Mang theo tâm tình nặng nề, Dạ Côn đi đến hậu hoa viên, các nữ nhân không có việc gì đều thích ngồi ở trong hoa viên khoác lác.
Còn chưa đi đến vườn hoa, Dạ Côn đã nghe thấy tiếng các nàng cười vui.
Hiếm thấy là, Dạ Côn cũng nghe thấy âm thanh của bọn nhỏ, mặc dù chỉ là phát ra tiếng vang a a a, nhưng cuối cùng vẫn đã lên tiếng.
Rõ ràng là tiếng hô của nữ nhi, trước đó bọn nhỏ còn không lên tiếng.
Nữ nhi của mình a, thuộc về loại phát triện muộn kia.
- Mau nhìn, cha tới.
Diệp Ly thấy Dạ Côn đi tới, lộ ra nụ cười hiền hòa, hướng phía hài tử trong ngực cười nói.
Đôi mắt Dạ Tam trong ngực Diệp Ly rất lớn, trong veo vô cùng, thấy cha đầu trọc đi tới, ánh mắt liền sáng lên, duỗi ra đôi tay nhỏ, a a a không ngừng.
Theo lão tam bắt đầu kêu to, Dạ Nhất cùng Dạ Nhị bên cạnh cũng bắt đầu kêu la, xem ra hiện tại rất yêu thích cha của mình.
Côn ca cũng rất thích nữ nhi, nhìn các nàng một chút. . . có tóc là tốt.
Ôm trọn ba đứa nữ nhi vào trong ngực, Dạ Côn cảm thấy mình đang ôm lấy toàn bộ thế giới, cũng không muốn để ý tới những chuyện khác, chỉ muốn nhìn bọn nhỏ lớn lên, an tĩnh sinh hoạt.
- Phu quân, ta đột nhiên phát hiện bọn nhỏ rất dính ngươi nha.
Diệp Ly đều có chút ghen, sợ sinh ra một cái tình địch.
Dạ Côn ngạo nghễ nói ra:
- Đây là đương nhiên, nữ nhi của ta không dính ta thì dính ai.
Ba thê tử khẽ cười một tiếng, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên bên cạnh cũng che miệng cười khẽ, chẳng qua là hài tử trong ngực các nàng vẫn cảnh giác nhìn Dạ Côn, còn chưa buông xuống đề phòng.
Đùa với chúng nữ nhi, Dạ Côn cũng quên chuyện muốn nói thẳng, dù sao chuyện như vậy nói thẳng ra ngoài, đó không khác gì tìm đường chết cả.
Cho nên phải lên kế hoạch thật tốt.
- Côn ca. . . Côn ca. . .
Chỉ thấy Không Hư con người chạy tới thấp giọng hô.
Ba đứa nữ nhi trong ngực Dạ Côn đều ngủ thiếp đi, cho nên làm một cái thủ thế xuỵt:
- Có chuyện gì?
- Côn ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Không Hư nghiêm túc nói, nguyên bản sau khi vào cửa liền muốn nói, thế nhưng chưa kịp.
Dạ Côn biết Không Hư một mực đang tìm nơi Quỷ Súc Thiên Tôn hạ lạc, không thể qua loa.
Nhẹ gật đầu, Dạ Côn trước đưa hài tử vào trong ngực mẫu thân, sau đó cùng Không Hư đi đến nơi khác đàm luận.
- Có phải có tin tức Quỷ Súc Thiên Tôn hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Côn ca, đúng là có một chút tin tức.
- Nói đi.
- Là như vậy, trong số những thuộc hạ của cha vợ Côn ca ngươi, có một vị mô kim hiệu úy, trước đó ta rất tò mò, mô kim hiệu úy là làm gì, thế nhưng sau khi nghe xong, nguyên lai là đào mộ phần nhà người ta.
Dạ Côn dĩ nhiên biết mô kim hiệu úy là gì:
- Có phải y dạy cho ngươi một chút bản lĩnh hay không?
- Ừm, chú quyết của y rất thần kỳ, cộng thêm ta suy tính, rốt cuộc có một chút tin tức.
- Có thể tìm tới nó không?
- Vậy cần nó xuất hiện mới được, nếu như ta đoán không lầm, trước đó xuất hiện chỉ là một loại thu nạp, cũng có thể xưng là ăn uống, từ lúc đó, phía trên Huyền Nguyệt đại lục cũng chưa nghe nói có tử vong đại quy mô, cho nên ta suy đoán, sau khi nó ăn uống xong liền tiến vào trạng thái yên giấc, thông tục một điểm chính là tiêu hóa.
