Song khi Dịch Tôn nhìn thấy là khung xương, lại nhẹ nhàng thở ra, tan đến chỉ còn lại khung xương.
Thượng Hiền chậc chậc hai tiếng, giống như đang nói... hắc giáp chiến sĩ của ngươi không được, bị hòa tan rồi.
Chẳng qua khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, hai mắt khô lâu dấy lên hồng mang, đại đao trong tay chấn động.
Hai cái đầu trong nháy mắt bay lên, Kiếm Đế cũng không biết chết như thế nào, vẻ mặt còn hiện lên vẻ vui sướng.
- Đây là thứ gì! ! !
Dịch Tôn khó có thể tin hỏi.
Mà từ một nơi bí mật gần đó, Hậu Khanh cũng kinh hô một tiếng:
- Ma Quân, đây là Bất Tử tộc?
Bạch Dạ nhẹ gật đầu:
- Đúng là Bất Tử tộc, Bất Tử tộc cũng rất hiếm thấy, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở đây.
- Vậy Ma Quân, Bất Tử tộc cũng được tính là Ma tộc chứ?
Bạch Dạ cười khẽ một tiếng:
- Trên bản chất thì quả thật là như vậy.
Một bộ khô lâu cầm đại đao trong tay, chém ba tên Kiếm Đế, đối với người chưa thấy qua Bất Tử tộc mà nói, nó tựa như kỳ tích vậy.
Giống như thi nhân kia, giết thế nào cũng không chết.
- Trâu bò a!
Thượng Hiên nhịn không được tán dương, biểu thị Hoa ca rất khốc.
- Đương nhiên.
Diệp Hoa hơi hơi đắc ý.
Bỗng nhiên, Dịch Tôn kinh hô một tiếng:
- Ma vật! Ma tộc! Các ngươi là Ma tộc! ! !
Dạ gia bên này nghe xong nhíu chặt lông mày, cái nồi này không dễ Công.
- Giết đi, miễn cho ở đây yêu ngôn hoặc chúng.
Dạ Minh trầm giọng nói ra, khô lâu này quả thật có chút giống với Ma tộc, nếu như bị người hữu tâm lợi dụng, vậy ẽ không tốt.
- Da gia các ngươi thế mà có liên hệ với Ma tộc! ! ! Xong, Dạ gia các ngươi xong! ! !
Dịch Tôn chỉ Dạ gia bên này điên cuồng cười to, giống như đã phát điên.
Bỗng nhiên một đạo ánh bạc từ trong Dạ gia bắn ra, tất cả mọi người không có kịp phản ứng, Dịch Tôn đã bưng kín cổ của mình, ngốc ngốc nhìn về phía Dạ gia.
- Dạ gia ta còn chưa tới phiên người nói bậy!
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra, xem ra một đạo ánh bạc kia là do ông ta phát ra.
Dịch Tôn che cổ của mình, nhưng đã vô dụng, Cổ đã bị cắt, chỉ có thể dùng tay chỉ tất cả mọi người Dạ gia, hung dữ trừng trừng.
Trong tuyệt vọng, Dịch Tôn từ trong hư không rơi xuống, tiến vào trong biển, máu tươi rất nhanh dẫn tới một đống cá lớn, điên cuồng cắn nuốt thân thể Dịch Tôn.
Đường đường Kiếm Tôn, kết cục tán thân vào cá bụng, thật khiến người thổn thức không thôi.
Thế nhưng Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đầy đầu dấu chấm hỏi, Dạ Tư Không tay không liền có thể miểu sát Kiếm Tôn?
Tuy nói vừa rồi vị Kiếm Tôn kia đã mất đi sức chống cự, thế nhưng muốn đạt tới loại tốc độ kia, cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Ở trong suy nghĩ của Dạ Minh, thực lực Dạ Tư Không nhiều lắm là Kiếm Tông, còn không phải Kiếm Đế...
Lúc này ngay cả Diệp Hoa cùng Thượng Hiên đều nhìn Dạ Tư Không vài lần, còn tưởng rằng chẳng qua là đi theo làm dáng một chút, xem ra cũng không làm dáng... mà là có thực lực kia, Dạ gia thật đúng là ngọa hổ tàng long, làm gia chủ không có chút tài năng, sao có
thể.
- Dạ Minh. ..
Thượng Hiên hướng phía Dạ Minh vẫy vẫy tay.
Dạ Minh nghi ngờ đi qua.
- Cha ngươi có phải đã ngộ được tam đoạn rồi không?
Thượng Hiền thấp giọng hỏi.
Dạ Minh lắc đầu nói ra:
- Không biết.
- Cha ngươi ngươi còn không biết?
- Lúc trước quan hệ không tốt lắm, gần đây mới vãn hồi được một chút.
Dạ Minh bất đắc dĩ nói ra.
- Được rồi. ..
Lúc này Diệp Hoa từ tốn nói:
- Trên mặt biển đã dọn sạch, đi đáy biển đi, đều đang chờ ở nơi đó.
- Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, tranh thủ chạy về ăn bữa tối.
Thượng Hiên nhìn bầu trời một chút, trêu đùa một tiếng, bất quá cũng có thực lực như vậy.
