Dạ Côn dừng một chút, nhẹ gật đầu:
- Đúng, đây chính là phiếu cơm của chúng ta.
- Oa, lần này nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền, lão gia. . . muốn xài như thế nào?
Tiểu Ngân xúc động hỏi.
- Ách, chờ giao dịch hoàn thành rồi nói sau.
- Như vậy sao được, đây cũng không phải phong cách của lão gia, mỗi lần ngươi đều sẽ nói với Tiểu Ngân dùng tiền như thế nào, lần này thế mà không nói. . . nhất định là muốn vứt bỏ Tiểu Ngân vụng trộm đi tiêu tiền, ngươi không yêu Tiểu Ngân...
Dạ Côn: ......
Làm sao cảm giác tên Tiểu Ngân này còn khó hầu hạ hơn thê tử của mình.
- Lần này số lượng lớn, không phải mấy đơn nhỏ như lúc trước.
Dạ Côn bịa chuyện nói ra.
- Lớn. . . lớn bao nhiêu?
Hai mắt Tiểu Ngân phát sang, nước miếng đều sắp chảy ra.
- Ách. . . trăm vạn kim phiếu.
Dạ Côn cảm thấy, mời một tên Kiếm Đế, hẳn là số này đi.
Tiểu Ngân nghe xong ngây ngẩn cả người.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, không phải là nói ít quá đấy chứ. . .
- Lão gia a! ! !
Tiểu Ngân chợt quát một tiếng.
- Ổn trọng chút.
- Trăm vạn kim phiếu đó! Tiểu Ngân sao có thể ổn được, lần này chúng ta gặp kim chủ, lão gia. . . phải ɭϊếʍƈ thật tốt. . . tốt nhất đạt thành hợp tác lâu dài.
Dạ Côn: ......
Đây rốt cuộc ai mới là lão gia. . . làm sao cảm giác Mê Đồ là đang làm công kiếm tiền cho tiểu mập mạp.
Cái tên này không phải con trai của Mê Đồ đấy chứ.
Bằng không hoàn toàn không nghĩ ra khả năng nào khác.
Khẽ thở dài một tiếng, Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Được rồi, đừng quá kinh ngạc, nhanh đi nấu cơm đi.
- Nấu cơm?
Tiểu Ngân nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy. . .
- Nấu cơm không phải lão gia làm hay sao?
Tiểu Ngân lần nữa nghi hoặc hỏi, bộ dáng này, quả thật giống như xem lão gia là hạ nhân.
Dạ Côn ngổn ngang, Mê Đồ thật là. . .
Uyển Nhiên bên cạnh nhẹ nói ra:
- Ta đi làm cơm.
- A, lão gia, phiếu cơm này còn biết làm cơm.
Tiểu Ngân kinh hô một tiếng, cảm giác phiếu cơm bản sự thật nhiều.
Dạ Côn cũng không có cách, nhẹ gật đầu.
- Lão gia, pha trà cho ta uống.
Tiểu Ngân chỉ đồ uống trà, vui thích nói ra.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ. . . Mê Đồ Kiếm Đế đến cùng sinh hoạt như thế nào, làm sao bị một tên tiểu mập mạp xoay vòng vòng.
Hay là nói, tiểu mập mạp là tới thăm dò mình?
- Lão gia? Trước kia ngươi thường xuyên pha trà cho ta uống, ngươi thay đổi... có phải cảm thấy con tin dáng dấp tốt, lại biết làm cơm, ta. . . ta liền đi giết con tin! ! !
Tiểu Ngân lời này cực kỳ ủy khuất, tựa như Dạ Côn có mới nới cũ.
- Không nhìn thấy hôm nay lão gia thụ thương sao. . . đợi chút nữa.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Lão gia, ngươi thế mà hung dữ với Tiểu Ngân.
Dạ Côn muốn ngất, đột nhiên phát hiện thê tử của mình quá hiểu chuyện.
Bởi vì Võ Thành Bảo toàn bộ nhờ vào kết giới phát sáng, cho nên cũng không có đêm tối, thời gian đều nhờ vào người gõ canh.
Mà lúc này cũng đã vào đêm.
Thành đông Võ Thành Bảo, nơi này là địa bàn của Thánh Điện, tòa tháp thẳng đứng kia cũng là tiêu chí của Thánh Điện, toàn bộ Thánh Điện đều thống nhất kiến trúc như thế.
Ở bên trong thư các, Điện Chủ Mạnh Dương đang ở bên cạnh giá sách lật xem thư tịch, không gian hắc ám mang đến cho người ta một cổ áp lực không nhỏ.
Mà lúc này tiếng bước chân vang lên bên tai Mạnh Dương, khiến Mạnh Dương đang đọc sách nhăn mày ngài lại.
- Điện Chủ.
Chỉ thấy một vị nam tử cao lớn nửa quỳ tại trước mặt Mạnh Dương, người này mặc một bộ áo trắng, mày kiếm mắt tinh, suất khí bức người.
Y gọi Ngọc Long, là Phó Điện Chủ Côn Miểu Thánh Điện.
Nhưng mà y quỳ gối trước mặt một đứa bé như Mạnh Dương, tràng diện này khá là quái dị.
Điện Chủ thích giả bộ nai tơ, người trong Thánh Điện đều biết.
