- Ồ? Trước đó người có ý kiến gì?
- Người trẻ tuổi cuồng vọng.
- Ha ha ha, lão đầu... ta có thể xem ngươi đây là đang cầu xin tha thứ không? Ta sẽ không tiếp nhận lời cầu xin của ngươi.
- Cầu xin tha thứ? Người trẻ tuổi, người suy nghĩ nhiều.
Ánh mắt Dạ Tư Không ngưng tụ, hai tay nhanh chóng kết ấn.
- Kiếm Ngưng!
Thoáng chốc, sau lưng Dạ Tư Không xuất hiện một thanh cự kiếm, thoạt nhìn giống hư ảnh, nhưng hư ảnh lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được thực chất hóa.
Vừa rồi một kích của Hào Kiệt, chỉ là hư ảnh Thần Kiếm, nếu như thực chất hóa, lực lượng khẳng định tăng gấp bội.
Phi Tuyết nhìn thanh kiếm to lớn kia, nghi hoặc nói ra:
- Loại đạo pháp này chưa từng nghe thấy a.
- Đúng vậy...
Dạ Minh ngốc ngốc nói, ngửa đầu nhìn cự kiếm kinh khủng.
Lúc này Dạ Tư Không lần nữa quát nhẹ:
- Phá Ngự!
Chỉ thấy một đạo hồng mang bám vào cự kiếm, không có cảm giác nóng bỏng, lại khiến người ta cảm thấy càng thêm sắc bén.
- Cuồng Công!
Dạ Tư Không tiếp tục kết ấn.
Lúc này, cự kiếm lại xuất hiện một đạo kim quang, đây rõ ràng là đang điên cuồng gia trì cho cư kiếm.
Hào Kiệt xem như biết Dạ Tư Không đang làm gì, nhếch miệng lên nhe răng cười:
- Thật tưởng rằng như thế liền có thể thắng ta sao?
Nói xong, Hào Kiệt hợp song Thần Kiếm trong tay lại làm một.
Lập tức xuất hiện dị tượng, sau lưng Hào Kiệt chậm rãi hiện lên một cái hư ảnh, đây là một người trung niên uy nghiêm, ánh mắt nhìn chăm chú tất cả mọi người, cho người cảm giác tựa như y đang nhìn sâu kiến.
Phi Tuyết không khỏi dụi dụi con mắt, chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi? Vì sao lại cảm thấy hư ảnh này không giống hư ảnh.
- Vạn Tượng Thần Vực!
Hào Kiệt gầm thét một tiếng, hư ảnh sau lưng chậm rãi vươn ngón trỏ, hướng phía Dạ Tư Không điểm tới.
Mà Dạ Tư Không không có một chút kinh hoàng, hoàn thành một ấn cuối cùng, bình tĩnh hộ:
- Sát Thần!
Cự kiếm được gia trì vô số đạo pháp chậm rãi nghiêng, kiếm chỉ Hào Kiệt.
Lúc này Diệp Hoa ra hiệu mọi người lui ra phía sau, va chạm như thế sẽ rất kinh khủng, đừng để bị ngộ thương.
Tả Thiên Chúng cũng được Hạng Thiên Lăng nhắc nhở, tranh thủ thời gian lui về phía sau mấy chục dặm, miễn cho bị ảnh hưởng đến.
- Ngươi nói ai sẽ thắng
Tả Thiên Chúng hướng phía mọi người sau lưng tò mò hỏi.
- Đương nhiên là trang chủ bên này sẽ thắng, Dạ gia gia chủ mặc dù lợi hại, thế nhưng Hào Kiệt rõ ràng cao hơn một tầng.
Hạng Thiên Lăng giống như trước đây, có cơ hội liền vuốt mông ngựa.
Tả Thiên Chúng rốt cuộc lộ ra nụ cười:
- Đúng vậy, không ngờ Hào Kiệt cùng Hào Nhân có chút bản lĩnh, so lợi hại hơn tên Sát Đan kia nhiều.
Trong lòng Hạng Thiên Lăng kỳ thật có suy nghĩ khác, thế nhưng sẽ không nói. ..
- Đúng vậy, Sát Đan quá yếu, là thuộc hạ thất trách.
- Chuyện này cũng không trách ngươi, Sát Đan kia thần thần bí bí, sự tích chỉ là truyền ngôn, không thể tin cũng là bình thường.
Tả Thiên Chúng vừa mới dứt lời, nơi xa liền bộc phát ra một cỗ quang mang chói mắt, đứng ở bên ngoài mấy chục dặm, đều có thể cảm thấy uy áp đang bành trướng.
Oanh!
Một Cỗ sóng khí kinh khủng lập tức vọt tới, nước biển đều bị nhấc lên tới ngàn trượng.
- Trang chủ, cẩn thận!
Mấy tên Kiếm Tôn sau lưng Tả Thiên Chúng tranh thủ thời gian đánh ra bình chướng bảo hộ.
Nhưng mà Tả Thiên Chúng thế mà nhìn thấy... bình chướng bảo vệ xuất hiện vết rách! ! !
- Thất thần làm gì, gia CỐ a!
Hạng Thiên Lăng gầm thét một tiếng, nhìn mấy tên Kiếm Tôn kia, đều bị sợ choáng váng.
Chỉ bằng vào sóng khí đã có thể canh rách bình chướng, rõ ràng trung tâm vụ nổ khủng bố tới cỡ nào.
