- Mà là do ngươi, Thánh Thiên gia cũng tự mình quyết định. . . tạo thành hậu quả như thế, đây đều là do bọn họ lựa chọn.
Dạ Côn khẽ cười nói, khí thế tựa hồ đang dần xoay chuyển.
Chỉ nghe Dạ Côn tiếp tục nói:
- Những lời gia chủ vừa nói, chỉ là thực lực bề ngoài Dạ gia, kỳ thật còn có một số không có bày ra, nếu như gia chủ cũng muốn bắt chước Thánh Thiên gia, có lẽ sẽ được mở mang kiến thức một chút.
Ở phương diện đấu khẩu này, Côn ca chưa từng thua qua.
- Cho nên, ngươi cảm thấy hạ tràng của Ba gia sẽ giống như Thánh Thiên gia?
Dạ Côn khẽ cười một tiếng:
- Gia chủ, tự tin một chút, không phải cảm thấy, mà chính là như vậy.
Lời này của Côn ca đã chọc cho Ba Bán Tuyết tức đến đỏ mặt, ngày thường Ba Bán Tuyết cho dù sinh khí, đó sẽ rất bình tĩnh.
Có thể chọc Ba Bán Tuyết tức đến đỏ mặt, quả thật không đơn giản.
Lúc này mặt mũi Ba gia bị đả kích trước nay chưa từng có, làm gia chủ. . . nếu còn không ứng chiến, đó chính là biểu hiện của sự hèn yếu, sao có thể phục chúng.
Ngay tại lúc Ba Bán Tuyết muốn đứng lên, Ba Tâm Huyền nhẹ khoác lên mu bàn tay Ba Bán Tuyết, ánh mắt ra hiệu không nên vọng động.
Chỉ sợ đây là giác quan thứ sáu của nam nhân, cảm thấy rất không lý trí.
Vì một đứa con gái tư sinh, đánh cược tiền đồ Ba gia, không đáng. . .
Dù sao Thánh Thiên gia chính là vết xe đổ, mặc dù Ba gia có chức trách thần thánh, Thiên Cung bên kia khẳng định sẽ đứng ở phía Ba gia, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của Ba Tâm Huyền rất mạnh a. . . giúp Ba gia tránh thoát một lần tai hoạ mang tính hủy diệt.
Nhưng mà. . .
Ba Tâm Huyền tựa hồ quên đi thân phận của mình, y căn bản không áp chế nổi cơn giận của Ba Bán Tuyết.
Chỉ thấy Ba Bán Tuyết vẫn đứng lên, lạnh giọng nói ra:
- Ba gia ta chưa bao giờ e ngại. . . sớm đã không để ý sinh mệnh, hôm nay đối mặt với các ngươi khiêu khích, nếu thờ ơ, vậy liền vũ nhục cái họ này!
- Dạ gia các ngươi muốn chiến, Ba gia tự nhiên ứng chiến!
- Khoan khoan khoan. . . gia chủ. . . không phải Dạ gia ta muốn chiến, mà là Ba gia các ngươi muốn chiến, Dạ gia chúng ta chẳng qua là phản kích mà thôi.
Dạ Côn thầm nghĩ gia chủ xảo quyệt, làm giống như mình đến gây sự vậy.
- Không hổ là anh hùng xuất thiếu niên, ngươi không sợ không thể quay về sao?
- Nếu tới, ta đương nhiên sẽ không sợ.
Dạ Côn nhẹ nhàng trả lời, thật không hiểu rõ Ba gia là tự đại, hay là có bản sự tự đại.
Còn nữa, Ba gia có liên hệ với Thiên Cung, vì sao người gia chủ tạm thời như mình lại không biết. . . thế mà không có ai nói với mình.
Chuyện này không trách người khác được, Dạ Côn làm gia chủ Thiên Cung còn chưa đến một ngày đã không thấy tăm hơi, người khác muốn nói cũng không kịp.
- Ngươi tựa hồ quên mất, trừ các ngươi ra, còn có ba người.
Ba Bán Tuyết lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn ra vẻ kinh hãi:
- Cái gì?! Ngươi thật hèn hạ! Thế mà hạ độc thủ!
- Ha ha ha. . . không phải hèn hạ, mà là ngươi quá ngây thơ rồi.
Dạ Côn ra vẻ kinh ngạc cười một tiếng:
- Gia chủ, ta thật không biết nói thế nào mới tốt. . . ta có thể sống đến bây giờ, không phải không có đầu óc.
Dạ Côn vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh. . .
Giống như là tiếng kêu thảm.
Đệ tử Ba gia trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu, đề cao cảnh giác. . .
Tiếng kêu thảm thiết cũng đứt quãng, hơn nữa càng ngày càng gần, rõ ràng là có người đánh vào.
Lúc này, một tên đệ tử Ba gia vội vàng hấp tấp chạy vào:
- Gia chủ. . . không xong. . . có ba người đánh vào! ! !
Sắc mặt mọi người chìm xuống.
