghiêm túc nói:
- Bản tôn luôn luôn là người có chừng mực, nhưng thông gia nói hoa lâu chơi rất vui, dụ hoặc bản tôn, bản tôn nhàm chán liền đi xem thử.
- Thôi đi, chuyện tiếp theo hoàn toàn không liên quan đến ta. . . ta cũng không kéo lấy ngươi, còn nói không sợ thê tử, ta thấy ngươi còn sợ hơn cả ta, người thứ nhất nhận sợ chính là ngươi.
Dạ Minh bắt đầu phản kích.
Nhưng mà Diệp Hoa chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Bản tôn không phải người.
- Ta kháo, luôn nói mình không phải người.
- Thanh Nhã, Bạch Chỉ, bản tôn là bị thông gia làm hư.
Diệp Hoa nghiêm túc nói, dĩ nhiên không muốn cãi nhau với thê tử, chỉ có thể vung nồi.
- Thượng Hiên, giúp ta nói một câu, ta đã từng giúp ngươi a.
Thượng Hiên hơi nuốt một ngụm nước bọt:
- Thông gia, đại ân đại đức của ngươi ta suốt đời khó quên, nhưng nam nhân làm việc phải có đảm đương, phần đảm đương này, ngươi đáng giá.
Thổ huyết. . .
Minh ca bỗng nhiên muốn đi ị.
- Mộng Mộng, hai tên này quá khi dễ người, đều vung nồi lên trên đầu ta.
Dạ Minh rất ủy khuất, Minh ca lúc nào nhận qua ủy khuất như vậy.
Trong lòng Đông Môn Mộng đều muốn cười lật ra, ngươi cũng có ngày hôm nay a. . . hai tên huynh đệ này thật đúng là không đáng tin cậy, trong nháy mắt liền bán ngươi.
Diệp Hoa chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Thông gia, đây không phải vung nồi, đây là sự thật, ngươi cũng nên đối mặt với sự thật, tiếp nhận thê tử dạy bảo.
- CMN, ta nhịn ngươi lâu rồi, suốt ngày tự xưng bản tôn, ở trong hoa lâu chơi vui nhất chính là ngươi, nói thê tử chỗ này không được chỗ kia không được, không xứng với ngươi, nhìn hiện tại nhận sợ kìa, giống như Hổ Điêu vậy.
Minh ca nổi giận, muốn chết, hai người các ngươi đều chạy không thoát.
Diệp Hoa lên tiếng cười:
- Ta cũng nhịn ngươi rất lâu rồi, ở trước mặt cô nương liền khoác lác, nói ở trong nhà mình nói một không hai, có ai không biết Dạ Minh ngươi sợ thê tử, thông gia, lần trước Dạ Minh uống say rồi, còn nói muốn bỏ ngươi.
Khóe miệng Đông Môn Mộng giật một cái, lập tức nhìn hằm hằm Dạ Minh, ngươi lại dám bỏ ta? ? ?
Dạ Minh tức lộn ruột.
Thượng Hiên lúc này khuyên:
- Hai vị, đều bớt nói một câu đi.
Nguyên bản Diệp Hoa cùng Dạ Minh tranh nhau hang hái, hiện tại hai người đồng thời nhìn về phía Thượng Hiên.
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Thượng Hiên, lúc trước không phải ngươi nói, ngươi hậu cung ba ngàn giai lệ sao, mỗi lúc trời tối đều lật bài chơi, cuối cùng chơi chết rồi, cũng chỉ có Liên Hàn không chê cái thi thể này của ngươi.
- Đúng đấy, còn nói muốn chờ Liên Hàn tới tìm ngươi, ngươi suy nghĩ nhiều.
Dạ Minh cũng ở bên cạnh phụ họa.
Chỉ thấy mặt Liên Hàn nhất thời tái xanh, thậm chí đều cảm giác Liên Hàn sắp nổi khùng, không thể nhịn!
- Lão tử nhịn hai người các ngươi rất lâu rồi, thế mà vu hãm ta. . . lão tử muốn tiêu diệt các ngươi!
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Tới a! Ai sợ ai, đánh thì đánh!
Dạ Minh cũng không phải Hổ Điêu:
- Đánh a. . . hôm nay chỉ có một người có thể đứng!
Ba tên nam nhân dở hơi trong nháy mắt bộc phát ra, uy áp kinh khủng khiến thương khung nổ vang, mặt biển sôi trào.
Tất cả mọi người trong khoang thuyền đều cảm nhận được, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mà ở phía xa, sóng biển cao ngàn trượng đang dần dần hình thành, vẫn đang không ngừng dâng lên, nếu như con sóng này ập tới, chỉ sợ toàn bộ người ở trong Thiên Lý Thành sẽ khó thoát.
Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật.
Bốn cô gái đều trợn tròn cả mắt, đám nam nhân này, độ lượng làm sao nhỏ như vậy, một lời không hợp liền đánh nhau. . .
- Các ngươi đủ rồi, còn muốn kéo tất cả mọi người chôn cùng!
Liên Hàn trầm giọng nói ra.
Thanh Nhã thấp giọng nói ra:
- Các ngươi còn muốn đánh ngươi chết ta sống, đúng là có bệnh.
Đông Môn Mộng nhìn Dạ Minh lạnh giọng nói ra:
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng, nếu không ngươi xong đời!
Bốn cô gái vừa mới dứt lời, liền rời khỏi hiện trường.
Nhưng mà ba nam nhân vẫn chăm chú nhìn đối phương, khí thế dần dần thư giãn, nguyên bản biển động mãnh liệt bình ổn lại, chậm rãi khôi phục bình thường.
Thế nhưng ba nam nhân vẫn hùng hổ nhìn đối phương, tựa hồ chỉ cần đối phương dám động đậy, liền giết chết.
Chừng nửa canh giờ.
- Đi.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Dạ Minh cùng Thượng Hiên mới nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp ngồi ở dưới đất, mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng.
Dạ Minh vỗ sàn nhà nói ra:
- Ta đã nói rồi mà, buổi tối hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, các ngươi không nghe. . . cảm giác của ta vẫn rất chuẩn.
Thượng Hiên vuốt cái trán một cái:
- Hù chết lão tử, không phải nàng ở Mê Vụ Sâm Lâm sao? Làm sao lại cùng thê tử của ngươi đến, cho dù đi cùng, thế nhưng sao có thể đến nhanh như vậy được?
Diệp Hoa hơi nhẹ nhàng thở ra, tựa ở bên cạnh lan can gỗ lấy ra một điếu thuốc nhóm lửa:
- May mà chúng ta có kế hoạch nếu bị phát hiện, bằng không lần này thật băng huyết.
- Ài, không ngờ kế hoạch này lại dùng đến nhanh như vậy.
Dạ Minh rất là bất đắc dĩ, bất quá có thể vô ích quá quan, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thấy Mộng Mộng tới, sau lưng đều ướt đẫm.
- Ta mới cùng thê tử hòa hảo, nếu không giải quyết tốt, chỉ sợ ta còn lạnh nhanh hơn cả các ngươi.
Thượng Hiên cười khẽ một tiếng, mình đường đường là hoàng đế, thế mà sợ đến loại tình trạng này.
Thế nhưng không yêu, nào có thể sợ như thế, biến tướng nuông chiều thê tử mà thôi.
Ba nam nhân liếc nhau một cái, phảng phất có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương.
Thượng Hiên tò mò hỏi:
- Thông gia, sao ngươi có thể nghĩ ra biện pháp như thế?
- Bởi vì loại chuyện này đã từng phát sinh ở trên người hai đứa con trai của ta.
Dạ Minh ha ha cười nói.