Khiêng theo bao quần áo, mọi người rời khỏi phủ đệ. . .
Theo Dạ Côn rời đi, tin tức rất nhanh truyền đến tai tam đại thế lực.
Song Song đứng ở phía trên tháp cao, nhìn Dạ Côn dần dần tới cửa thành, ánh mắt rất bình tĩnh.
Mà tại phủ đệ Tả Thiên Chúng, cũng có người báo cho Tả Thiên Chúng. . .
Nghe thấy Dạ Côn rời đi, Tả Thiên Chúng chỉ cười cười, tiếp tục ngắm nhìn tranh chữ trong tay.
Mạnh Dương nghe thấy Dạ Côn rời đi, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra, để hắn đi tai họa nơi khác.
Xuyên qua bình chướng Võ Thành Bảo, phía trước một màu đen kịt, chỉ có Võ Thành Bảo phía sau tản ra ánh sáng.
Sau khi nổi lên, mọi người dần dần có thể trông thấy từng tia sáng, ánh sáng cũng dần dần lớn lên, đây mới là ánh nắng. . .
Phốc phốc phốc. . .
Mọi người phá biển mà ra, cảm thụ được ánh nắng, vẫn là không khí rét lạnh.
- Rất lâu không nhìn thấy mặt trời.
Tiểu Ngân đứng trên hư không, ngưỡng đầu nhìn lên bầu trời.
Dạ Côn cười cười, lấy thảm bay ra, tới có cha đưa, trở về. . . vậy phải dựa vào chính mình.
Nếu như đệ đệ có thể lĩnh ngộ ba đoạn, hẳn có thể thực hiện truyền tống. . .
Ngồi lên thảm bay, mọi người một đường hướng nam. . .
Thực Cốt nhìn chằm chằm băng quan, tâm tư toàn bộ đặt ở trên người dị tộc, sợ dị tộc xuất hiện ngoài ý muốn.
Mà Uyển Nhiên câu có câu không trò chuyện với Tiểu Ngân, lúc đầu Tiểu Ngân rất hưng phấn, nhưng chưa tới mấy canh giờ. . . liền an tĩnh lại.
Hi Ngõa cũng an tĩnh, ngồi ở bên cạnh không nhúc nhích.
- Lão gia, chúng ta đi đâu?
Tiểu Ngân đột nhiên hỏi.
Dạ Côn dừng một chút, quay đầu cười nói:
- Đi một chỗ dễ chơi.
- Lão gia, không phải ngươi muốn bán Tiểu Ngân đấy chứ. . .
Tiểu Ngân lo lắng hỏi, bộ dáng sợ sệt.
- Vậy cũng phải có người muốn mới được.
Dạ Côn trêu chọc một tiếng.
Tiểu Ngân cũng bị Dạ Côn làm cho tức cười:
- Cũng đúng, cũng chỉ có lão gia mới mang theo ta. . .
Nghe Tiểu Ngân nói như vậy, Dạ Côn cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn.
- Tiểu Ngân. . .
- Lão gia, chúng ta cách Võ Thành Bảo bao xa rồi?
Dạ Côn còn chưa nói hết lời, Tiểu Ngân đã cắt ngang... tò mò hỏi.
Dạ Côn hơi nghi ngờ một thoáng, lập tức nói ra:
- Cũng bay mấy canh giờ, tối thiểu cũng có ngàn dặm đi.
- Xa như vậy, đều không trở về được.
Tiểu Ngân mang theo một chút không nỡ nói ra.
- Làm sao? Muốn trở về sao?
Tiểu Ngân hít một hơi thật sâu:
- Có hơi nhớ nhà, nhớ lão gia.
- Ta không phải đang ở đây sao?
Dạ Côn đưa tay chuẩn bị sờ đầu Tiểu Ngân, bất quá bị Tiểu Ngân tránh khỏi.
- Ngươi không phải lão gia ta.
Tiểu Ngân vừa nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, Dạ Côn cũng có chút chút kinh ngạc, chẳng lẽ bị nhìn thấu rồi sao?
- Ta không phải lão gia, ai là lão gia.
Dạ Côn cười nói.
- Lão gia ngày thường rất điệu thấp, sẽ không nhiều lời với người khác, ngươi không giống, ngươi nói nhiều hơn lão gia, hơn nữa. . . Điện Chủ chắc chắn sẽ không cho lão gia một chút tình mọn nào.
Tiểu Ngân ngẩng đầu chăm chú nhìn Dạ Côn nói ra.
Tiểu Ngân mím môi, hai cái lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, nhưng bây giờ cho người cảm giác không phải đáng yêu, mà là bi thương.
- Lão gia ra ngoài kiếm tiền, nói mang con tin trở về, nhưng con tin trở về, lão gia không có trở về. . . hẳn là bị ngươi giết đi.
Tiểu Ngân gắt gao nhìn Dạ Côn , chờ lấy Dạ Côn trả lời.
Tiểu Ngân đã đoán đến nước này, Dạ Côn cũng không có ý định giấu diếm, giật mặt nạ da người xuống.