Vừa rồi gia chủ nói ba người. . . hiện tại vừa vặn ba người đánh vào, sẽ không trùng hợp như thế chứ, chính là ba người kia ư.
Lời vừa mới vừa nói xong, chỉ thấy ba đạo nhân ảnh xuất hiện tại cửa ra vào, thủ vệ cảnh giác, thế nhưng không có ra tay. . .
- Dạ Côn, Ba gia thế mà phái người vây quanh sân nhỏ. . .
Chỉ thấy Đấu Phù Thế mang theo Uyển Nhiên cùng Thực Cốt tới, rất tức tối.
Ngày thường chỉ có mình vây người khác, hiện tại lại bị người khác vây mình, rất khó chịu a.
Dạ Côn cười nói:
- Không có việc gì liền tốt. . .
Nhưng mà Dạ Côn nhìn Thực Cốt ở phía sau, phát hiện Thực Cốt dùng tay áo che mặt, bộ dáng ta không biết gì hết.
Chuyện này khiến Dạ Côn càng tò mò thân phận của Thực Cốt.
Chuyện này để sau hãy nói, Dạ Côn hướng phía Ba Bán Tuyết nói ra:
- Gia chủ, ngươi phái người tập kích sân nhỏ, thật là hảo tâm cơ a. . . bội phục bội phục. . .
- Ha ha ha. . . ta nên bội phục ngươi mới phải, tuổi còn nhỏ thế mà đã an bài sự tình tốt như thế.
Ba Bán Tuyết phát hiện mình đã xem thường Dạ Côn, mặc dù tiểu tử này tuổi trẻ, thoạt nhìn không đáng tin cậy, thế nhưng lòng dạ rất sâu.
- Quá khen, so với gia chủ, vẫn khiếm khuyết không ít, dù sao ta còn quá trẻ.
Côn ca chính là đang nói xéo gia chủ ngươi rất già.
Lúc này Đấu Phù Thế tới gần Dạ Côn, thấp giọng nói ở bên tai Dạ Côn:
- Ta vừa mới phát hiện một chuyện.
- Chuyện gì?
- Trước đó la bàn chịu ảnh hưởng, thế nhưng sau khi các ngươi đi, ta lại lấy ra thử một chút.
- Tìm được chỗ rồi?
- Ừm."
- Ở nơi nào.
Đấu Phù Thế nhìn mặt đất một chút.
Khóe miệng Dạ Côn có chút co lại. . . nơi này chính là chỗ cực âm? ? ?
- Xác định không có tính sai?
Dạ Côn nghiêm túc hỏi.
- Tính toán ba lần, chắc chắn.
Dạ Côn khẽ thở dài một hơi, nói thật. . . địa điểm này thật không tốt.
- Làm sao? Đổi ý rồi?
Ba Bán Tuyết nhàn nhạt hỏi.
Dạ Côn lắc đầu, trầm giọng nói ra:
- Ta sợ Ba gia các ngươi sống không quá một năm.
Tùy tiện như thế, khiến toàn bộ đệ tử Ba gia nổ tung.
- Dạ gia tiểu nhi, dám khẩu xuất cuồng ngôn!
- Gia chủ, chiến.
- Lại dám nguyền rủa Ba gia chúng ta như thế, không thể nhịn! ! !
Ba Lang nguyên bản còn rất thích người trẻ tuổi như thế, thế nhưng hiện tại cũng không nhịn được nói ra:
- Dạ Côn, lần này ngươi nói như thế thật khiến ta quá thất vọng! ! !
Ba Bán Tuyết lạnh giọng nói ra:
- Dạ Côn, miệng của ngươi còn lợi hại hơn tưởng tượng của ta.
- Không biết, các ngươi có nghe nói qua Quỷ Súc Thiên Tôn chưa?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
Nói đến Quỷ Súc Thiên Tôn, Thực Cốt phía sau toàn thân chấn động.
Mà Ba gia trường kỳ ở tại Côn Miểu, rất ít nghe nói đến truyền thuyết Quỷ Súc Thiên Tôn.
Nhưng mà lúc này Ba Tử Mặc trầm giọng nói ra:
- Ta từ trên một quyển sách nhìn qua một chút sự tích liên quan tới Quỷ Súc Thiên Tôn, đây là một người ngay cả Thần Ma cũng phải e ngại. . . không. . . không phải một người.
Ba Bán Tuyết lạnh giọng hỏi:
- Dạ Côn, ngươi nói Quỷ Súc Thiên Tôn làm gì?
- Bởi vì một năm trước, ta gặp qua Quỷ Súc Thiên Tôn, thời điểm đó nó còn rất yếu, thế nhưng thực lực đã phi thường cường hãn, bởi vì nó từ trong phong ấn chạy ra, sau đó liền biến mất.
- Cho nên?
Ba Bán Tuyết hỏi.
- Ta nhận được tin tức, vào năm sau, Quỷ Súc Thiên Tôn sẽ đi đến nơi cực âm. . .
Dạ Côn nhìn những người trước mắt, đoán chừng không ai có thể sống sót.