Nhan Mộ Nhi yêu kiều cười vài tiếng:
- Ngươi thật thú vị, chỉ là hơi già, hơn nữa cũng sắp chết, bằng không ta thật muốn kết giao bằng hữu với ngươi.
Dạ Côn cười khan hai tiếng:
- Cô nương, có thể mặc quần áo vào hay không.
- Được rồi được rồi, mặc quần áo gì chứ, rất không thoải mái.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, trực tiếp phủ thêm một tầng áo lông màu đen.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua là một hơi buông lỏng, trong nháy mắt liền nhìn thấy quỷ môn quan.
- Uy uy uy, sao nói chết liền chết thế, ta còn muốn nghe chuyện xưa của ngươi đây.
Nhan Mộ Nhi ngồi xổm ở bên cạnh Dạ Côn, vỗ vỗ đầu trọc của Dạ Côn.
Dạ Côn thở dốc cười nói:
- Nếu có kiếp sau, ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi.
- Thôi đi, mẫu thân nói, nam nhân chỉ biết gạt người.
- Ngoéo tay.
Nhan Mộ Nhi dùng một chút, hững hờ vươn tay:
- A, đừng tưởng rằng ta tin tưởng ngươi, chẳng qua là ta thấy người đáng thương mà thôi.
- Tiểu cô nương ngươi cũng thật thú vị... rất giống chất gái của ta.
- Hừ, ta đều có thể làm tổ tông ngươi.
- Ồ? Ngươi bao lớn?
- Ta... ta mười sáu.
- Không thành thật.
- Có thể nói chuyện phiếm bình thường, tranh thủ thời gian chết có được hay không.
Nhan Mộ Nhi trợn trắng mắt, tên đầu trọc này thật quá khinh người.
Dạ Côn cười chậm rãi nhắm mắt lại, Nhan Mộ Nhi thử thăm dò:
- Chết thật rồi à?
- Cô nương, có thể giúp ta một chuyện hay không?
Dạ Côn suy yếu hỏi.
- Chuyện gì?
- Chuyển sang nơi khác có được không? Chết ở chỗ này, có chút qua loa, tốt xấu gì ta cũng là người xuyên việt, thật làm giới xuyên việt
mất mặt.
Dạ Côn cười khổ.
Mặc dù Nhan Mộ Nhi nghi hoặc người xuyên việt là thứ gì, nhưng thấy Dạ Côn như thế, cũng sảng khoái đáp ứng:
- Vậy được rồi, ta dẫn người đến một nơi có phong cảnh tốt chết.
- Tạ ơn.
- Không cần khách khí.
Vừa nói xong, Nhan Mộ Nhi bắt lấy quần áo Dạ Côn, tựa như ôm một con gà chạy đi.
Dạ Côn hư nhược thấp giọng cười nói:
- Trước khi chết có thể phi nhanh, cũng thoải mái.
- Con người của ngươi, sao ta cảm thấy giống như có rất nhiều chuyện vậy?
- Quả thật có rất nhiều tiếc nuối, nhưng đây không phải chính là nhân sinh sao?
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Cảm thấy người giống như mẫu thân của ta vậy, đều nói toàn đạo lý lớn.
- Đạo lý người ai cũng hiểu, thế nhưng có rất ít người có thể làm được.
- Tại sao ta cảm thấy ngươi không muốn chết?
- Ta sợ độ cao, nói cho tê liệt tinh thần.
Nhan Mộ Nhi: ......
Cũng không lâu lắm, Nhan Mộ Nhi mang theo Dạ Côn tới vách đá, nơi này không có chướng khí, phong cảnh vách đá mỹ lệ, trăng tròn phảng phất đưa tay liền có thể nắm lấy, tinh quang sáng chói, vô cùng thoải mái.
- Bình thường không có gì làm ta đều ngồi ở chỗ này.
Buông Dạ Côn xuống, Nhan Mộ Nhi nhảy lên cây, ngồi ở trên nhánh cây thăm thẳm nói ra, mang theo một CỖ Cô độc.
Mà Dạ Côn ngồi xếp bằng trên mặt đất, thở hổn hển, tinh thần nhất thời uể oải.
- Vì sao không ra ngoài xem một chút?
Nhan Mộ Nhi đong đưa hai chân, chậm rãi nói ra:
- Không có lý do gì đáng để ta đi ra.
- Như thế à.
- Nếu như người còn sống, ta nguyện ý cùng ngươi ra ngoài xem một chút, đáng tiếc ngươi sắp phải chết.
Nhan Mộ Nhi giang tay ra, biểu thị tiếc nuối.
Dạ Côn cười một tiếng:
- Không đi ra cũng tốt, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
- Không sao hết, ta rất lợi hại.
Nhan Mộ Nhi nhảy xuống, đánh một bộ quyền pháp, khá là anh tuấn.
Nhưng mà Dạ Côn không có cách nào nhìn xem, đầu đã rủ xuống.
Nhan Mộ Nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác khó chịu:
- Uy, thật vất vả mới có người theo ta, ngươi đừng chết nhanh như vậy.
- Xin lỗi. ..
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, cúi thấp đầu xuống...