Theo Diệp Hoa ra lệnh, tất cả mọi người đi xuống biển, hướng thẳng phía đáy biển.
Mà mấy chiếc Kim Dũng không chút khó khăn lặn xuống đáy biển, ở trong biển sâu toát ra ánh sáng màu vàng kim, cũng có một loại phong vị khác.
Sau khi đám người Dạ gia xuống biển, xung quanh chạy đến không ít quần chúng.
Khi nhìn thấy thi thể trên mặt biển, đều vô cùng kinh ngạc.
- Dạ gia đâu? Đây đều là người Côn Miểu a?
Từ quần áo và trang sức đến xem, thi thể trên mặt biển đều là người Côn Miểu.
- Làm sao có thể... Dạ gia thế mà giết chết nhiều người như vậy.
- Nếu ta đến sớm một chút, Dạ gia nhất định phải tổn thất một đám người... đều vì trễ nải thời gian a!
- Hiện tại Dạ gia khẳng định đi Võ Thành Bảo, chúng ta nhanh đến trợ giúp.
- Chư vị, ta thuỷ tính không tốt, liền đợi ở chỗ này.
- Thê tử ta sắp sinh, xin lỗi các vị, đi trước một bước.
Nguyên bản tới một đám người, trong nháy mắt liền đường ai nấy đi.
Những người này lại không phải kẻ ngu, thi thể ở trên mặt biển tử trạng khủng bố, mà không có một ai là người Dạ gia... rõ ràng là đơn phương đồ sát, lúc này còn đi, đó không phải là đưa đầu cho người ta chém sao.
Bên trong Võ Thành Bảo, sắc mặt Tả Thiên Chúng nghiêm túc đứng dậy:
- Đi thôi! Chuẩn bị nghênh đón Dạ gia báo thù.
- Trang chủ, chẳng lẽ Dạ gia thật cấu kết cùng Ma tộc? Vừa rồi khô lâu kia?
Hạng Thiên Lăng trầm giọng nói ra.
Tả Thiên Chúng âm u nói ra:
- Bây giờ nói những lời này vô dụng, hiểu chưa?
- Vâng, thuộc hạ biết.
Hạng Thiên Lăng biểu thị áy náy, Dạ gia cấu kết Ma tộc. .. đó là chuyện của Thần tộc, thế nhưng hiện tại rất rõ ràng, Thần tộc không để ý
tới.
Bên trong Võ Thành Bảo, cũng không có người nào yếu.
Mà ở bên ngoài Võ Thành Bảo, đứng đấy hơn trăm vạn chiến sĩ, có thể đứng ở dưới đáy biển, đều là Kiếm Hoàng cát bước.
Tả Thiên Chúng cảm thấy, đội ngũ như thế đã đủ rồi, nhưng sau khi nhìn thấy những hình ảnh kia thì đã thay đổi cách nghĩ.
- Tả trang chủ, thế nào?
Lúc này một vị nam tử trẻ tuổi chạy như bay tới, mang theo ý cười hỏi.
Sắc mặt Tả Thiên Chúng ngưng trọng trong nháy mắt liền biến, vỗ vỗ bả vai người tuổi trẻ nói ra:
- Yên tâm đi, Dạ gia không đủ gây sợ.
Người trẻ tuổi cất tiếng cười to, hào khí không thôi:
- Đúng thế, cho dù Dạ gia tới, Hào Kiệt ta cũng để bọn chúng một đi không trở lại.
Đừng nhìn vị Hào Kiệt này trẻ tuổi, Tiền Trang đã dùng một cái giá rất lớn để mời y tới
Ban đầu Tả Thiên Chúng còn đang nghi ngờ, mời một tên Kiếm Đế tốn hao lớn như vậy, đáng giá không? Nhưng Hạng Thiên Lăng nói người này biết tam đoạn, Tả Thiên Chúng lập tức cảm thấy đáng giá.
Đồng thời cũng cảm thán... Hào Kiệt thoạt nhìn rất trẻ, đã lĩnh ngộ tam đoạn, dựa theo đạo lý tới nói, người như thế khẳng định sẽ dương danh, nhưng ở Côn Miểu căn bản không có nghe nói qua Có người này.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Tả Thiên Chúng nhìn đại quân, nhàn nhạt hỏi.
Hào Kiệt thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói ra:
- Trang chủ yên tâm đi, ta cùng mấy vị cao thủ khác đã thương lượng xong, vì không lan đến đến Võ Thành Bảo, sẽ đến quyết đấu một đối một, chỉ cần đối phương dám tiếp, ta liền san bằng tất cả!
- Không lan đến Võ Thành Bảo là tốt nhất, nhưng các ngươi đánh nhau, rất khó để không lan đến.
Hào Kiệt âm u nói ra:
- Hay là chúng ta chuyển sang nơi khác?
Hào Kiệt vừa mới dứt lời, đáy biển hắc ám xuất hiện một chút kim quang.
Tất cả mọi người ngước nhìn, ánh mắt mang theo kinh ngạc, đồng thời cũng mang theo chiến ý mãnh liệt.