- Sao mẫu thân có thể không tức giận, hiện tại thế lực ổn, liền dồn dập xa lánh các con, đúng là tức chết ta rồi.
Đông Môn Mộng tức giận liền muốn xoa bóp... Dạ Minh không ở bên cạnh, chỉ có thể nhìn tới hai đứa nhi tử.
Dạ Côn cùng Dạ Tần thấy biểu lộ của mẫu thân, liền tranh thủ thời gian lui lại giữ mình, ánh mắt kia quá quen thuộc.
Dạ Tần an ủi nói ra:
- Mẫu thân, gia gia hẳn có ý nghĩ của mình, không cần lo lắng.
- Có thể có ý nghĩ gì... ngày mai theo mẫu thân trở lại Kiếm Sơn... tưởng ta thèm ở chỗ này à.
Đông Môn Mộng thở phì phò nói ra, trong lòng buồn phiền, vừa nghĩ tới nhi tử xuất sinh nhập tử cho Thái Kinh, cuối cùng lại như thế, khó chịu, không vui, rất muốn bóp Dạ Minh.
Hôm nay yến tiệc được tổ chức trong ngự hoa viên, hơn nữa còn là Quan Cảnh Đài năm đó Trưởng Tôn Ngự tổ chức.
Đây có phải đang ngụ ý gì hay không, thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Lúc đám người Dạ Côn đến, yến hội chỉ có một chút quan viên, nhân vật chủ yếu vẫn chưa tới.
Chẳng qua là đám quan viên nhìn thấy đám người Dạ Côn đến, liền vô thức tránh né. .. tựa hồ cũng không muốn dính dáng gì đến.
Nhưng dù sao Côn ca vẫn là Côn ca, Có mấy quan viên vẫn thành thật tới chào hỏi.
- Phủ doãn đại nhân tới thật sớm.
Dạ Côn hướng phía Tống Hành Vi cười nói.
- Dạ công tử cũng không muộn.
Sau khi hai người chào hỏi liền không sau đó, mà những quan viên kia chào hỏi xong cũng mau chóng rời đi, tụ tập sang một bên nói
chuyện phiếm, giống như tránh né bên này.
Đông Môn Mộng nhìn tình huống này liền tức, thật muốn hất bàn trở về, ngồi ở chỗ này thật quá biệt khuất.
Đám người Diệp Ly khá ổn trọng, một bên an ủi Đông Môn Mộng.
Lúc này, Tể Tướng Dạ Dương xuất hiện... ở bên cạnh y còn có Lương Vĩnh Phi đêm hôm đó xuất hiện.
Bọn họ vừa xuất hiện, các vị quan viên cùng nhau đi lên chào hỏi, tình cảnh thật xúc động a... hận không thể tại chỗ nhận cha.
Cũng chỉ có Tống Hành Vi ngoại lệ không có như thế.
- Đệ muội, gần đây vẫn tốt chứ.
Dạ Dương đi đến trước mặt Đông Môn Mộng, ân cần thăm hỏi.
Đông Môn Mộng rất khó chịu:
- Không tốt.
- Sao không nhìn thấy lão tam, y đi đâu rồi?
- Liên quan gì tới ngươi.
Dạ Dương sửng sốt một chút.
Trong lòng Dạ Côn cùng Dạ Tần hô to mẫu thân uy mãnh, nếu đổi thành cha, khẳng định không dám phách lối như vậy.
Dạ Dương cười cười, không nói gì hướng phía vị trí của mình, hàng thứ nhất bên trái.
Thậm chí Lương Vĩnh Phi theo sau lưng đều ngồi ở bên cạnh Dạ Dương, chuyện này khiến mọi người nghi hoặc vạn phần. ... không hổ là hồng nhân bên người Tể Tướng, một đường bay vọt.
- Mẫu thân, người thật lợi hại.
Nhan Mộ Nhi hướng phía Đông Môn Mộng nhỏ giọng nói ra, trong ánh mắt mang theo vẻ sùng bái.
- Các con phải học tập một chút, nữ nhân phải cường thế, ai nói phải phụ thuộc vào nam nhân.
Dạ Côn cùng Dạ Tần thầm nghĩ không ổn, mẫu thân lại đang tuyên truyền đạo lý, không thể để cho thê tử bị tẩy não được.
- Thái Tử giá lâm!
Theo thái giám tổng quản khẽ kêu, tất cả mọi người đứng tại một hàng nghênh đón, thái độ kia... tựa như nghênh đón Thánh Nhân vậy.
Chỉ thấy Dạ Tư Niên mặc một thân áo bào đỏ vào sân, chuyện này có chút vấn đề, theo đạo lý mà nói, hẳn nên mặc hoàng bào Thái Tử mới đúng.
Càng khiến người ngoài ý muốn chính là, ngoại trừ mẫu thân Dịch Y Vân của Thái Tử ra, sau lưng còn có một vị nữ tử.
- Kia là nữ nhân của Thái Tử?
Đông Môn Mộng nhìn nữ tử tò mò hỏi, cảm thấy cũng có mấy phần nhan sắc, thế nhưng nếu như So với con dâu của mình, vẫn không
bằng.