Trông thấy lão đầu trước mặt chết, Nhan Mộ Nhi rất không vui:
- Ta mới không cần xin lỗi, vừa rồi còn ngoéo tay, hiện tại lại nuốt lời, mẫu thân nói quả nhiên không sai, nam nhân không có một ai tốt!
Nhan Mộ Nhi tức đến nổ phổi đá một chân vào đại thụ, oanh một tiếng... san bằng mảng lớn đất đai.
Nhưng mà tiếng vang to lớn cũng đưa tới sự chú ý của hai người.
Trong nháy mắt liền xuất hiện sau lưng Dạ Côn.
Khi Hoa Sa La nhìn thấy Nhan Mộ Nhi, liền choáng váng...
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đời này Mộ Nhi không có gặp Dạ Côn, khẳng định sẽ một mực đợi tại Mê Vụ Sâm Lâm.
- Các ngươi là ai?
Nhan Mộ Nhi nhảy sang bên cạnh cảnh giác hỏi.
- Đại ca!
Dạ Tần nhìn Dạ Côn quay lưng về mình, bối rối hô.
Song khi trông thấy đại ca đã không còn hô hấp, Dạ Tần choáng tại chỗ, Đông y chi chủ cảm giác trời đất quay cuồng.
Hoa Sa La trông thấy Dạ Tần, cũng đoán được. ..
Chậm rãi đi đến bên cạnh Dạ Côn, Hoa Sa La ngồi xuống, chỉnh lại quần áo Dạ Côn, từ tốn nói:
- Sao người lại không nghe lời ta.
So với Dạ Tần, Hoa Sa La bình tĩnh hơn rất nhiều, kỳ thật Hoa Sa La cũng có thể loáng thoáng đoán được, mấy ngày nay Dạ Côn sẽ xảy ra
chuyện, mỗi ngày lúc Dạ Côn ngủ, Hoa Sa La sẽ vụng trộm thút thít một thoáng, nhưng ở trước mặt Dạ Côn, biểu hiện vô cùng kiên cường, chỉ vì muốn cổ vũ cho Dạ Côn.
- Ta mang đại ca trở về tìm mẫu thân, nhất định có biện pháp.
Hoa Sa La đè lại cổ tay Dạ Tần.
- Tẩu tẩu?
- Đại ca ngươi mệt rồi, để cho hắn nghỉ ngơi một chút đi.
Hoa Sa La nhẹ nói ra, trong giọng nói mang theo vô tận bị thương, nhưng Cỗ bị thương này ai có thể hiểu.
Dạ Tần nhíu chặt lông mày:
- Tầu tẩu!
- Ta là thê tử đại ca ngươi, ngươi muốn mang hắn đi, giết ta trước đã.
Hoa Sa La lạnh giọng quát.
Dạ Tần nắm lấy thi thể Dạ Côn, mà Hoa Sa La chặt chẽ chế trụ tay Dạ Tần, bầu không khí không quá tốt.
Nhan Mộ Nhi một bên xem trò vui nhẹ nói ra:
- Hai vị, người đã chết, chớ ồn ào, nếu là đánh thức, liền không vui.
Hoa Sa La cùng Dạ Tần quay đầu nhìn Nhan Mộ Nhi, Nhan Mộ Nhi lập tức nhìn về phía nơi khác, huýt gió một cái.
- Tẩu tẩu, dù sao cũng phải mang thi thể đại ca trở về.
Dạ Tần trầm giọng nói ra.
- Ta sẽ mang.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì! ! !
Hoa Sa La hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra:
- Ta muốn cứu Dạ Côn!
Mấy trăm năm qua, Hoa Sa La một mực gọi Dạ Côn là phu Quân, mà lần này thay đổi... nàng phải cứu một nam nhân khác, nam nhân
không có quan hệ gì với nàng.
Không đợi Dạ Tần kịp phản ứng, Hoa Sa La ôm thi thể ném thẳng xuống vách núi, đồng thời ngăn chặn Dạ Tần muốn đi cứu người.
- Ngươi làm gì! Ngươi điên rồi sao?
Dạ Tần lên cơn giận dữ trực tiếp một quyền đánh vào mặt Hoa Sa La, Hoa Sa La bị đánh té xuống mặt đất không có lên tiếng, chẳng qua là nhìn vách núi.
Mà Dạ Tần mất trí còn muốn ra tay với Hoa Sa La, Nhan Mộ Nhi bên cạnh xem trò vui bỗng nhiên lao đến ngăn cản:
- Uy, nàng ta là muốn cứu hắn, người đánh nàng làm gì?
- Cút!
Dạ Tần gầm thét một tiếng.
- Ai nha, đây chính là địa bàn của ta, nên cút chính là ngươi!
Nhan Mộ Nhi cũng tức giận, nam nhân này quá phách lối.
- Ta thấy ngươi không muốn sống nữa!
Nói xong Dạ Tần liền cùng Nhan Mộ Nhi đánh nhau, mà Hoa Sa La cứ như vậy lẳng lặng nhìn vách đá.
Chỉ cần thế giới này không sụp đổ, như vậy Dạ Côn nhất định sẽ không chết.