- Dạ phu nhân, chúng ta hợp tác đã hơn ba mươi năm, một chút tín nhiệm cũng không có sao?
Hắc ảnh ngồi ở giường trên giường nói ra, ngữ khí mang theo ý cười.
Nhận biết hơn ba mươi năm!
Năm nay Dạ Tư Niên cũng mới hai mươi sáu, lúc y còn chưa ra đời, Dịch Y Vân đã hợp tác với bóng đen này.
Thậm chí có thể nói, Dịch Y Vân gả cho Dạ gia lão tử, đó cũng là hắc ảnh một tay thúc đẩy.
Dịch Y Vân nghe xong mỉa mai cười vài tiếng:
- Nhưng ta hiện tại cũng không phải ta ba mươi năm trước!
- Ài, chớp mắt đã hơn ba mươi năm, năm đó lúc nhìn thấy người thời, vẫn rất xinh đẹp.
- Cút!
- Đừng kích động, kỳ thật ta muốn nói, những năm này vất vả ngươi, dù sao bảo người phụ tá tên phế vật Dạ Chiếu, may mắn có thể làm gia chủ Dạ gia An Khang châu, Dạ Chiếu cùng tiểu nhi tử vừa chết, ta cảm thấy. .. chết mất hai tên phế vật cũng không có gì, bọn họ đều chỉ kéo chân sau của ngươi.
Năm đó Dịch Y Vân đã từ bỏ Dạ Chiếu, không có chút lòng cầu tiến nào, đại nhi tử Dạ Tư Niên cả ngày chơi đùa, căn bản không thích
hợp.
Tiểu nhi tử Dạ Thiếu Long có hơi hoàn khố một chút, nhưng sau khi lớn lên hẳn sẽ có tư cách, chẳng qua là ngàn vạn lần không nghĩ tới, chưa kịp lớn đã bị người ta giết.
Trời xanh phù hộ, con cháu Dạ gia ít đến thương cảm, bằng không vị trí Thái Tử, quả thật không đến lượt Dạ Tư Niên.
- Tối nay đối với người ta mà nói, là chuyện tốt, Dạ Côn cùng Dạ Tần đều bị đuổi đi.
Giọng nói của bóng đen mang theo sự cao hứng.
Dịch Y Vân lạnh giọng nói ra:
- Chuyện ở Ngũ Nhạc đều do ngươi an bài?
- Dĩ nhiên. .. để tam quốc bên kia phái ra sứ thần, lại để sứ thần chết ở trong tay Nguyên Chẩn, Dạ Côn cùng Dạ Tần đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ, nhất định sẽ bị trừng phạt, nhưng ta thật không ngờ tới, Đông Môn Mộng lại nóng nảy đến như vậy, chuyện bé xé ra to, ha ha ha...
Hắc ảnh phát ra tiếng cười trầm thấp, khiến cho người ta rùng mình.
- Ngươi đừng quá cao hứng, bọn hắn cũng không chết, chẳng qua là bị đuổi đi, sẽ còn trở lại.
Dịch Y Vân hừ một tiếng.
Nói đến đây, cả người hắc ảnh tản mát ra khí tức tà ác:
- Lần trước không có giết Dạ Côn, thật là đáng tiếc, kế hoạch hoàn mỹ đến cỡ nào! Cuối cùng Dạ Côn thế mà vẫn sống!
Dạ Côn cùng Dạ Tần một mực phỏng đoán trong cung có mật thám, kỳ thật người này cũng không có ở trong cung, nhưng trong cung lại có rất nhiều tai mắt của y.
Dù sao Dịch Y Vân còn là mẫu thân của Thái Tử.
Cho nên mới nói, tâm tư của Dịch Y Vân vô cùng kín đáo, kế hoạch liên tiếp với nhau, bằng không sau có thể mang đến hiệu quả kinh
người.
- Cho dù Dạ Côn chết cũng vô dụng, Dạ Tư Không không chết, Tư Niên nhà ta liền không thể thượng vị.
- Hừ, lão hồ ly Dạ Tư Không này, thật đúng là đã xem thường lão, ẩn giấu nhiều năm như vậy, căn bản không có phát hiện, bất quá ngươi yên tâm, Tiết Khánh Nguyên lần này, Thái Kinh liền sẽ biến thành Đông U Thành tiếp theo.
- Ta cần một cái phế tích làm gì?!
Dịch Y Vân lạnh giọng nói ra.
Hắc ảnh đứng lên, tìm tơi sau lưng Dịch Y Vân, từ phía sau ôm lấy Dịch Y Vân, miệng kể ở bên tai nói nhỏ:
- Ta biết ngươi muốn cái gì, không phải dưới một người, trên vạn người sao, trượng phu của ngươi, con của ngươi, đều chỉ là công cụ của người mà thôi.
Dịch Y Vân nhếch miệng lên một tia đường cong:
- Ta là nữ nhân như vậy sao?
- Biết vì sao ta lại chọn người trong đám người không?
- Vì sao?
- Bởi vì người có dã tâm, chỉ cần dã tâm đủ lớn, mới có thể làm đại sự.