- Tiêu hóa? ? ? Ý của ngươi là. . . nó sẽ tiêu hóa tất cả mọi người?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Hẳn là như vậy, đến lúc đó hẳn sẽ không xuất hiện những người khác, chỉ sẽ xuất hiện bản thể Quỷ Súc, nhưng lại có trí nhớ của những người khác.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu:
- Có biện pháp nào tính ra nó đang ở đâu không?
- Chuyện này thật không được, dù sao cũng là nhân vật cấp bậc Thiên Tôn, muốn ẩn giấu hành tung của mình rất đơn giản, nhưng cho dù không tìm, nó cũng sẽ xuất hiện.
- Đây không phải nói không sao . .
Dạ Côn cười nói.
- Côn ca, có chỗ khác biệt, bởi vì ta có thể suy đoán ra thời gian nó xuất hiện. . . nhưng không biết có đúng hay không.
Đây mới là chuyện Không Hư muốn nói.
Nghe Không Hư nói thế, Dạ Côn liền giật mình, chuyện này đều có thể suy tính ra?
- Trải qua nhiều lần suy tính, lần tiếp theo nó xuất hiện, hẳn là vào mùa hạ năm sau, hơn nữa còn là lúc thời tiết nóng nhất, về phần địa điểm, chính là nơi cực âm Huyền Nguyệt đại lục!
Không Hư trầm giọng nói ra.
- Nơi cực âm? Ở đâu?
- Chuyện này ta không thạo, thế nhưng Đấu Phù Thế suy tính qua, nơi cực âm ở Huyền Nguyệt đại lục chính là Côn Miểu.
Dạ Côn nhíu mày:
- Côn Miểu nằm ở phía bắc Huyền Nguyệt đại lục, nơi đó băng thiên tuyết địa, chẳng lẽ Quỷ Súc Thiên Tôn chạy đến đó nghỉ mát rồi?
- Ách. . . nghe Côn ca nói như thế, ta cũng cảm thấy có chút khả năng.
Không Hư lập tức vỗ mông ngựa.
- Đứng đắn một chút, ngươi xác định không?
- Chuyện này cần Đấu Phù Thế đi Côn Miểu tính toán mới biết được cực âm ở vị trí nào.
- Mùa hè năm sau, ài. . .
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, hiện tại vừa mới mới vào thu, thời gian còn không đến một năm.
- Côn ca, chúng ta còn có vũ khí bí mật.
- Hi vọng có tác dụng đi, khổ cực.
- Hiệu lực cho Côn ca, nên làm.
- Suy nghĩ thêm xem có biện pháp khác chế Quỷ Súc Thiên Tôn không, cũng không biết thứ này mạnh đến cỡ nào.
- Côn ca, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sợ rằng thứ này sẽ rất mạnh.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, trước đó đã từng gặp qua.
Bất quá sợ cái gì, còn có hai vị cha vợ, để bọn họ gánh lấy, nếu như bọn họ đều chịu không được, chỉ sợ mình cũng không gánh nổi.
Trở lại trong đình, Dạ Côn trĩu nặng ngồi xuống, khiến nữ nhân xung quanh biết, khẳng định có chuyện không tốt, nhưng cũng không có hỏi.
- Phu quân, sắp đến giờ cơm trưa, chúng ta đi làm cơm.
Diệp Lưu nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Các nàng đi đi, ta sẽ trông hài tử.
- Đại ca, con của chúng ta cũng nhờ ngươi.
- Đi đi.
Theo các nữ nhân rời đi, Dạ Côn nhìn năm cái hài tử, dòng dõi Dạ gia càng ngày càng nhiều, nhưng đối với Dạ gia hiện tại, vẫn chưa đủ.
Nhớ lần trước gia gia nói qua, để cho mình đi tìm bàng chi Dạ gia.
Dạ gia còn có bàng chi sao?
- Đại ca.
Lúc này Dạ Tần từ bên cạnh đi tới, nhìn nhi tử ngủ say một chút.
- Đại ca? Làm sao vậy?
Thấy đại ca không có phản ứng, Dạ Tần lần nữa hô.
Dạ Côn lấy lại tinh thần cười nói:
- Có chuyện gì?
- Không có gì, thấy đại ca ngươi suy nghĩ xuất thần.
Dạ Tần cười một cái nói.
Dạ Côn thở dài, chuyện vụn vặt mãi không hết, áp lực khá lớn.
- Vừa rồi Không Hư nói chuyện Quỷ Súc Thiên Tôn, có chút khó giải quyết.
Dạ Côn nói lại chuyện khi nãy một lần.
Dạ Tần nghe xong cũng cau mày:
- Đại ca, chúng ta còn có mấy tháng chuẩn bị, nhất định có thể giải quyết.
- Hy vọng thế đi.
- Đúng rồi đại ca, ngươi còn nhớ lúc trước gia gia nói chuyện tìm bàng chi sự không?
- Nhớ, gia gia còn bảo ta đi tìm.