Oanh một tiếng!
Chỉ thấy thương khung thế mà rớt xuống một khối! Ầm ầm rung động.
- Xảy ra chuyện gì?!
Nhan Mộ Nhi kinh thanh hộ.
Dạ Tần bị chuyện đột nhiên phát sinh làm mộng bức, đây là trời sập sao?
Mà Hoa Sa La biết, đây là ý thức Dạ Côn sụp đổ... xem ra mình vẫn không có cứu được hắn.
Tốc độ thương khung đổ sụp cực nhanh, Nhan Mộ Nhi đã bị dọa đến thét lên.
- Tẩu tẩu, nhanh lên!
Dạ Tần kéo lại Hoa Sa La.
Mà Hoa Sa La thăm thẳm nói ra:
- Ngươi đi đi, ta muốn ở cùng đại ca ngươi.
- Tẩu tẩu. ..
- Đị!
Dạ Tần nắm chặt nắm đấm, đại ca đã chết, hiện tại phải trở về cứu cha cùng mẫu thân.
Thân ảnh Dạ Tần rất nhanh đã biến mất, chỉ còn lại một mình Hoa Sa La.
Mà Hoa Sa La cuộn tròn thân thể, nhắm hai mắt, chờ đợi tử vong.
Bất quá Hoa Sa La không có một chút sợ hãi nào, thậm chí có chút hướng tới, nghĩ thầm Dạ Côn chết cũng tốt, chúng ta cùng đi đến một thế giới khác, bản thân có thể lần nữa chiếm lấy hắn.
Nữ hoàng đúng là nữ hoàng, trong đầu đều là chiếm lấy.
Trong lúc Hoa Sa La đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cảm giác trước mặt hình như có người.
Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đã sưng đỏ.
- Dạ Côn!
Hoa Sa La kinh hô một tiếng, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Dạ Côn.
Nếu là Dạ Côn lúc trước, hẳn sẽ đưa tay ôm, thế nhưng hiện tại Dạ Côn chần chờ, cũng không có lập tức ôm nữ hoàng đại nhân ở trước
mặt.
Mà Hoa Sa La dường như đã ý thức được chút gì đó, lập tức thoát ly Dạ Côn, nhìn mặt hắn.
Gương mặt này... đây là Dạ Côn lúc còn trẻ.
- Nữ hoàng.
Dạ Côn nhếch miệng hộ.
Theo Côn ca hộ như thế, Hoa Sa La ngây dại, khó có thể tin nhìn Dạ Côn, ánh mắt nhu tình dần trở nên lãnh đạm.
Mà Dạ Côn trông thấy ánh mắt Hoa Sa La, trong lòng không khỏi một chút khó chịu.
Thời gian mấy hơi, Hoa Sa La từ xúc động biến thành bình tĩnh, lại đến một loại lạnh lùng.
- Mang ta ra ngoài.
Ngữ khí của Hoa Sa La giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Dạ Côn tựa hồ muốn đưa tay, thế nhưng Hoa Sa La lại tránh sang một bên, thậm chí lạnh giọng nói ra:
- Đừng đụng vào người ta!
- Ngươi thế nào?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Ta muốn đi ra ngoài, người nghe không hiểu sao?
Dạ Côn cũng không biết nên nói gì, thái độ của Hoa Sa La khiến cho Dạ Côn thấy hơi khó chịu.
Cứ như vậy, Dạ Côn liền mang theo Hoa Sa La rời khỏi ý thức của mình, thậm chí cố tỉnh lại sau, miễn cho đôi bên xấu hổ.
Dạ Côn nằm ở trên giường mở mắt, trong đầu đều là hình ảnh của nữ hoàng, thật khiến Dạ Côn có chút sốt ruột.
Mình là nam nhân đã có thê tử, làm sao có thể suy nghĩ đến một nữ nhân khác, cặn bã nam a.
Chuyện này cũng không thể trách Côn ca, sống với đám A Ly chỉ mới hơn ba năm, thế nhưng sống với Hoa Sa La... đã hơn trăm năm rồi.
Hơn nữa Hoa Sa La có thể bất chấp nguy hiểm đến cứu mình... chỉ cần là nam nhân đều sẽ động dung.
Chuyện này cũng không đại biểu Côn ca không thích thê tử của mình, chẳng qua là cảm thấy mình không thể để nữ hoàng thiệt thòi được.
Ha ha, suy nghĩ của cặn bã nam.
Dạ Côn ngồi dậy, thật sự không ngủ được, phải đi tìm người tâm sự, nói một chút.
Tìm đệ đệ đi.
Lén lút, Dạ Côn chạy tới ngoài phòng Dạ Tần, nhẹ nhàng gõ cửa một cái:
- Đệ đệ, có ở đây không?
Trong phòng vang lên âm thanh hốt hoảng, Dạ Tần rất nhanh liền ra mở cửa, bất quá Tần ca tựa hồ có chút ngổn ngang.
Dạ Côn vừa nhìn bộ dáng của đệ đệ liền biết.
