TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 1062: Trục Xuất Thái Kinh

- Tốt Tốt! Tốt!
Liên tục ba chữ tốt khiến mọi người cảm thấy Thánh Nhân muốn trách tội.
- Kể từ hôm nay, hủy bỏ binh quyền của Dạ tướng quân!




Thu hồi quân quyền của Dạ Tần, chuyện này khiến cho tất cả mọi người rất ngoài ý muốn, nên biết không có Dạ Tần, Ngũ Nhạc cùng Cổ U hiện tại còn không phải của Thái Kinh.
Đây có tính là tá ma giết lừa hay không?
Đông Môn Mộng thì cho là như vậy.
- Hủy thì hủy, ai mà thèm!


Đông Môn Mộng vỗ bàn khẽ kêu một tiếng, bộ dáng kia, nữ trung hào kiệt a.
Theo Đông Môn Mộng vỗ bàn, một đám nam nhân trợn mắt hốc mồm.
Ai dám ở trước mặt nhiều người như vậy vỗ bàn, ngoại trừ Đông Môn Mộng... thật không còn ai khác.


Dạ Côn nhìn mẫu thân nổi bão, cũng khẽ thở dài, xem ra tính tình táo bạo của mẫu thân vẫn bùng phát.
Đông Môn Mộng vỗ bàn, đó là khiến Dạ Tư Không không có bậc thang leo xuống, thế cục cứng đờ.
Bất quá ở trong mắt Diệp Ly, mẫu thân đủ uy mãnh, giống như mẫu thân của mình vậy.


- Đông Môn Mộng, người muốn làm gì?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.


- Làm gì? Đương nhiên là che chở nhi tử, lúc nhi tử của ta hữu dụng, người từng câu từng câu gọi Tần Tần, hiện tại thế cục ổn định, ngươi liền một cước đá nhi tử ta đi, làm sao, không cho ta nói à... trừng ta làm gì, Côn Côn, đừng kéo ta!


Đông Môn Mộng phun toàn bộ ác khí trong lòng ra, quá khi dễ người.
Mọi người cảm thấy Đông Môn Mộng nói cũng không sai, công lao của Dạ Tần mọi người rõ như ban ngày, không có Dạ Tần, Ngũ Nhạc cùng Cổ U còn không phải của Thái Kinh đâu.
Hiện tại làm như thế, quả thật khiến cho công thần rất ủy khuất.


- Được! Đã các ngươi bất chấp vương pháp, từ hôm nay, trục xuất Thái Kinh!
Dạ Tư Không vỗ bàn một cái quát lạnh, căn bản không có nhượng bộ.
Đông Môn Mộng hừ lạnh một tiếng:
- Đi thì đi, đến lúc đó đừng cầu chúng ta trở về! Chúng ta đi!


Dạ Côn cùng Dạ Tần một mặt mộng bức, đã nói là nhịn một chút, kết quả trực tiếp bùng nổ.
Trời ạ... hôm nay có lẽ không nên để mẫu thân tới.
Người ở chỗ này, Có người vui, có người thoải mái.


Chủ yếu là Côn ca cùng Tần ca quá cường thế, lại chưa bao giờ kéo bè kết phái, khiến rất nhiều người tương đối phiên, hiện tại tốt. ..
Bọn hắn rời đi, vậy sẽ không còn ai cản tài lộ nữa.
Diệp Ly nghe thấy rời đi, lập tức đứng dậy, Trưởng Tôn Nhị ở bên cạnh cũng thế.


Thấy phu quân như vậy, bản thân thật muốn chỉnh hai câu, mẫu thân nói những lời kia, thật quá hả giận.
Đông Môn Mộng hất áo bào lên, một mạch bước thẳng ra ngoài.


Dạ Côn cùng Dạ Tần đồng dạng cũng như thế, không ai chào hỏi với Dạ Tư Không, theo đám người Dạ Côn rời đi, hiện trường một mảnh yên lặng.
Đối với trung thần mà nói, không có Dạ Côn cùng Dạ Tần, Thái Kinh nguy rồi.
- Hát tiếp, múa tiếp! Bản hoàng không có các ngươi, chẳng lẽ không được sao!


Dạ Tư Không gầm thét một tiếng, giơ rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Nhóm vũ cơ lần nữa ra sân, chẳng qua là mọi người không còn vui cười, hiện tại ai cười người đó chết.


Rời khỏi hoàng cung, Đông Môn Mộng một đường miệng phun hương thơm, bộ dáng kia tựa như muốn về nhà cầm kiếm trực tiếp giết tới hoàng cung, đòi cho nhi tử một lời giải thích.
- Đi! Chúng ta trở lại huyện Thái Tây!
Đông Môn Mộng xuống xe ngựa trực tiếp quát, xem ra là muốn về nhà.


Dạ Côn cùng Dạ Tần nhìn về phía đại môn thở dài, đi thật đúng là gọn gàng...
- Đại ca, làm sao bây giờ?
Dạ Tần lo lắng nói ra.
- Còn có thể làm sao, mẫu thân đang nổi nóng, chúng ta vẫn nên trở lại huyện Thái Tây nghĩ biện pháp đi.
- Vậy Thái Kinh bên này làm sao bây giờ?


