- Vừa mới ta cảm ứng được khí tức của Thánh Dương biến mất.
Nam nhân nói chuyện tên là Xích Ngộ, mặc áo bào màu đen, thế nhưng trên cổ áo có đường vân màu vàng kim, đây chính là đầu lĩnh của nha dịch.
Mà đứng sau lưng Xích Ngộ là một nữ tử.
Nếu như Dạ Côn có ở đây, nhất định sẽ kinh hô một tiếng, đây không phải là Song Song cô nương sao? Tại sao lại ở chỗ này.
Mặc dù Song Song nhìn như rời khỏi theo hướng ngược lại, nhưng lại đi một con đường tắt, đi vào Võ Thành Bảo trước. . .
Mà Song Song cũng không thường xuyên ở Võ Thành Bảo, xem như là một tên nhân viên tình báo của Xích Ngộ.
Cho nên Thánh Dương cũng không nhận ra Song Song.
Nghe thấy Xích Ngộ đặt câu hỏi, Song Song lấy lại tinh thần nói ra:
- Có thể đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Song Song, lần này trở về ta cảm thấy ngươi rất lạ.
Xích Ngộ nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Song Song cảm thấy nặng nề, tụa như mình bị nhìn thấu hết vậy.
- Đại nhân, Song Song không có hoàn thành chuyện ngài giao, cho nên cảm thấy hổ thẹn.
Song Song chắp tay khẽ kêu.
Xích Ngộ mỉm cười quay người xang, vỗ vỗ vai Song Song:
- Ngươi ta tình như cha con, không cần như vậy. . .
Song Song hơi hơi cúi đầu, biểu thị thần phục.
Xích Ngộ lần nữa dời ánh mắt nhìn về phía Dạ Côn bên này, mà Song Song vừa mới trông thấy Uyển Nhiên, liền cảm giác có chút kỳ quái. . .
Nhóm người kia không phải muốn tới Võ Thành Bảo sao? Làm sao chỉ có một mình y? Hơn nữa còn bị Mê Đồ dẫn theo, quá kì quái. . .
Bốn người khác đi đâu rồi?
- Lần này Mê Đồ trở về tâm tình không tốt, còn muốn động thủ với mập mạp.
Mập mạp trong miệng Xích Ngộ chính là đại hán.
Song Song cũng không có xen vào, bởi vì chuyện ở Võ Thành Bảo nàng không rõ lắm.
- Song Song ngươi hẳn không biết những người này, bất quá không sao cả, lần này gọi ngươi trở về, chính là muốn giao mấy việc cho ngươi làm. . . ở trong Võ Thành Bảo, ngươi cũng nên làm quen với mấy người.
Xích Ngộ lạnh nhạt nói ra, ý cười nơi khóe miệng dào dạt.
- Nghe đại nhân phân phó.
- Người này gọi Mê Đồ, tu vi Kiếm Đế, là một tên sát thủ danh phù kỳ thực, chỉ cần có tiền, ngay cả Thiên Cung đều dám giết tới, đồng thời cũng là một người rất linh hoạt, nhưng thực lực người này tại Võ Thành Bảo, không vào được mười vị trí đầu, nhiều lắm là hai mươi.
- Mà cái tên mập mạp kia tên là Nhục Xà, đồng dạng tu vi Kiếm Đế, thứ mười."
Lúc này Song Song không khỏi nhớ tới mấy người kia. . . tên đầu trọc nọ trực tiếp đập người thành cặn bã, soái ca. . . giết đi Thánh Dương. . . hơn nữa còn dùng loại phương thức quỷ dị kia.
Mặc dù hai người khác không có thể hiện ra thực lực, thế nhưng cảm giác cũng không phải hạng tầm thường.
Hai người kia ở trước mặt bọn họ, tựa như tiểu hài tử vậy.
- Vậy hai người bọn họ đánh lên, hẳn là Mê Đồ sẽ thua.
Song Song nhẹ nói ra.
Xích Ngộ thấp giọng cười nói:
- Song Song, ở Võ Thành Bảo không nhìn bề ngoài, nơi này không thể dùng đạo lực, đánh nhau toàn bộ nhờ vào cường độ thân thể, khảo nghiệm sự phản ứng của ngươi. . .
- Song Song thụ giáo.
- Mặc dù Mê Đồ chỉ bài danh hai mươi, nhưng đừng quên, y là một tên sát thủ, ám sát là sở trường của y. . . dưới tình huống không dùng đạo lực, hoàn toàn thỏa mãn điều kiện ra tay của sát thủ.
- Vậy Mê Đồ sẽ thắng?
Song Song lại hỏi.
Xích Ngộ thấp giọng nói ra:
- Thế nhưng quang minh chính đại chiến đấu, thực lực của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, mà Mê Đồ sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này, tên Mê Đồ kia. . . sợ là có vấn đề.
Theo Côn ca tiếp nhận khiêu chiến, Xích Ngộ liền phỏng đoán có vấn đề, không thể không nói, tâm tư người này vô cùng kín đáo, thậm chí khiến cho người ta có chút sợ hãi, đây cũng là chỗ Song Song sợ hãi.
