Song Song làm sao lắc mình biến thành lão đại nha dịch rồi?
Chẳng lẽ nàng là người của nha dịch? Thế nhưng trước đó giết người của nha dịch, hình như nàng cũng không có nhiều phản ứng lắm.
Thậm chí sau khi xong việc, nàng còn bay đi hướng khác.
Nàng muốn che giấu tai mắt người?
Nhưng mà hiện tại nàng là lão đại nha dịch, nếu như muốn truy cứu chuyện trước kia, nhất định sẽ có phiền toái.
Trong lúc Dạ Côn đang suy nghĩ, Tiểu Ngân bên cạnh thản nhiên nói ra:
- Không có việc lớn gì, chỉ là lão gia nhà ta muốn gặp ngươi một lần.
Dạ Côn nghe nói như thế, lập tức lấy lại tinh thần.
Tiểu mập mạp nói chuyện thật trực tiếp, sao tên Mê Đồ kia có thể sống lâu như vậy.
Mọi người bên cạnh nghe nói như thế, rõ ràng hơi sửng sốt một chút, biểu tình rất nhanh biến đổi, ít nhất không phải thân thiện, mà cảm thấy bọn họ muốn tới gây chuyện.
Chẳng qua Mê Đồ cũng có tu vi Kiếm Đế, nếu như không phải Kiếm Đế, chỉ sợ bọn họ đã ném ra ngoài.
- Mê Đồ, ngươi muốn làm gì?
Thu Dương đứng ở bên cạnh đi ra lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy Tiểu Ngân lập tức bị khí thế của đối phương dọa lui mấy bước, tránh sau lưng Dạ Côn, nhưng trong miệng vẫn nói ra:
- Các ngươi. . . các ngươi muốn khi dễ người sao. . .
Người nha dịch nhìn tiểu mập mạp, giận đến nghiến răng, rõ ràng là ngươi đang kiếm chuyện, hiện tại lại nói ngược lại.
- Ngại quá, chúng ta chỉ tới tế bái Xích đại nhân, cũng không có ý khác.
Dạ Côn thành khẩn nói ra, tiểu mập mạp thật đúng là không sợ trời không sợ đất, bất quá điểm xuất phát là tốt, chẳng qua là lòng tốt làm thành chuyện xấu.
Song Song cũng không tính truy cứu, nhưng mà Thu Dương thấy hành động của Song Song, thập phần khó chịu, nếu như tiểu mập mạp không được Mê Đồ, dám nói thế sao?
Thế nhưng nàng lại mặc kệ, nếu để cho nàng lãnh đạo nha dịch, chỉ sợ qua không được bao lâu, nha dịch sẽ xuống dốc, tan biến ở trong Võ Thành Bảo.
Người nha dịch đứng ở xung quanh cũng có ý nghĩ như vậy, nếu như đổi thành Xích đại nhân, chắc chắn sẽ không để bọn họ dễ chịu.
- Tả trang chủ đến!
Một tiếng gào to truyền tới, mọi người trong phòng hơi sững sờ, Tả Thiên Chúng đến rồi?
Dạ Côn lập tức kéo Tiểu Ngân sang bên cạnh, đồng thời nhỏ giọng nói với Tiểu Ngân, không có mình cho phép, không được nói.
Tiểu Ngân một mặt ủy khuất đáp ứng.
Chỉ thấy một vị nam tử phong độ nhẹ nhàng từ ngoài cổng đi vào, Dạ Côn lần đầu tiên nhìn thấy phú ông có tiền nhất ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
Thậm chí muốn nhìn, kiểu tóc nào mới có thể xứng với người giàu nhất.
Dạ Côn cảm thấy, phải không giống bình thường, phải bắt mắt, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có đầu trọc mới có hiệu quả như vậy.
Nhưng nhìn đến Tả Thiên Chúng, cũng chỉ buộc tóc như thế, nếu như không phải y gọi Tả Thiên Chúng, thì thật không biết y là một trong những người giàu nhất, rất điệu thấp.
Tả Thiên Chúng cũng không có dẫn thuộc hạ đến đây, thế nhưng người thông minh đều biết, kỳ thật người của y đều âm thầm bảo hộ, chỉ cần xảy ra nguy hiểm, liền lập tức giết ra tới.
Thấy Tả Thiên Chúng đến đây, Thu Dương có ý nịnh nọt, cúi người đi tới.
Nhưng mà Tả Thiên Chúng mảy may không nể mặt mũi, trực tiếp đi qua Thu Dương, Thu Dương ngốc tại chỗ, tràng diện hết sức xấu hổ.
- Song Song cô nương, bớt đau buồn a.
Tả Thiên Chúng hướng thẳng đến Song Song, ân cần thăm hỏi một phen, đây cũng là y cho thấy thái độ của mình.
Song Song chậm rãi đứng dậy, nhẹ nói ra:
- Tạ ơn Tả thúc thúc.
Người khác đều gọi là Tả trang chủ, nhìn lại Song Song một chút, thế mà gọi Tả thúc thúc, một thoáng liền kéo gần quan hệ hơn rất nhiều.
