Chỉ thấy từ trong kiệu bay ra một nam tử tuổi trẻ, vẻ mặt hơi tái nhợt, tướng mạo tuấn lãng, nhưng cho người ta một loại ảo giác âm u.
- Từ biệt đã nhiều năm, hiện tại đang làm gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Nam tử cũng không có khách khí, đi thẳng tới thảm bay, cười nói:
- Cũng không có làm gì, nguyên bản tại Đông U tìm tung tích Nguyên Hạo, cuối cùng nghe nói y bị ngươi đánh chết, ta liền đến Côn Miểu.
Nhưng mà theo nam tử cười một tiếng như thế, lộ ra răng mèo đáng yêu, chỉ là răng mèo có hơi dài. . .
Tất cả mọi người nhìn thấy, nhất thời liền nhớ lại nữ thi, vết răng này. . .
Nam tử thấy biểu lộ đoàn người Dạ Côn có điểm quái dị, nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy? Trên răng của ta có rau xanh sao?
- Thực Cốt, có phải ngươi vừa mới hút một cô nương hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi, nam nhân trước mặt chính là Thực Cốt năm đó, bị phong ấn ở dưới lòng đất, cùng Cổ Sâm Thụ một chỗ, khi đó còn ngủ ở trong quan tài.
Nếu không có Côn ca, hiện tại đoán chừng vẫn còn ngủ ở bên trong.
- Ngươi nói là thê tử của thành chủ ư?
Thực Cốt hỏi một câu.
- Ừm.
- Là nàng ấy muốn chết, ta liền giúp nàng một tay.
Thực Cốt giang tay ra, biểu thị loại chuyện tốt này, sao lại cự tuyệt được.
- Chính nàng ấy muốn chết?
Lúc này Uyển Nhiên bỗng nhiên nói ra:
- Vậy sao ngươi lại làm trong lúc người ta ngủ. . .
- Ai nói là lúc ngủ, sau khi ta hút xong nàng vẫn còn chưa chết, hẳn là về phòng mới chết.
Nếu như nói như thế, vậy liền có thể hiểu được, xem ra thê tử thành chủ một lòng muốn chết.
- Các ngươi không biết, thành chủ này vì đạt được cô nương này, chia rẽ tình lang của nàng, tình lang của nàng tự tử... vị cô nương này cũng không muốn đơn độc sống trên đời, là một đoạn tình thoại xúc động lòng người, khiến cho ta rơi lệ.
Thực Cốt khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo tiếc hận.
Nguyên lai còn có nội tình như thế.
- Ngươi đang định đi đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không có việc gì, đi dạo khắp nơi, phong cảnh Côn Miểu cũng khá, các ngươi đi nơi nào?
- Chúng ta đi Ba gia.
- Cổ tộc, Ba gia?
Thực Cốt tò mò hỏi.
- Đúng vậy. . . ngươi biết ở nơi nào không?
- Dĩ nhiên biết, ta cùng Ba gia có chút sâu xa, đã các ngươi muốn đi, ta cũng đi theo một chuyến, dù gì cũng nhàm chán.
Thực Cốt lộ ra bộ dáng không có chuyện làm.
Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, ai biết tên thành chủ kia có nói thật hay không.
Thực Cốt cũng không có ý định ngồi kiệu của mình, so với thảm bay, tốc độ chậm hơn rất nhiều.
- Thực Cốt, trước đó ngươi nói ngươi có thù với Nguyên Hạo, vậy ngươi có biết nội tình của Nguyên Hạo hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Nội tình? Y còn có nội tình gì, cuồng vọng tự đại, một lòng muốn thống trị Đông U, thậm chí toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, dã tâm to lớn.
Thực Cốt hừ lạnh một tiếng.
- Nguyên Hạo đầu phục Thiên Cung, bán mạng cho Thiên Cung, chuyện này ngươi có biết không?
- Ta kháo? Y thế mà đầu phục Thiên Cung, Nguyên Hạo này ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không cần, thật khiến người ta thất vọng.
Thực Cốt nghe thấy tin tức như thế, lộ ra vẻ khinh thường.
Dạ Côn nguyên bản đang nghĩ, Thực Cốt có thể có quan hệ cùng Thiên Cung hay không, hiện tại xem ra, tựa hồ không có quan hệ, nhưng vẫn phải chú ý mới được.
- Nếu Cổ Sâm Thụ biết Nguyên Hạo bán mạng cho Thiên Cung, khẳng định sẽ càng thất vọng hơn ta.
- Cổ Sâm Thụ? Không phải bọn họ náo tách ra sao, sao có thể thất vọng.
- Dù sao cũng là quan hệ thầy trò, Cổ Sâm Thụ là thống hận Thần tộc.
