Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên không trung, đó cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, lúc vết nứt không gian khép lại, mọi thứ liền khôi phục an tĩnh.
Nguyên bản mười mấy người, cũng chỉ còn lại một người. . .
Mặc dù là Kiếm Đế, nhưng lúc này cũng phi thường kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mắt thế mà có được một thanh kiếm hiếm thấy, còn có thể chưởng khống pháp tắc không gian.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng nam tử không có ý định chạy trốn, bởi vì bản thân y là một tên Kiếm Đế, Kiếm Tông so với Kiếm Đế, khác nhau một trời một vực.
- Ta chính là Thánh Dương nha dịch Võ Thành Bảo! Xưng tên ra!
Thánh Dương hướng phía Dạ Tần lạnh giọng quát.
Dạ Tần từ tốn nói:
- Dạ Tần!
- Tuổi còn nhỏ đã có thực lực như thế, thật khiến ta kinh ngạc! Nhưng đáng tiếc ngươi đắc tội nha dịch Võ Thành Bảo, hôm nay ta mở lòng từ bi, lưu ngươi toàn thây!
Thánh Dương chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra, hiếm thấy là. . . trên thân kiếm tựa hồ khắc lấy đồ vật gì, gập ghềnh.
Dạ Côn hướng phía mọi người nói:
- Mọi người cách xa một chút.
Mọi người nhẹ gật đầu, phân tán ra, lưu không gian cho Dạ Tần phát huy.
Lúc này Song Song nghi hoặc hỏi:
- Vị công tử này, vì sao các ngươi không cùng lên, đây chính là một vị Kiếm Đế.
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Song Song, nhịn không được nhìn thêm vài lần, cô nương này ăn mặc như thế, đúng là kích thích người ta phạm tội.
- Kiếm Đế mà thôi, Kiếm Tôn tới còn có thể tiếp vài chiêu.
Dạ Côn tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía đệ đệ, bởi vì trong lỗ mũi hơi nóng, sợ làm trò cười.
Song Song mím môi, cảm thấy vị công tử này nói thật.
Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt liền thông minh hơn nhiều, xuất hiện ở phía sau, liền có thể quang minh chính đại nhìn cô nương người ta, đừng nói. . . quả thật rất có hương vị.
Thực Cốt nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác mình động tâm...
Đây là cảm giác động tâm à, thật thần kỳ.
Oanh!
Một cỗ oai Kiếm Đế bỗng nhiên phát tán ra, tầng mây đều bị thổi tan.
- Người trẻ tuổi, hãy dùng tất cả những gì ngươi có đi. . .
Thánh Dương quát chói tai một tiếng, kiếm trong tay quang mang vạn trượng, thế mà hình thành một thanh trường kích.
Dạ Tần nhìn chăm chú lấy, tựa hồ căn bản không có để đối phương vào mắt.
Trường kích đâm rách không khí, phát ra tiếng gào chói tai, một cỗ gợn sóng có thể nhìn bằng mắt thường bộc phát ra, lao thẳng đến Dạ Tần.
Mà Dạ Tần cứ đứng tại chỗ như vậy, không nhúc nhích chút nào, phần thong dong này khiến cho Song Song nghẹn họng nhìn trân trối.
Thậm chí đều cảm thấy Dạ Tần bị sợ choáng váng, sắp bị trường kích xỏ xuyên qua thân thể giết chết.
Tần ca thân chinh bách chiến, một mình thủ tiêu một cái Cổ U, loại tràng diện này chẳng qua là tràng diện nhỏ mà thôi.
Ầm!
Ánh sáng lấp lánh tản ra bốn phương tám hướng, mọi người nhịn không được hơi lấy tay che, lần này Kiếm Đế thật không phải dùng để trưng cho đẹp, cho dù ở trên không trung vạn trượng, mặt đất đều bị ảnh hưởng chấn động.
Lúc ánh sáng tan biến, chỉ thấy Dạ Tần nắm chặt trường kích, ba khỏa bảo thạch tản ra ánh sáng.
Thánh Dương cho rằng mình có thể trực tiếp giết chết Dạ Tần, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, người trẻ tuổi này thế mà đưa tay đón đỡ, khóe miệng liền lộ ra vẻ chế giễu.
Nhưng khi trông thấy Dạ Tần một phát bắt được, vẻ chế giễu trên mặt Thánh Dương đã đọng lại.
- Ta sẽ lưu ngươi toàn thây.
Dạ Tần nhìn về phía Thánh Dương ở trước mắt, từ tốn nói.
Thánh Dương lấy lại tinh thần, vẻ mặt dần dần dữ tợn:
- Người trẻ tuổi, đừng quá càn rỡ! ! !
Thánh Dương muốn rút trường kích ra, thế nhưng chợt phát hiện. . . mình thế mà không rút nổi...
Chuyện này sao có thể! ! !
Dạ Tần nắm chặt trường kích, khiến Thánh Dương vô phương động đậy.
Thánh Dương có hơi hoảng rồi.
Từ khi đột phá Kiếm Đế, đây là lần đầu tiên y có tâm tình như vậy.