- Không biết thời điểm bổn Điện Chủ đọc sách, không thích bị người quấy rầy sao?
Ngữ khí của Mạnh Dương vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng tràn đầy ý trách tội.
Ngọc Long áy náy nói ra:
- Điện Chủ, thuộc hạ biết sai.
- Chuyện gì.
Mạnh Dương cũng biết, y sẽ không không vô sự quấy rầy, khẳng định là có chuyện gì.
- Nha dịch Xích Ngộ gửi lời tới, muốn mời Điện Chủ ăn bữa tối.
Ngọc Long cung kính nói ra.
Mạnh Dương chậm rãi khép sách lại, không nhanh không chậm trả sách về chỗ cũ, từ tốn nói:
- Ăn cơm. . . y có động tác gì?
- Xích Ngộ tựa hồ đang tìm kiếm nơi Thần Kiếm hạ lạc.
Ngọc Long nhẹ nói ra.
- Hừ. . . Thần Kiếm. . . chỉ sợ lại cái cớ.
- Thuộc hạ cũng cảm thấy như vậy, Thần Kiếm bình thường sao có thể lọt vào mắt y, nhưng tình báo cho thấy, y đúng là đang tìm Thần Kiếm, ngày hôm nay có một tên gián điệp bí mật cũng trở về Võ Thành Bảo.
- Thần Kiếm bình thường không đến mức, nhưng nếu như là Thần Kiếm tách rời, vậy liền có khả năng.
Mạnh Dương chắp tay đi đến bên cạnh cửa sổ, ánh sáng chiếu xạ ở trên người Mạnh Dương, khiến cái bóng của nàng kéo dài ra, mà Ngọc Long cung kính theo ở phía sau.
Mạnh Dương từ tốn nói:
- Năm đó Thần Ma đại chiến, Thần tộc vì để tránh để vũ khí cường hãn rơi vào tay Ma tộc, liền giải thể vũ khí, phân tán ở trên Huyền Nguyệt đại lục, nhưng lâu như vậy, cũng không có người tìm ra.
- Điện Chủ, Thần Kiếm như thế hẳn rất lợi hại đi.
- Dĩ nhiên, Đế Quân có mấy đại hãn tướng, Thần Ma Đại Chiến tổn thất gần nửa, vũ khí của những người này có thể nói là hủy thiên diệt địa, Thần tộc đương nhiên muốn thu hồi, không thể rơi vào trong tay người khác, thế nhưng có một vị giải thể kiếm của mình. . . đây cũng chính là phương pháp thu hồi Thần Kiếm duy nhất.
- Như vậy Xích Ngộ chính là đang tìm thanh Thần Kiếm giải thể này?
Mạnh Dương cười cười:
- Đạt được Thần Kiếm như thế, có thể so sánh với mấy đại Chiến Thần ở trong Thần tộc, trong nháy mắt tiến vào thế lực của bọn họ, Nhất Bộ Đăng Thiên, cũng là phương pháp thăng tiến nhanh nhất.
- Xem ra Xích Ngộ đã không vừa lòng địa vị hiện tại.
- Là người đều sẽ bành trướng, Ngọc Long. . . ngươi có bành trướng không?
Mạnh Dương không nhanh không chậm quay đầu lại hỏi nói.
Ngọc Long tranh thủ thời gian quỳ xuống, hoảng hốt nói ra:
- Thuộc hạ không dám.
Mạnh Dương không nói gì, một lúc sau từ tốn nói:
- Nói cho Xích Ngộ, ta sẽ đến.
- Điện Chủ, liệu Xích Ngộ có chơi âm mưu gì hay không? Cố ý dẫn xuất Điện Chủ đến?
- Nếu như ta thật xảy ra chuyện gì, cần ngươi làm gì?
Mạnh Dương từ tốn nói.
Lời này dọa đến Ngọc Long lập tức cúi đầu:
- Điện Chủ yên tâm, ta sẽ an bài tốt.
Mạnh Dương không để ý đến, nhưng mà Ngọc Long cũng không đi.
- Còn có chuyện gì?
- Buổi trưa hôm nay, Mê Đồ cùng Nhục Xà đánh một trận, Nhục Xà thắng Mê Đồ, chẳng qua là tôi tớ Mê Đồ không phục, bảo bọn hắn ngày khác lại so.
Mạnh Dương nghe xong từ tốn nói:
- Loại chuyện nhàm chán này, về sau không cần phải nói.
- Vâng! Thuộc hạ cáo lui.
Ngọc Long chắp tay, khom người lui ra, muốn bao nhiêu tầm thường liền có bấy nhiêu tầm thường.
Thánh Điện Điện Chủ xuất tuần, đây chính là chuyện hiếm thấy, cho nên Ngọc Long cũng dựa theo quy cách Điện Chủ xuất tuần tới xử lý.
Giao Long kéo xe, Kiếm Đế mở đường, đi ra phong cách cường thế của Thánh Điện.
Mà trùng hợp người Thánh Điện đi ngang qua không trung phủ đệ Dạ Côn.
Tiểu Ngân đang uống trà nhìn lên bầu trời, oa một tiếng:
- Lão gia mau nhìn, Điện Chủ xuất tuần. Thật khí phái, lão gia. . . ngươi phải cố gắng nhiều hơn.