- Gia chủ yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý tốt!
Lăng Chiến chắp tay lạnh giọng nói ra, gia chủ bị hạ độc, mình lại không biết, xem ra chính là ả thị nữ rót rượu cho gia chủ lúc nãy.
Mang theo tâm tình không tốt, Dạ Côn rời khỏi phủ đệ Lăng gia, đi trên đường phố Thiên Cung.
Không giống với Thái Kinh, đường phố Thiên Cung ban đêm không có nhiều người, thậm chí lạnh tanh, không náo nhiệt.
Dạ Côn nghĩ đến Gia Cát Nhất Cách, ấn tượng lần thứ nhất gặp mặt kỳ thật không tệ, tưởng rằng là một lão nhân đáng tin cậy, ít nhất vẫn đáng tin hơn những người khác.
Nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, người đáng tin nhất, lại là người muốn hại mình.
- Dạ công tử.
Trong lúc Dạ Côn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên sau lưng vang lên âm thanh mỹ diệu.
Nhìn lại, đây không phải Mộc Lưu cô nương sao?
- Mộc Lưu.
Dạ Côn hô một tiếng, chẳng qua là giọng điệu này tựa hồ có chut khổ sở.
Mộc Lưu thấy tâm tình Dạ Côn không tốt, tò mò hỏi:
- Dạ Công tử, sao tối rồi mà người còn ở đây?
- Nhàm chán, còn Mộc Lưu ngươi, muộn như vậy rồi sao còn ở bên ngoài.
Mộc Lưu khẽ cười nói:
- Vừa mới từ trong nhà lão sự ra, đang muốn trở về thì gặp Dạ công tử.
- Như thế à.
Dạ Côn thở hắt ra.
Giữa hai người chợt im lặng một thoáng, Mộc Lưu nhẹ nhàng nói ra:
- Dạ công tử có thể tiễn ta về nhà không?
Thời gian này, đưa một vị Cô nương về nhà, vậy khẳng định sẽ phát sinh chuyện xưa mới đúng.
- Vừa vặn, ta cũng có một số chuyện muốn nói với ngươi.
Dạ Côn cảm thấy đã cự tuyệt Gia Cát Thanh, như vậy Mộc Lưu bên này cũng phải giải quyết.
Mộc Lưu nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Dạ Côn, tựa hồ cam nguyện làm nền.
Dọc theo con đường này, hai người đều không nói gì.
Rất nhanh, hai người đã đến phủ đệ Mộc Lưu, nơi này còn có gian phòng chuyên dụng của Dạ Côn đây, nếu là lúc trước, Dạ Côn khẳng định sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi, nhưng hiện tại không thể phóng túng như thế, không thể để cho người khác hiểu lầm.
Mộc Lưu bưng chén trà đi tới, ôn nhu nói:
- Dạ công tử, uống trà.
Nhìn trà nóng, Dạ Côn cười cười:
- Mộc Lưu cô nương, trà này pha thật tốt.
- Nếu như Dạ công tử thích, Mộc Lưu có thể ngày ngày pha trà cho ngươi.
Đây là gì, đây không phải là đang điên cuồng ám chỉ sao, Dạ Côn đều có chút ngượng ngùng.
Thổi phù một tiếng, Mộc Lưu nhịn không được yêu kiều cười.
- Dạ Công tử, nhìn về mặt này của người kia, thật giống như ta sẽ ăn hết người vậy.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, thật đúng là sợ ngươi ăn sạch ta.
- Dạ Công tử, lần trước mạo muội đến nhà ngươi, khiến ngươi phiền toái, Mộc Lưu ở đây xin lỗi.
Mộc Lưu hơi hơi nghiêng thân nói ra.
Dạ Côn hơi có chút nghi hoặc, bất quá vẫn cười nói:
- Không có việc gì, ta đã nói rõ.
- Vậy thì tốt, trong khoảng thời gian này ta cũng nghĩ thông suốt, đối với Dạ công tử thật ra là ngưỡng mộ lớn hơn yêu thích, cho nên Dạ Công tử không cần lo lắng.
Mộc Lưu nhu hòa cười nói, đôi mắt uyển chuyển như nước, nhìn ra được đây là lời thật lòng.
Dạ Côn cũng không nghĩ tới Mộc Lưu đã nghĩ thông, chẳng lẽ mị lực không đủ sao.
Bất quá đây là kết quả tốt nhất.
- Vậy thì tốt...
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực.
Mộc Lưu bỗng nhiên hờn dỗi một tiếng:
- Dạ Công tử, Mộc Lưu không lọt vào mắt xanh của ngươi sao -
Dạ Côn: .
- Hì hì, Dạ Công tử, ta chỉ đùa một chút mà thôi.
- Đừng đùa như thế sẽ hù chết người đấy.
Dạ Côn không ngờ mình thế mà bị đùa giỡn, Mộc Lưu này nha.
Không có tầng quan hệ kia, giữa hai người nói chuyện thiếu một chút mập mờ, nhiều một điểm mùi vị hữu nghị.