Đông Môn Mộng khẳng định là bên vực người mình, nữ tử đi theo bên cạnh Dạ Tư Niên không quá tệ như vậy.
Tướng mạo không cần nói, nữ nhân Dạ Tư Niên nhìn trúng sẽ không kém, nhưng thật muốn so với đám Diệp Ly, vậy thì xác thực kém hơn, đây là một loại cảm giác.
Bất quá Dạ Côn cảm thấy, nữ tử kia không tầm thường, đi vào loại tràng diện này, cũng không có luống cuống... thậm chí vô cùng thong dong, một mực duy trì nụ cười, phảng phất từ trong phủ Thái Tử đi ra vậy, trong lúc phất tay đều tràn đầy khí tức quý tộc.
Nữ tử này không phải hoàng thân quốc thích, vậy chính là người của một gia tộc lớn nào đó.
Ngoại trừ vị nữ tử này ra, đồng thời còn có Dạ Bàng, xem ra cũng là tâm phúc a.
Lúc này Dạ Tư Niên hướng phía Dạ Côn đi tới.
Trong lòng Dạ Côn thầm nghĩ, muốn bắt đầu rồi sao? Xem thử xem vị Thái Tử điện hạ này ra chiêu như thế nào.
- Hai vị đường đệ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Dạ Tư Niên đứng đấy hỏi thăm một tiếng.
Nhưng mà Dạ Côn cùng Dạ Tần căn bản không có ý đứng lên, mặc dù tới. . nhưng không có nghĩa là thật sợ, lúc cứng vẫn phải cứng.
Hành động vô lễ như vậy, nếu như là người bình thường, đám quan viên bên cạnh nhất định sẽ phun chết rồi, định người vô số tội danh, hiện tại vấn trảm đều được.
Thế nhưng cho dù Côn ca không có lên tiếng, nhưng cũng không phải phàm nhân có thể động.
Bọn họ chỉ có thể khe khẽ bàn luận, trong lòng kháng nghị một thoáng.
Lúc này Dạ Côn khẽ cười nói:
- Thái Tử điện hạ đến rất đúng lúc, vị cô nương bên cạnh là ai?
Dạ Tư Niên cũng không có tức giận, thậm chí dẫn nữ tử tới, giới thiệu nói ra:
- Nàng sắp trở thành thái tử phi, nàng tên Thanh Vũ.
- Thanh Vũ gặp qua các vị.
Miệng Thanh Vũ này rất ngọt, âm thanh cũng như thế, mang theo nụ cười hơi hơi nghiêng thân.
Thế nhưng người một nhà Côn ca đều thờ ơ, làm tựa như đang đóng vai ác nhân vậy.
Dịch Y Vân đứng ở bên cạnh về mặt không tốt đẹp gì, bọn họ thật không cho chút mặt mũi nào... trước mặt nhiều người như vậy làm
Tư Niên mất mặt! Quá ghê tởm!
Sau khi Dạ Tư Niên nói xong lại hướng phía Dạ Dương bên kia đi đến, hoàn toàn bỏ qua vị tạm bá mẫu Đông Môn Mộng này.
Chuyện này khiến Đông Môn Mộng rất khó chịu.
Bất quá đồng dạng, Dịch Y Vân cũng bị bị không để ý tới.
Tình huống Dạ gia lúc này lọt vào trong mắt đám quan viên, mọi người yên lặng nói nhỏ lấy.
Hiện tại nội bộ Dạ gia tương đối phức tạp a, loáng thoáng chia thành ba CỖ thể lực, rất rõ ràng.
Nếu là lúc trước, khẳng định sẽ xem trọng Dạ Côn, thế nhưng gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, không thể không suy nghĩ kỹ lại.
- Ta cảm thấy nữ nhân này rất không đơn giản.
Dạ Côn nhìn bóng lưng Thanh Vũ từ tốn nói.
Dạ Tần cũng nói theo:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
- Ta cảm thấy Thanh Vũ này hẳn là muốn thượng vị.
Diệp Ly xoa cằm nghiêm túc nói, đã gặp nhiều nữ nhân muốn thượng vị, mà Thanh Vũ này quá giống.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Mặc kệ có mục đích gì, nàng cũng đã đạt được.
Theo nhân vật trọng yếu liên tiếp có mặt, thái giám tổng quản gào to một tiếng:
- Thánh Nhân! Thánh Hậu giá lâm!
Đã có hơn một tháng không có gặp gia gia, Dạ Côn cũng muốn nhìn xem gia gia thế nào, có phải một mặt uể oải, hoặc là trúng tà hay không.
Song khi Dạ Tư Không cùng Tố Vận đi ra, Dạ Côn bỏ đi ý nghĩ này.
Gia gia dung quang phiếm phát, không có một chút mao bệnh, thậm chí còn mang theo nụ cười ...
- Thánh Nhân vạn phúc, Thánh Hậu vạn phúc.
Mọi người đứng dậy cùng hô lên.
Dạ Tư Không đáp lời:
- Tối nay không cần đa lễ, ăn uống thoải mái, người đâu, đưa rượu lên!