Thật muốn nói với thê tử, nhìn đệ đệ đi, làm sao lại không được.
- Đại ca, có chuyện gì?
- Không có gì, người tiếp tục.
Dạ Côn cười xấu xa nói.
Dạ Tần ngượng ngùng cười cười:
- Không có việc gì, đại ca hẳn có chuyện nên mới tìm ta.
Dạ Tần cài cửa lại.
Hai huynh đệ vào trong đình ngồi, Dạ Tần còn mở một bầu rượu, lấy chút rượu thịt.
- Đệ đệ, hiện tại đại ca người đang gặp khó khăn.
- Khó khăn? Đại ca cũng có lúc gặp khó khăn sao?
Dạ Tần trêu chọc nói ra, châm rượu cho đại ca.
- Ta cùng nữ hoàng... Có một chân.
Phốc!
Dạ Tần vừa mưới uống ngụm rượu, lập tức phun hết ra ngoài.
- Đại ca, không phải đệ đệ nhiều chuyện, thế nhưng tẩu tẩu các nàng khó a... mấy ngày người chết, các nàng đều lấy nước mắt rửa mặt, tiều tụy đi rất nhiều, người làm như vậy rất có lỗi với tẩu tẩu.
- Đệ đệ, không phải như người nghĩ.
Dạ Côn ảo não nói ra.
- Vậy thì là gì?
Dạ Côn kể lại mọi chuyện một lần, Dạ Tần nghe xong trợn mắt hốc mồm, còn có thể như thế sao?
- Đại ca, ta cảm thấy... không thể cô phụ nữ hoàng người ta.
Dạ Côn: .....
- Vừa rồi ngươi còn nói tẩu tẩu thế nào, hiện tại lại nói nữ hoàng thế nào, tên hai mặt nhà ngươi.
Dạ Côn bất đắc dĩ cười nói, uống một ngụm rượu.
Dạ Tần cũng uống một ngụm, cười nói:
- Không phải là ta không biết tình huống ư? Nữ hoàng vì đại ca trả giá rất nhiều... ta cảm thấy không thể Cô phụ.
- Được, vậy ta sẽ nói với đám A Ly, là người khuyên.
- Ây! Đại ca, ngươi đây là đang hại ta.
Dạ Côn phá lên cười, tâm tình tốt hơn nhiều.
- Đại ca, ngươi đến cùng nghĩ như thế nào?
- Không biết, hiện tại nữ hoàng không muốn gặp ta, tựa hồ muốn cùng ta phân rõ giới hạn, ta cũng không có cách nào.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng.
- Đại ca định từ bỏ ư?
Dạ Côn không nói, không biết lựa chọn ra sao.
- Đại ca, ta cảm thấy nữ hoàng chẳng qua là nhất thời không thể tiếp nhận ngươi... phải tâm sự thật tốt.
- Đệ đệ, ý ngươi là, muốn ta theo đuổi nữ hoàng?
- Ách... nếu như đại ca muốn.
Dạ Côn lắc đầu:
- Đại ca đã có gia đình, đám A Ly vì ta cũng đã trả giá rất nhiều, muốn nói theo đuổi nữ hoàng, ta thật không làm được.
- Ta cũng không biết, hay là cứ để thuận theo tự nhiên đi?
- Ài, hiện tại cũng chỉ có thể như thế.
Dạ Côn hỏi tiếp:
- Đúng rồi, thi thể dị tộc kia đâu?
- Sau khi đại ca chết, vốn muốn đưa thi thể dị tộc xuống phương nam, nhưng vừa rời đi Côn Miểu không lâu, băng liền có dấu hiệu bị hòa tan, cho nên Thực Cốt đã mang dị tộc về Băng Thành, bảo chúng ta đến Bằng Thành tìm y.
- Ừm, như thế à, vậy còn Uyển Nhiên đâu?
- Uyển Nhiên. .. Uyển Nhiên bị Tiểu Ngân mang đi.
Dạ Tần áy náy nói ra.
- Cái gì! Uyển Nhiên bị mang đi? ? ?
Dạ Côn kinh ngạc nói, ngàn vạn không nghĩ tới Tiểu Ngân bắt cóc Uyển Nhiên.
Nghe thấy tin tức như vậy, Dạ Côn vô cùng tức giận, sợ Tiểu Ngân làm tổn thương Uyển Nhiên.
- Đại ca... ngươi. ..
Dạ Tần còn chưa nói hết, Dạ Côn đã biến mất không thấy.
Lúc này Dạ Côn đã xuất hiện ở phủ hiền giả trong Võ Thành Bảo, chính là chỗ ở trước đó của Tiểu Ngân.
- Uyển Nhiên!
Dạ Côn lên tiếng hộ, hiện tại Dạ Côn không uý kị Tiểu Ngân tí nào.
Nhưng mà Dạ Côn tìm một lượt, vẫn là không tìm được thân ảnh Uyển Nhiên, Dạ Côn không có cách nào, chỉ có thể đi tìm Tả Thiên Chúng, mạng lưới tình báo của y hẳn sẽ có ích.