Ngón tay hắc ảnh chậm rãi du tẩu toàn thân Dịch Y Vân.
- Cho nên Thanh Vũ kia chính người các ngươi dự bị.
Hắc ảnh chậm rãi cởi dây thắt lưng của Dịch Y Vân ra, khẽ cười nói:
- Đó cũng không phải ý của ta, mà là ý của phía trên... dù sao không ai muốn bị bán đứng cả.
- Ha ha ha...
Dịch Y Vân cười thấp vài tiếng.
- Yên tâm, con của ngươi cũng không biết, cho nên người muốn, Thanh Vũ có thể tùy thời giết con của ngươi, mà người khi đó, chính là người duy nhất đăng cơ, nhìn xem ta làm cho ngươi nhiều chuyện như thế, đều không cần ngươi tới động thủ, ngươi liền có thể an
hưởng hoàng vị.
Theo dây thắt lưng cởi ra, Dịch Y Vân nắm thật chặt nắm đấm, thế nhưng quả đấm kia lại đang từ từ giãn ra.
- Dạ gia chỉ là công cụ của chúng ta, mà ngươi đã sắp trở thành Đông U đệ nhất nữ hoàng.
Dịch Y Vân không nói chuyện, đã bị hắc ảnh đẩy lên giường.
- Vậy liền để ta cùng nữ hoàn tương lai thảo luận Tiết Khánh Nguyên nên làm gì.
Hắc ảnh buông màn giường xuống, phát ra tiếng cười nhẹ quỷ dị.
Lúc này ở ngoài biệt viện, Thanh Vũ đứng ở cửa ra vào, ánh mắt thâm thúy nhìn vào phòng, lập tức như không có chuyện gì xảy ra rời đi.
Mà lúc này trong hoàng cung , đồng dạng cũng đang phát sinh một trận chất vấn.
Chính là Thánh Hậu chất vấn Thánh Nhân.
Lúc này Dạ Tư Không còn ngồi đọc sách, Tổ Vận bên cạnh muốn hỏi, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
"Muốn hỏi cái gì liền hỏi." Dạ Tư Không nhìn xem sách từ tốn nói.
- Ta thực sự không hiểu rõ cách làm của người gần đây, tại sao phải đi chèn ép Dạ Côn cùng Dạ Tần? Chẳng lẽ không biết không có bọn hắn, Thái Kinh sẽ gặp nguy sao?
Ngữ khí Tố Vận cuống cuồng, đây cũng không phải chuyện đùa.
Dạ Tư Không lật một tờ, lạnh nhạt nói ra:
- Biết.
Tổ Vận nghe xong trợn tròn mắt:
- Vậy ngươi còn làm, đây không phải để cho người khác chê cười sao?
- Chê cười gì chứ, chẳng lẽ nàng không thấy phản ứng hôm nay của Đông Môn Mộng sao? Bảo ta để mặt ở chỗ nào?
Dạ Tư Không để quyển sách trên tay xuống, chăm chú nhìn Tố Vân nói ra.
- Đó cũng là người làm ra, không có Dạ Tần, Ngũ Nhạc cùng Cổ U còn không biết ở nơi nào, không phải chỉ chết một người thôi sao? Tam quốc còn có thể nhảy dựng lên à?
- Ban đầu ta chỉ muốn mượn chuyện này giáo huấn bọn hắn thôi, nào ngờ Đông Môn Mộng một cước đá tới.
Nói xong Dạ Tư Không còn vỗ bàn một cái, tựa hồ rất tức giận.
Tổ Vận nhíu mày ngài hỏi:
- Có phải người có chuyện gì không nói cho ta biết hay không? Hôm nay người đuổi bọn hắn ra ngoài, chỉ là muốn thăm dò một thoáng?
- Đúng là muốn thăm dò, nhưng đuổi ra ngoài cũng là thật.
Dạ Tư Không thanh tịnh nói ra.
- Không có khả năng! Ta không tin!
Tố Vận dù sao cũng đã chung chăn gối với Dạ Tư Không hai năm, Dạ Tư Không là hạng người gì, Tố Vận rất hiểu, chắc chắn sẽ không làm chuyện nguy hại đến Dạ gia.
Thế nhưng hôm nay, cách làm kia lại nguy hại Dạ gia, cho nên rất đáng suy ngẫm.
Dạ Tư Không tiếp tục cầm sách lên đọc, khiến Tổ Vận muốn phát điên, càng không nói, Tố Vận càng muốn biết bí mật trong đó.
- Vậy Tiết Khánh Nguyên người định làm như thế nào? Không có người áp trận cho ngươi, đến lúc đó sẽ đối mặt với châm chọc khiêu khích, mà người còn muốn tổ chức hôn lễ cho Dạ Tư Niên vào Tiết Khánh Nguyên, ngày quan trọng như thế, không thể thay đổi sao?
- Song hỷ lâm môn.
Dạ Tư Không lạnh nhạt nói ra.
- Không nói thì thôi! Ai mà thèm, sau này ngươi cũng đừng nói! Ta sẽ không nghe!
Tố Vân nổi giận đùng đùng, đã ăn nói khép nép như thế, còn ấp úng không nói, đúng là tức chết mà.