- Tùy tiện, chúng ta trở về chăm hài tử.
Dạ Côn giang tay, một bộ không muốn quản.
- Đại ca...
- Dọn sạch mọi thứ, trong khoảng thời gian ta phải bồi nữ nhi của ta thật tốt, đệ đệ ngươi cũng nên như thế.


Nhìn đại ca đi vào trong nhà, Dạ Tần bất đắc dĩ than nhẹ, luôn cảm thấy gia gia là bị người mê hoặc, bằng không sẽ không tương phản lớn như vậy.
Về đến nhà, Dạ Côn nói lại mọi chuyện, Phi Tuyết nghe xong, nếu như thế, còn không bằng không đi.


Mọi người hơi thu thập một chút liền rời đi, phủ đệ Dạ Côn, ai dám động đến...
Dưới sự dẫn đầu của Dạ Côn, đám người rất nhanh đã trở về khu nhà cũ ở huyện Thái Tây.
- Cảm giác trở về thật tốt.


Nhan Mộ Nhi chống cái lưng mỏi, vẫn là nơi này đáng để hoài niệm, dù sao cũng là nơi quen biết với phu quân, Diệp Ly cũng có cảm giác như vậy.
Đông Môn Mộng hướng phía mọi người nói:
- Được rồi, bắt đầu chia phòng.


Lúc này Dạ Côn đi vào trong đại sảnh, đột nhiên phát hiện một chuyện quái sự.
Đã lâu không có về nơi này, đáng lẽ ra phải phủ đầy tro bụi mới đúng, thế nhưng hiện tại không chút bụi trần, tựa như có người thường xuyên quét dọn.


Mang theo nghi hoặc, Dạ Côn đi vào trong nhà bếp, quả nhiên nhà bếp cũng giống như vậy, tựa hồ còn có người nấu cơm.
Bỗng nhiên, Dạ Côn ý thức được chuyện gì, tranh thủ thời gian chạy trở về gian phòng của mình.
Trên mặt bàn thế mà còn có một chén trà nóng.


Cầm lấy chén trà, Dạ Côn thấy có dấu son môi, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Đi đến giường, cầm lấy chăn mền ngửi ngửi.
Tiểu Hoa hoa một bộ không để ý tới mình, thế mà lén lút ở lại nơi đây, thật là bướng bỉnh.
- Tránh đi... ta xem nàng tránh tới khi nào.


Dạ Côn hướng phía không khí nói nhỏ vài tiếng, cảm thấy Hoa Sa La cũng không có rời đi, chẳng qua là núp ở chỗ nào đó.
Dùng tu vi hiện tại, Dạ Côn vẫn không cách nào chuẩn xác tìm ra, rõ ràng Hoa Sa La rất tinh thông ẩn núp khí tức.


Vì tránh tạo thành phiền toái không cần thiết, Dạ Côn thanh trừ hết mùi hương Hoa Sa La lưu lại, bằng không đám thê tử nhất định sẽ làm khó dễ mình, cũng không cho phép mình lăng nhăng. ..
Lúc này Hoa Sa La trong chỗ tối than nhẹ một tiếng, tan biến trong đêm.
- Phu quân, sao người lại chạy vào phòng rồi.


Lúc này Nhan Mộ Nhi đứng ở cửa ra vào tò mò hỏi.
Dạ Côn chỉ giường nói ra:
- Phía trên có quá nhiều chuyện xưa của chúng ta.
Nhan Mộ Nhi ngây thơ hỏi:
- Phía trên có chuyện xưa gì?
- Nàng nói xem.
Nhan Mộ Nhi nhíu chặt mày ngài, cuối cùng hơi đỏ mặt:


- Ly Nhi nói không sai – ngươi quá xấu rồi –
Nói xong liền chạy đi.
Dạ Côn giang tay ra, đã là vợ chồng rồi, còn đỏ mặt ...


Nằm ở trên giường, nhìn cảnh vật quen thuộc, phảng phất trở lại lúc còn bé, loại cảm giác này rất vi diệu, đương nhiên... hắn vẫn luôn hướng tới loại cuộc sống này, thế nhưng giải quyết hết tất cả mọi chuyện, mới có thể an tâm.


Hiện tại mình bị trục xuất khỏi Thái Kinh, bọn chúng nhất định sẽ rất cao hứng, xem như đắc thủ.
Hiện tại chỉ đợi đến Tiết Khánh Nguyên, không biết sẽ ma sát ra tia lửa gì, nhưng có thể khẳng định một chuyện, Tiết Khánh Nguyên năm
nay sẽ rất thú vị.


Mà lúc này ở Thái Kinh, tin tức Dạ Côn cùng Dạ Tần bị trục xuất khỏi Thái Kinh, trong nháy mắt truyền ra, tất cả mọi người đều vô cùng
kinh ngạc.
Đều cảm thấy Thánh Nhân phạm sai lầm, phạm vào sai lầm quân vương thường phạm phải, tiếp tục như vậy sẽ xong đời.


Thậm chí có người cảm thấy, Thái Kinh lại sắp biến thiên, toàn bộ Thái Kinh dần dần xuất hiện một bầu không khí kinh hoàng.


Đọc truyện chữ Full