Thậm chí vừa rồi nói Thánh Dương chết, Xích Ngộ cũng chỉ là hơi hơi nhấc lên mà thôi, bởi vì tại Võ Thành Bảo. . . Kiếm Đế thật không tính là gì. . . chết rồi thì tìm người khác thay thế là được, có rất nhiều Kiếm Đế muốn vào Võ Thành Bảo lắm.
- Đại nhân, như thế liền có thể kết luận hắn có vấn đề sao?
Song Song tò mò hỏi, cũng đề tỉnh Song Song, nếu như Mê Đồ trước mắt là một trong những người kia giả mạo thì sao?
Xích Ngộ lạnh nhạt nói ra:
- Trước kia Mê Đồ sẽ không tiếp nhận khiêu chiến, bởi vì y biết nhược điểm của mình.
Mê Đồ quả thật biết nhược điểm của mình, thế nhưng thời điểm bắt lấy Uyển Nhiên, lại bùng nổ nhược điểm của mình ra, không thể không nói. . . Mê Đồ chính là chết ở trên nhược điểm của y.
Tại Võ Thành Bảo rất coi trọng nhược điểm, thế nhưng ra bên ngoài, liền không ẩn giấu nhược điểm.
Giống như ở bên ngoài có thể vô pháp vô thiên vậy, cuối cùng bị Côn ca dạy làm người.
Nhưng mà Côn ca vẫn sơ sót điểm này, bình thường Kiếm Đế thích khách, sẽ không quang minh chính đại đối chiến với địch thủ cùng cấp.
Cho dù chiến, Dạ Côn cũng phải giả vờ thua, nếu như thắng, vậy liền xác định mình là giả, như vậy tới Võ Thành Bảo liền không có chút ý nghĩa nào, thậm chí còn bị đối thủ đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Mà lúc này Dạ Côn cũng đang tự hỏi thắng thua. . . thắng rất đơn giản, thua, càng đơn giản hơn.
Nhưng đến cùng là thắng hay thua, lúc này Dạ Côn không biết nên lựa chọn như thế nào.
Đối mặt Nhục Xà điên cuồng tiến công, Dạ Côn giả vờ tránh né, hơn nữa còn vô cùng chật vật. . .
- Ta muốn nhìn xem, một sát thủ như ngươi muốn đánh bại ta như thế nào! ! ! Ngươi chính là côn trùng trốn trong bóng tối, không thể tồn tại dưới ánh mặt trời!
Nhục Xà hướng phía Dạ Côn quát.
Nhưng mà câu nói này cũng đề tỉnh Dạ Côn.
Sát thủ?
Đúng rồi! Mê Đồ là sát thủ, nhiệm vụ của y là mang Uyển Nhiên đi.
Một sát thủ chỉ có núp trong bóng tối đánh lén, mới có thể chiến đấu ngang cấp, nào có sát thủ chính diện. . .
Dạ Côn trong nháy mắt này, liền quyết định chính mình phải thua. . . nếu như thắng. . . vậy liền có vấn đề.
- Cho dù ở dưới quang minh, ta cũng có thể thắng ngươi!
Dạ Côn gầm thét một tiếng, đấm ra một quyền.
- Sơ hở trăm chỗ, chỉ bằng ngươi, ta có thể đánh mười tên!
Ầm!
Một quyền này của Nhục Xà hung hăng đánh vào bụng Dạ Côn, một quyền của Kiếm Đế cho dù không bao hàm đạo lực, cũng rất chí mạng.
Côn ca cố ý ăn một quyền này, cộng thêm hiệu quả bay ra ngoài, quá chân thật.
Trong lòng Uyển Nhiên vô cùng lo lắng, sao Dạ Côn đánh không lại?
Nhưng mà Xích Ngộ ở trên tháp cao sửng sốt một chút, tựa hồ bắt đầu nghi vấn suy đoán của mình.
- Đại nhân, hình như tên Mê Đồ kia thua.
Song Song nhẹ nói ra.
Xích Ngộ hít vào một hơi:
- Thua là chuyện bình thường, thích khách cuối cùng vẫn là thích khách, đánh lén mới là đạo của bọn họ, chính diện không cách nào thắng mập mạp.
Sau khi nói xong, Xích Ngộ dường như mất đi hứng thú, đi xuống dưới lầu.
Song Song nhìn thoáng qua, cũng đi theo vào.
- Song Song, ngươi xác định thân kiếm tại Võ Thành Bảo sao?
Song Song khẳng định nói ra:
- Đúng vậy, nguyên lai ta còn muốn dẫn người đến cho đại nhân xem, thế nhưng y ngu xuẩn mất khôn. . . bất đắc dĩ mới giết y.
- Không sao, chỉ cần thân kiếm tại Võ Thành Bảo, vậy liền chạy không thoát.
Xích Ngộ lần nữa lộ ra nụ cười.
- Đại nhân, Thánh Điện bên kia sẽ không nhúng tay sao?
Song Song hỏi.