TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 934: Băng Thành

- Ta còn gặp qua Tinh Cầu Tuyết cơ, hoàn cảnh nơi đó so với nơi này còn muốn ác liệt hơn, mà người có thể sinh tồn ở hoàn cảnh ác liệt như thế, đều không phải hạng dễ trêu.
Đấu Phù Thế nhẹ nói ra, nhớ lại tháng ngày chinh phạt, người ở đó rất hung.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:




- Ta cũng nghe người khác nói qua, người Côn Miểu có thể động thủ, tuyệt đối sẽ không nói chuyện.
- Chỉ cần không phải nữ nhiều nam ít là được rồi.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, hiện tại nhớ tới thời điểm cùng Diệp Lưu ở Linh Đô, quá kinh khủng.
Đấu Phù Thế nghe xong liền hiếu kỳ:


- Còn có loại địa phương này sao?"
- Đương nhiên, giống như Nữ Nhi Quốc vậy.
- Nơi tốt a.
Đấu Phù Thế đều hướng tới, có thời gian nhất định phải đi nhìn một chút, còn chưa thấy qua Nữ Nhi Quốc đây.


Trong lúc ba nam nhân đang thảo luận Nữ Nhi Quốc, Uyển Nhiên nhàm chán nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt chính là một tòa thành trì. . .
Mà tòa thành trì này khác với những tòa thành trì lúc trước, khiến Uyển Nhiên rất khiếp sợ.
- Các ngươi mau nhìn. . .
Uyển Nhiên lấy lại tinh thần, kinh hô một tiếng.


Ba nam nhân dừng một chút, cùng nhìn về phía dưới, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tòa thành trì này đều do băng tạo thành.
Tình cảnh như thế, Đấu Phù Thế đều chưa thấy qua, mặc dù Tinh Cầu Tuyết kia lạnh, nhưng thành trì đều là bình thường, giống như thế này thật hiếm thấy.


- Đi, đi xuống nhìn một chút.
Nếu như muốn hỏi đường, vậy tòa thành này thật không tệ.
Mấy người hạ xuống bên ngoài thành trì, miễn bị người khác nhìn thấy.
- Khối băng sẽ không hòa tan sao?
Uyển Nhiên nhìn tường băng cao ngất tò mò hỏi.


Dạ Côn đã nhìn ra huyền bí trong đó, cười nói:
- Sẽ không, phía dưới thành trì tựa hồ có một vật đang cung cấp năng lượng, khiến khối băng không thay đổi.
- Đại ca, ngươi có thể nhìn ra?
- Đệ đệ, ngươi không có cảm giác được sao?


Dạ Côn nghi hoặc hỏi, còn tưởng rằng đệ đệ có thể cảm giác được, nhưng mà Dạ Tần lắc đầu, hoàn toàn không cảm giác được gì.
Đấu Phù Thế cũng không có phát giác ra cái gì.
Chuyện này khiến Dạ Côn có chút nghi hoặc, mình đây là thế nào? Lĩnh ngộ mới kỹ năng sao?


Mặc dù Côn ca không có lĩnh ngộ tam đoạn, nhưng trùng hợp chính là, tại phía trên cảm giác tăng lên không ít.
Đấu Phù Thế sờ lên cằm nói ra:
- Vậy nếu như phá hủy vật này, tòa thành kia sẽ hóa thành nước.
- Theo đạo lý mà nói thì đúng là như thế.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.


Đùa giỡn một chút, bốn người đi đến chỗ thành trì.
Dần dần có thể nhìn thấy được người, người ở nơi này ăn mặc rất dầy, cho người ta một loại ảo giác rất cường tráng.


Nhất là nam tử cao lớn, nữ tử ăn mặc quả thật hơi nhiều, nhưng vẫn hy sinh một chút ấm áp, nổi bật vẻ đẹp của mình.
Xem ra mặc kệ ở nơi nào, bản tính thích chưng diện của nữ tử mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.


Bất quá trong đám người, Dạ Côn cũng có thể nhìn thấy người ăn mặc đơn bạc, cũng giống như mình.
Quan trọng là, ánh mắt người khác nhìn mình, mang theo tôn kính.
Lúc này Dạ Tần nhỏ giọng nói ra:


- Quân ta có người nói qua, người tu luyện ở Côn Miểu, mặc khá ít. . . cho nên mặc đơn bạc, chính là người tu luyện, sẽ được tôn kính.
- Ta kháo, còn có chuyện như vậy, nếu như có người không tu luyện mặc ít đi, liền có thể giả mạo rồi ư.


Đấu Phù Thế nhỏ giọng nói ra, thuyết pháp này có chút qua loa.
Dạ Tần nhỏ giọng nói ra:
- Nếu như người bình thường mặc đơn bạc đi ra tới, không ra nửa canh giờ, liền sẽ chết cóng đầu đường. . .
- Vì trang cái bức mà chết, không có lời.
Dạ Côn cười nói.
Mà Uyển Nhiên bỗng nhiên nói ra:


- Vậy nếu như ở nơi rất nóng, ăn mặc thật dầy, cũng có thể chứng minh mình là người tu luyện rồi.
- Ha ha ha, cũng không sai.
Đấu Phù Thế lên tiếng cười, dẫn tới người xung quanh nhìn lại.
- Nhìn đám người, tòa thành trì này cũng xem như thượng đẳng.