- Ta còn tưởng rằng Dạ Công tử hôm nay cùng Thanh Thanh đây, ta cũng không thấy Thanh Thanh.
- Ài.
- Vì sao Dạ Công tử thở dài?
Dạ Côn thuật lại mọi chuyện một lần, nói ra cũng dễ chịu hơn một chút.
- Không ngờ gia gia Thanh Thanh lại là người hại Dạ Công tử, hiện tại chỉ sợ Thanh Thanh vô cùng đau lòng.
Nghe Dạ Côn nói, Mộc Lưu cũng đau lòng thay Gia Cát Thanh.
Dạ Côn thở dài nói ra:
- Ngày mai có rảnh liền bồi Thanh Thanh, chuyện xảy ra hôm nay đả kích nàng rất lớn.
- Ừm, ta hiểu rồi.
- Không còn sớm, ta đi trước.
Dạ Côn đứng dậy nói ra
- Dạ công tử, đã trễ thế như vậy, hay là ở lại phòng cũ đi, ta vẫn luôn dọn dẹp.
- Sao được chứ.
Dạ Côn khách khí nói ra, phía ngoài đoán chừng cũng đã đóng cửa hết, ra ngoài ngủ ngoài đường à.
- Nhìn ngươi kìa, tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng là bằng hữu.
- Ha ha, cũng đúng.
Dạ Côn cuối cùng vẫn nghỉ ngơi tại phủ đệ Mộc Lưu, mà chuyện của Gia Cát Nhất Cách cũng dần dần truyền ra ngoài, Thiên Cung không có bức tường không lọt giá, cho dù là đêm khuya cũng sẽ truyền ra.
Mà ở trong nhà lão sư Mộc Lưu.
- Đáng tiếc. ..
Một lão đầu thở dài nhìn bầu trời đêm, nếu như Dạ Côn ở đây, sẽ có chút ấn tượng, đây không phải là lão đầu ngày đo thủ tại cửa ra vào sao, còn cho mình lệnh bài Thiên Tú.
Ngồi đối diện lão đầu cũng là người quen, Chu Hoài Nhân.
Chu Hoài Nhân thả quạt xếp trong tay xuống, từ tốn nói:
- Quả thật rất đáng tiếc, Gia Cát tiên sinh bại lộ, lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình như thế.
Lão đầu lắc đầu, cầm lấy quạt lông phẩy phẩy:
- Gia Cát tiên sinh có chết cũng vinh, đáng tiếc vẫn không có tạo thành uy hϊế͙p͙ cho Dạ Côn.
- Nếu không phải hôm đó Gia Cát tiên sinh phải người tới, ta cũng không kịp phái người đi Thánh Thiên gia diệt khẩu.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói, ngữ khí mang theo tiếc hận.
- Mệnh tên Dạ Côn này thật cứng rắn, giết thế nào cũng không chết.
Ngữ khí lão đầu có chút bất đắc dĩ, mang theo nụ cười tự giễu.
- Mệnh của chất tử này của ta quả thật rất cứng, bất quá càng khiến ta tò mò là, Thần tộc cũng không biết Gia Cát tiên sinh, Dạ Côn làm sao biết được?
Chu Hoài Nhân nghi hoặc hỏi.
- Thân phận của Gia Cát tiên sinh không có mấy người biết, điểm này ta cũng không rõ ràng.
Chu Hoài Nhân tầng tầng thở dài:
- Tiếp theo nên làm thế nào, Gia Cát tiên sinh chết, bên trong lục đại gia chúng ta mất đi quyền nói chuyện.
- Vẫn phải ra tay từ Dạ Côn.
- Còn ra tay với Dạ Côn?
- Đúng vậy, trước đó ta cùng Gia Cát tiên sinh thương lượng, dùng cháu gái của y cùng đệ tử của ta đi dẫn dụ, không ngờ Dạ Côn cũng không gần nữ sắc.
Chu Hoài Nhân cười khẽ một tiếng:
- Cho nên, ngươi liền để đệ tử của ngươi cải biến phương thức, dùng phương thức bằng hữu tiếp cận Dạ Côn.
- Đúng vậy, Dạ Côn đối với bằng hữu trọng tình trọng nghĩa, từ chuyện của Uyển Nhiên liền có thể nhìn ra.
- Ngươi thật là tàn nhẫn, có thể ra tay với đệ tử của mình.
Chu Hoài Nhân hí hư một tiếng.
- Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Mộc Lưu cũng biết đạo lý này.
- Hy vọng con cờ này của ngươi đến lúc đó có thể phát huy tác dụng.
Giọng điệu của Chu Hoài Nhân có chút chế giễu.
Lão đầu ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hoài Nhân, Chu Hoài Nhân dừng một chút:
- Làm sao?
- Gia Cát tiên sinh vừa chết Chu Bán Sinh bị miễn, lục đại gia một hơi mất đi hai nhà, Cơ hội của ngươi tới.
Lão đầu tựa hồ cũng biết Chu Hoài Nhân muốn thứ gì.
- Ta?