Bỗng nhiên, quyền sáo trong tay Dạ Tần xuất hiện ánh sáng màu đỏ, tầng ánh sáng nàng rất nhanh đã nhiễm lên trường kích.
Thánh Dương bị giật nảy mình, trực tiếp vứt bỏ trường kích.
- Ngươi muốn làm gì! ! !
Thánh Dương gầm thét.
Dạ Tần không có trả lời, khí tức trên người càng ngày càng cường đại, trường kích của Thánh Dương chấn động mãnh liệt, phảng phất phát ra tiếng kêu rên thảm liệt.
Một tiếng kẽo kẹt, rất nhỏ, thế nhưng Thánh Dương nghe thấy được! Thậm chí nhìn thấy!
Trường kích của mình thế mà xuất hiện vết nứt.
Chuyện này sao có thể! Không có khả năng! ! !
Theo vết nứt càng ngày càng nhiều, Thánh Dương không thể không tin sự thật trước mắt!
Người trẻ tuổi tên Dạ Tần này, muốn hủy đi kiếm của mình.
- Không! ! !
Thánh Dương lên tiếng quát, liều mạng chộp tới trường kích.
Kiếm Đế không có kiếm, uy lực giảm một nửa.
Lúc Thánh Dương sắp chạm đến kiếm của mình.
Chỉ thấy trường kích bắt đầu vặn vẹo, một cỗ khí tức kinh khủng bùng nổ ra.
Rầm rầm rầm! ! !
Trường kích nổ tung như đá vụn, mang theo cương phong kịch liệt bao phủ xung quanh.
Muốn bạo chết bội kiếm của Kiếm Đế, cũng không phải là Kiếm Đế có thể làm được, ít nhất phải là Kiếm Tôn trở lên.
Thánh Dương bị sóng xung kích đánh bay hơn mười trượng, cả người rất không tốt, phảng phất sắp thăng thiên.
Thấy cảnh này, Dạ Côn nhớ tới năm đó hủy đi kiếm của Hồn Thí Thiên, hình như y cũng giống như thế.
Cả đời người chỉ có một thanh kiếm, không còn. . . liền thật không còn.
Kiếm giống như con của mình, nhìn hài tử bị hủy, đây là chuyện thống khổ nhất.
Mặc dù Dạ Tần đã khôi phục tâm trí, thế nhưng chiến đấu, dường như không khác gì trước kia, sẽ không lưu cho kẻ địch đường lui.
Muốn giết phải giết sạch sẽ, đây là tôn chỉ của Dạ Tần.
- Không. . . không. . . không! ! !
Hai mắt Thánh Dương sung huyết, tóc dài bỗng nhiên bay lượn, thoạt nhìn giống như tẩu hỏa nhập ma, vô cùng quỷ dị.
Làm một tên Kiếm Đế tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ thực sẽ tăng gấp bội.
Chỉ thấy Thánh Dương chắp tay trước ngực, trong lòng bàn tay ngưng ra một cỗ khí tức doạ người.
Song Song kinh hô một tiếng:
- Thần Kiếm! ! !
Làm cao thủ nha dịch bên trong Võ Thành Bảo, sao có thể không có Thần Kiếm, chỉ là không dùng thôi.
Thánh Dương giang hai tay ra, một thanh kim sắc trường kiếm nằm ngang ở ngực, tản ra thần uy cuồn cuộn, không hổ là kiếm Thần tộc từng dùng qua.
Tay phải Thánh Dương nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân khẽ động, kim quang trên thân kiếm thế mà bao trùm ở trên thân thể Thánh Dương.
Nguyên bản mái tóc màu đen thế mà biến thành màu vàng kim, áo bào màu đen cũng bị nhuộm thành thành màu vàng kim, ngay cả con ngươi cũng thay đổi thành màu vàng kim.
Sau khi kim quang nhiễm lên, Thần Kiếm trong tay thế mà dần dần tan biến, giống như là Thần Kiếm gia thân vậy.
Dạ Côn thấy tình huống này, không khỏi nhíu mày, lúc này Thánh Dương có chút tà môn.
Thanh Thần Kiếm kia cũng không đơn giản.
- Đại ca, ta có thể ứng phó.
Dạ Tần tựa hồ có thể cảm giác Dạ Côn muốn ra tay, quay lại nói.
Dạ Côn cười cười:
- Ừm.
Đệ đệ đã có thực lực, cũng không cần quá mức bảo hộ, bằng không thì đệ đệ còn tưởng rằng mình xem thường đây.
- Dạ Tần, đây là ngươi bức ta, toàn thây, ta là không có ý định cho ngươi toàn thây!
Thánh Dương cảm nhận được thân thể truyền đến lực lượng, loại cảm giác này rất dễ chịu.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Tới đi, đừng phí lời.
Thánh Dương sững sờ, bỗng nhiên ngước thẳng lên trời thét dài, phảng phất đang phát tiết tức giận trong lòng, cả người hóa thành ánh vàng.
Dạ Tần nhíu chặt lông mày, trong lòng hô to thật nhanh.
Hai tay lập tức bảo vệ ngực!