Nhìn động tác của Dạ Côn, Tiểu Ngân tựa hồ có chút run rẩy, hốc mắt lập tức đỏ bừng. . . nước mắt bất lực chảy xuống.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Lão gia nhà ngươi tới bắt Uyển Nhiên, mà Uyển Nhiên là thê tử bằng hữu ta. . . ta đương nhiên sẽ không làm như không thấy, trong lúc chiến đấu, lão gia nhà ngươi chết trong tay ta.
- Về phần tại sao ta lại đóng giả lão gia ngươi, đó là vì muốn tra rõ ràng, đến cùng ai giao nhiệm vụ này cho lão gia ngươi.
Tiểu Ngân dùng hai tay che mặt, âm u nói ra:
- Lão gia. . . ngươi thật đúng là đồ đần, đánh không lại liền chạy a. . .
Lúc ấy Mê Đồ cảm thấy mình có thể đánh thắng, hoàn toàn đánh giá thấp thực lực Dạ Côn.
Tất cả mọi người không nói chuyện. . . phản ứng của Tiểu Ngân cũng nằm trong suy đoán của mọi người, cảm thấy thế này còn khá tốt, tình huống bình thường mà nói, hẳn sẽ trực tiếp móc đao ra tới chém Côn ca, như thế mới hợp lý.
- Kỳ thật lúc ngươi vừa mới xuất hiện, ta liền cảm thấy không được bình thường. . . sau này bọn họ tới, ta liền biết. . . lão gia có lẽ đã xảy ra chuyện. . . nhưng ta không nguyện ý nghĩ như vậy, ta tình nguyện lão gia còn sống. . . dù cho cứ một mực giả vờ như thế.
- Thế nhưng, các ngươi muốn đi. . . cũng không thể tiếp tục giả nữa.
Tiểu Ngân nói xong liền lau nước mắt của mình, tay áo đã ướt đẫm.
Đấu Phù Thế nghi hoặc hỏi:
- Đã như vậy, tại sao ngươi lại đi theo chúng ta?
Tiểu Ngân không có trả lời Đấu Phù Thế, mà là nhẹ nói ra:
- Biết tại sao phải hỏi cách Võ Thành Bảo bao xa không?
Mọi người nghi hoặc.
- Võ Thành Bảo là nhà của ta cùng lão gia, ta không muốn Võ Thành Bảo bị thương tổn.
Ngữ khí Tiểu Ngân dần dần băng lạnh lên, đây tuyệt đối không phải muốn thỏa hiệp.
Mọi người đều biết ý của Tiểu Ngân. . . hắn là muốn báo thù cho lão gia.
Lúc này Uyển Nhiên lo lắng nói ra:
- Tiểu Ngân, xảy ra chuyện như vậy không phải chúng ta muốn nhìn thấy.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm Uyển Nhiên, thấp giọng nói ra:
- Mấy ngày nay ngươi cho ta cảm giác giống như lão gia, thật. . .
- Trước kia đều là lão gia chiếu cố ta, hôm nay. . . ta thề chết cũng phải báo thù cho lão gia!
Sát ý ngập trời bùng nổ trong cơ thể, toàn bộ thương khung đều đang chấn động, mọi người thất kinh.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến, tiểu mập mạp còn có thực lực như vậy, đây đã lợi hại hơn lão gia Mê Đồ của y rất nhiều, thậm chí loại khí tức này đã đạt đến một loại khủng bố.
Dạ Côn nhanh chóng mang Uyển Nhiên cùng Hi Ngõa rời khỏi, Đấu Phù Thế ôm băng quan vọt sang bên cạnh, Thực Cốt đi sát đằng sau, sợ dị tộc xảy ra vấn đề.
- Đại ca. . . Tiểu Ngân này . . .
Lúc này Dạ Tần đã bị Tiểu Ngân cho rung động đến, hiện tại thực lực Tiểu Ngân tán phát đạt đến cấp bậc Kiếm Tôn, còn đang không ngừng tăng lên! ! !
Dạ Côn nhìn Tiểu Ngân thật sâu, cả người Tiểu Ngân bị một đoàn khói đen bao phủ, theo khí tức tăng lên, sương máu vươn ra vô số xúc tu, kéo dài đến thương khung, phảng phất muốn xé rách thương khung.
Dạ Côn rốt cuộc biết tại sao Tiểu Ngân phải cách xa như vậy mới nói. . . y không muốn trong lúc chiến đấu làm hỏng Võ Thành Bảo.
Nhìn Tiểu Ngân như thế, Dạ Côn tựa hồ hiểu rõ, vì sao Mê Đồ có thái độ đó với Tiểu Ngân, dù sao một tên Kiếm Đế. . . cũng là có tôn nghiêm.
Bỗng nhiên, toàn bộ thương khung phảng phất bị lôi kéo quay cuồng, tựa như sóng biển đè xuống. . .
Thân ảnh Tiểu Ngân dần dần xuất hiện, không khác với lúc trước là bao, chẳng qua con ngươi biến thành huyết hồng. . .
Lúm đồng tiền của y không còn đáng yêu nữa, mà đã mang theo sát ý thật sâu.
- Lão gia dùng thiện lương cảm hóa ta, ngày hôm nay ta lại lần nữa nhập ma, báo thù cho lão gia!
Tiếng gầm thét của Tiểu Ngân truyền khắp thương khung, khàn giọng khiến người đau lòng.