Chuyện này khiến người trong nha dịch hết sức kinh ngạc, dù sao có nhiều thứ chẳng qua là nghe nói, mà bây giờ tận mắt trông thấy, cảm giác đương nhiên khác biệt.
Tả Thiên Chúng thầm nghĩ cô nương này thông minh, hôm qua còn một mặt muốn giết chết mình báo thù cho Xích Ngộ, hiện mở miệng liền là Tả thúc thúc, xem ra nội bộ nha dịch cũng bài xích nàng, muốn dùng mình tới trấn áp.
Thật là thông minh.
- Thánh Điện Điện Chủ đến!
Lúc này ngoài cổng lại truyền tới một tiếng.
Chỉ thấy Mạnh Dương mang theo Ngọc Long đi đến.
Dạ Côn trông thấy Mạnh Dương Điện Chủ giả bộ nai tơ, thật đúng là một chút biến hóa cũng không có, bộ dáng vẫn cao ngạo như vậy.
Đồng dạng chiều cao cũng rất chí mạng.
Hai người này giống như đã hẹn trước, cùng nhau xuất hiện.
Chỉ sợ là chen ngang đi, khi nãy người ở sau lừng mình cũng không phải bọn họ.
Thu Dương vừa mới ăn một lần thua thiệt, lần này chắc chắn sẽ không đi ăn quả đắng.
Nhưng mà Mạnh Dương lúc này liếc mắt nhìn Thu Dương, khiến Thu Dương cảm thấy nặng nề, cảm giác ánh mắt Mạnh Dương mang theo một tia không vui.
Làm cùng không làm, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, làm. . . ít nhất ở trong lòng Tả Thiên Chúng, đó là một loại tôn kính, nhưng ta chính là không để ý ngươi.
Nhưng không có làm, ở trong mắt Mạnh Dương, ngươi liền một chút tôn kính cuối cùng cũng không có, không còn gì để nói.
Người thành công đều trưởng thành ở trong nghịch cảnh, Thu Dương rõ ràng không được.
Nhưng mà Song Song lúc này lại thông minh hơn rất nhiều, nhẹ giọng kêu:
- Gặp qua Điện Chủ.
- Song Song, nén bi thương.
Mạnh Dương từ tốn nói.
Tả Thiên Chúng có thể gọi một tiếng thúc thúc, tất cả mọi người có thể hiểu được, thế nhưng gọi Mạnh Dương là tỷ tỷ, liền có hơi quá, tình nghi vuốt mông ngựa quá nặng, thậm chí sẽ khiến cho người nha dịch cảm thấy, hiện tại cần nhờ hai nhà khác.
Tả Thiên Chúng nhìn quan tài bên cạnh, thấm thía nói ra:
- Vốn cho rằng sinh thời có thể cùng ngươi uống mấy chén, đáng tiếc. . . ngươi đột nhiên đi như vậy.
- Ta nhất định sẽ bắt hung thủ lại!
Song Song lạnh giọng nói ra, cũng không biết lời này nói cho ai nghe.
Ít nhất Dạ Côn cảm thấy, lời này của Song Song có hàm ý.
Trước đó còn cảm thấy Song Song chẳng qua là Kiếm Tông bình thường, không ngờ không gặp một ngày, liền có địa vị thế này, thật sự là cao a.
Tả Thiên Chúng nhẹ gật đầu:
- Có khó khăn gì, liền tới tìm Tả thúc thúc, Tả thúc thúc nhất định sẽ toàn lực tương trợ.
- Lão gia nhà ta cũng có thể giúp ngươi.
Tiểu Ngân đứng sau lưng Dạ Côn bỗng nhiên nhắc nhở một tiếng.
Dưới loại trường hợp này, giúp lão gia tỏa sáng, có thể đứng chung với đám lão đại kia, phong quang biết bao.
Tiểu Ngân rất nhọc lòng.
Nhưng mà Dạ Côn kém chút đã nôn ra máu, hắn căn bản không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, chỉ muốn tìm người thần bí kia. . . tra ra người phía sau màn mà thôi.
Nào có rảnh rỗi đi làm chuyện khác.
Nhưng mà Tiểu Ngân nói như thế, liền đẩy mình vào bên trong vòng xoáy.
Dạ Côn hoài nghi, không phải Tiểu Ngân cố ý hãm hại mình đấy chứ.
Trong phòng tất cả mọi người đều nhìn về phía Mê Đồ, có vài người nhận ra, nhưng có không ít người không quen.
Nói thí dụ như Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng.
- Vị này là?
Tả Thiên Chúng nhìn về phía Mê Đồ tò mò hỏi, cho dù nhận biết, hiện tại cũng phải giả không biết.
Lúc này Thu Dương chắp tay nói ra:
- Tả trang chủ, vị này là Mê Đồ.
Dạ Côn có chút xấu hổ.
Nhưng mà Tả Thiên Chúng bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
- Mê Đồ? Ta cảm thấy có phải lạc đường rồi hay không?
Phù một tiếng.
Nguyên bản linh đường an tĩnh cũng không biết người nào cười một tiếng, nhưng chỉ một tiếng như thế, thế nhưng đã bao hàm khinh miệt cực lớn.