Có rất nhiều người xếp hàng vào thành, đám người Dạ Côn đẩy nhanh một khắc, vào thành còn phải kiểm tra, Côn Miểu thật đủ nghiêm cẩn.
Rất nhanh liền tới đoàn người Dạ Côn.
- Các ngươi đi cùng nhau?
Nhân viên kiểm tra là một tên nam tử râu quai nón cao lớn, chỉ mặc một bộ khôi giáp.


Nam tử thấy đám người Dạ Côn, ánh mắt liền lộ ra một tia cảnh giác, bốn người, trong đó có hai tên đầu trọc, rất phù hợp hình tượng côn đồ.
- Đúng, chúng ta từ nơi xa đến.
Dạ Côn cười cười.
- Tới nơi này làm gì?
- Chúng ta cũng không có mục đích, chỉ là đi ngang qua mà thôi.


- Các ngươi muốn đi đâu?
Nam tử tiếp tục truy vấn.
Dạ Côn kiên nhẫn nói ra:
- Chúng ta muốn đi Ba gia, ngươi biết Ba gia ở nơi nào không?
- Ba gia nào?
- Chính là cổ tộc Ba gia a, ngươi biết không?
- Thật không biết ngươi đang nói gì.


Nam tử rõ ràng không biết Ba gia tồn tại, như thế khiến Dạ Côn có hơi thất vọng.
Nam tử thấy người phía sau có chút xao động, lông mày nhíu chặt lại.
Mà Dạ Tần bỗng nhiên từ trong ngực xuất ra một mai kim tệ.
Kim tệ là đồng tiền thông dụng ở trên Huyền Nguyệt đại lục, người người đều thích.


Nguyên bản nam tử xụ mặt vụng trộm nhận lấy kim tệ:
- Vào thành đừng gây chuyện, thê tử thành chủ vừa mới qua đời.
- Được, chúng ta sẽ không gây rối.
- Đi vào đi.
Bốn người đi qua cửa thành, Dạ Côn khoát vai đệ đệ:
- Tiểu tử ngươi được đó.


- Ở trong quân doanh, người gan lớn luôn làm như thế.
Dạ Tần bất đắc dĩ nói ra, ban đầu chỉ là muốn thử một chút, kết quả thật thành công.
- Cuối cùng ngươi xử lý như thế nào?
- Đương nhiên là đuổi ra ngoài, ở trong quân đội của ta, không cần loại người đút lót này.


- Làm tốt lắm, cuối cùng đệ đệ ngươi biến thành người mà ngươi chán ghét.
Dạ Côn trêu chọc một tiếng, khiến Dạ Tần cười khổ không thôi.


Vào thành, một mảnh thế giới trắng xóa đập vào mắt, tất cả phòng ốc đều làm từ khối băng, Dạ Côn rất hiếu kỳ, giường của bọn họ có phải cũng là băng hay không, các ngươi không sợ lạnh sao?
Mà Đấu Phù Thế tò mò nói thầm:


- Cũng không biết bọn họ ngủ như thế nào? Lạnh lấy mền băng đắp sao?
Uyển Nhiên hiếu kỳ hỏi:
- Bọn họ nấu cơm, chẳng lẽ dùng nồi băng sao?
Dạ Côn cười nói:
- Cũng không phải là không được, có vài loại băng sẽ không dễ dàng tan đi


- Đại ca, không biết thành chủ nơi này có biết Ba gia ở nơi nào hay không.
- Đi hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.
Đấu Phù Thế nói ra:
- Vừa rồi không phải tên thủ vệ kia nói, thê tử thành chủ đã chết rồi sao? Chúng ta lại không quen y.


Dạ Côn cùng Dạ Tần đồng thời nhìn về phía Đấu Phù Thế, ánh mắt kia phảng phất đang nói, mặc dù ngươi tuổi tác lớn hơn chúng ta, thế nhưng suy nghĩ của ngươi thật ngây thơ.


Thời điểm bốn người đi qua tửu quán, nghe thấy tiếng ồn ào bên trong rất lớn, hình như đang thảo luận về cái chết của thê tử thành chủ.
- Có muốn đi vào ngồi một chút không?
Dạ Côn nói ra.
- Giữa ban ngày liền uống rượu?
Uyển Nhiên nói thầm một tiếng.
Đấu Phù Thế nghiêm túc nói ra:


- Chúng ta đây là đang trợ giúp thành chủ tìm hung thủ, nếu như thành chủ cao hứng, nói không chừng sẽ nói cho chúng ta biết thì sao?
Dạ Tần nhẹ cười nói:
- Thành chủ không cao hứng cũng phải nói.
Đấu Phù Thế cảm thấy hai huynh đệ thật hung a.
Đi vào tửu quán, rất là náo nhiệt.


- Khách quan, muốn uống chút rượu không.
- Mang đến loại tốt nhất.
Đấu Phù Thế hào khí ngất trời.
- Có ngay, khách quan, ngài chờ một lát.


Đọc truyện chữ Full