- Không tốt! Cỗ sóng khí mạnh nhất đến rồi!
Một vị Kiếm Tôn ở phía sau hoảng sợ nói ra.
Chỉ thấy một chùm sáng nhỏ xíu kéo tới.
Vừa rồi chẳng qua là khí, nổ tung sinh ra gió, mà đạo ánh sáng này là uy áp sinh ra từ trong vụ nổ.
Nơi uy áp đi qua, không ai có thể sống sót, trừ phi bản thân có thực lực chống cự.
Mà Tả Thiên Chúng rõ ràng không có thực lực này, cần nhờ Kiếm Đế sau lưng.
Mấy vị Kiếm Đế sau lưng xuất ra bản sự giữ nhà, liều mạng phóng thích linh phù trận pháp.
- Trang chủ, không có việc gì.
Hạng Thiên Lăng nhìn trong ngoài được gia cố phòng ngự, cũng yên tâm.
Tả Thiên Chúng cố nặn ra vẻ tươi cười.
Song khi chùm sáng chân chính ập tới, những trận pháp này trong nháy mắt xuất hiện vết nứt.
Vài vị Kiếm Tôn sau lưng lập tức phun máu tươi, cắn thuốc tiếp tục duy trì, bằng không toàn bộ đều phải chết ở chỗ này.
Tả Thiên Chúng thầm mắng một tiếng:
- Kẻ địch không có giết, lại ảnh hưởng đến người một nhà.
Có lẽ là Tả Thiên Chúng mạng lớn, chùm sáng rất nhanh chóng qua... vài vị Kiếm Tôn sau lưng cũng nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian lau đi máu tươi nơi khóe miệng, để tránh bị mất mặt.
- Đi, đi nhìn một chút Dạ gia lão đầu chết chưa.
Tả Thiên Chúng dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, ngóng trông Dạ Tư Không chết đi.
Rất nhanh, Tả Thiên Chúng liền tới hiện trường cách đó không xa, xa xa nhìn thấy hai đạo nhân ảnh đối chiến.
Thế mà không chết!
Trong lòng Tả Thiên Chúng lần nữa thầm mắng.
Lúc này trạng thái Hào Kiệt, không nhìn ra có bị thương hay không, nguyên bản hai thanh Thần Kiếm hợp lại lần nữa phân ra.
Trái lại Dạ Tư Không bên này, ngoại trừ ra một chút mồ hôi, phía trên áo bào đều không dính chút bụi.
Đến cùng là người nào thắng?
Đám người Diệp Hoa còn đến sớm hơn là Thiên Chúng, cũng không nhìn ra người nào thắng, cảm giác Dạ Tư Không là đang ráng chống đỡ lấy... nhưng lại không giống.
- Lão đầu, cao tuổi rồi, khó đánh như vậy, ta ngược lại rất bội phục ngươi.
Hào Kiệt nghiêm túc nói, thu hồi dáng vẻ cười đùa tí tửng.
Dạ Tư Không mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói ra:
- Tuổi còn trẻ đã có được thực lực như vậy, rất không tệ.
- Không nói nhiều nữa, chúng ta cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm, nên quyết chiến một lần cuối cùng.
- Lão phu cũng đang có ý này.
Dạ Tư Không không lùi bước, một bộ coi nhẹ sinh tử, không phục liền đánh.
Hiện tại Dạ Minh rất lo lắng a, tranh thủ thời gian hộ:
- Cha.
- Người lớn làm việc, tiểu hài không nên xen vào.
Dạ Minh: ......
Hào Kiệt lên tiếng cười lớn:
- Lão đầu, ta ngược lại có chut thích ngươi, nếu như hôm nay không phải đứng ở phía đối lập, cũng rất muốn cùng người uống một
chén.
- Thái Kinh hoan nghênh ngươi.
- Tốt! Đánh xong trước!
Hào Kiệt cũng là nhân sĩ chuyên nghiệp, nếu đã đáp ứng Tả Thiên Chúng, vậy phải ra sức làm việc.
Vung động song kiếm trong tay, khí tức Hào Kiệt không giảm, kiếm chỉ Dạ Tư Không...
Mà Dạ Tư Không giang hai tay, tựa hồ chuẩn bị triệu hoán đồ vật gì, bất quá cánh tay bỗng nhiên buông xuống.
Chuyện này khiến đám người Dạ Minh choáng váng, cha đây là thế nào, muốn tự sát sao?
Ngược lại Diệp Hoa cùng Thượng Hiên liếc nhau một cái, khóe miệng nhếch lên đường cong.
- Không thú vị, còn tưởng rằng hôm nay được huyết tẩy.
Nếu không phải Thượng Hiên sợ ảnh hưởng hình tượng, lúc này y đã nằm ở trên hư không.
Diệp Hoa cười nhẹ một tiếng, không nói gì. .. thế nhưng ánh mắt mang theo tán thưởng.
Mà Hào Kiệt trông thấy toàn thân Dạ Tư Không lộ ra sơ hở, mặc dù nghi hoặc, nhưng không có thu tay lại... Thần Kiếm chém thẳng vào đầu.
Thần uy mãnh liệt toàn lực áp bách Dạ Tư Không, lúc này Dạ Tư Không muốn chạy cũng chạy không thoát.
Mắt thấy Dạ Tư Không sắp bị chém chết.
Một bóng đen xuất hiện, vươn tay nắm thân kiên, cái đầu còn phản quang.