- Làm sao ngươi biết?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Thực Cốt thăm thẳm nói ra:
- Mặc dù ta bị phong ấn ở trong quan tài, nhưng lời nói của Cổ Sâm Thụ ta vẫn có thể nghe thấy, qua một đoạn thời gian đều phun một hồi, nguyền rủa Thần tộc.
- Vậy ngươi biết Cổ Sâm Thụ đang ở đâu không?
- Sao ta biết Cổ Sâm Thụ đang ở đâu, thế nhưng cái tên này được thả ra, khẳng định sẽ nghĩ cách chơi Thần tộc.
Thực Cốt đoán chừng nói ra.
Đạt được tin tức như vậy, đối với Dạ Côn mà nói rất có lợi, Cổ Sâm Thụ muốn gây Thần tộc, như vậy có một số việc sẽ không có quan hệ với Cổ Sâm Thụ.
Có lẽ Cổ Sâm Thụ còn muốn lợi dùng mình cũng không chừng.
- Đúng rồi, các ngươi đi Ba gia làm gì?
Thực Cốt tò mò hỏi.
- Từ hôn.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Từ hôn? Ngưu bức a. . . từ hôn Ba gia. . .
- Làm sao? Ba gia sẽ không nguyện ý sao?
- Từ hôn chính là đánh mặt người khác, còn đăng môn đánh mặt. . . bọn họ sao có thể để chuyện như vậy xảy ra, ta thấy. . . không phải chỉ là cưới nhữ nhân thôi ư, bỏ ở nhà làm bài trí cũng được, không cần phải đi trêu chọc Ba gia.
Thực Cốt nhẹ giọng thuyết phục, vì một nữ nhân đắc tội Ba gia, không đáng.
Nhưng mà Dạ Tần lạnh giọng nói ra:
- Ta sẽ không đồng ý.
- Vị này là?
Thực Cốt tò mò hỏi.
- Đây là đệ đệ của ta.
- Há, không phải ta lắm miệng, mặc dù Ba gia ở trong số cổ tộc không phải tối cường, thế nhưng toàn bộ Côn Miểu không có Ba gia, sợ rằng sẽ sẽ diệt vong.
Thực Cốt âm u nói ra.
Dạ Côn khó có thể tin nói ra:
- Từ hôn mà thôi, làm gì đến mức liên quan đến diệt vong chứ. . .
- Các ngươi không biết bí sử của Ba gia, kỳ thật mỗi cổ tộc đều có chút bí sử, mà ta liền biết bí sử của Ba gia.
Đấu Phù Thế nhếch miệng cười nói:
- Ta rất thích nghe bí sử của những gia tộc này, rất thú vị.
- Đây cũng không phải thú vị, đây là kinh dị.
- Lời này nói như thế nào?
Dạ Côn hỏi.
- Ta nói cho các ngươi một chút, từ hôn. . . Ba gia khẳng định không cho, đến lúc đó nói không chừng các ngươi sẽ đánh lên, dựa theo thực lực của các ngươi, hẳn có thể đánh ngã Ba gia, mà không có Ba gia thủ hộ, dị tộc ở bên ngoài tường băng sẽ tiến công xâm phạm với quy mô lớn
Hai chữ dị tộc này, Dạ Côn lần đầu tiên nghe nói, ngay cả Dạ Tần cũng giống như vậy.
- Dị tộc gì? Nơi này còn có dị tộc?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Cực bắc Côn Miểu có tường băng cao ngàn trượng, đây đều là để ngăn cản bước chân dị tộc, mà Ba gia phụ trách gia cố tường băng, bảo đảm dị tộc không thể vượt qua.
- Chẳng lẽ dị tộc không biết bay sao?
Đấu Phù Thế tò mò hỏi.
Thực Cốt ách một thoáng, sau đó giang tay ra:
- Ta cũng không biết, ngược lại Ba gia tại. . . bình an vô sự, Ba gia vong, Côn Miểu liền vong theo.
- Hình dạng dị tộc thế nào?
Dạ Côn hỏi.
- Ta đây cũng chưa từng thấy qua, không dám đi. . . dù gì tình huống chính là như vậy.
Dạ Côn hơi hơi híp mắt, cười nói:
- Thực Cốt, không phải ngươi là người của Ba gia đấy chứ.
- Làm sao có thể. . .
Ánh mắt Thực Cốt có chút trốn tránh, lúc nói lời này đều nhìn sang nơi khác.
- Chuyện này có gì mà khó nói. . . ngươi biết bí mật của Ba gia, không phải tộc nhân, khẳng định sẽ không biết.
Thực Cốt nghe xong không lên tiếng, kiên trì nói ra:
- Ta không phải tộc nhân Ba gia.
- Được rồi được rồi. . . không phải thì không phải, nói hai câu còn phát cáu, có tin ta đánh ngươi hay không.
Thực Cốt: ......