- Móa! Từ khi nào ăn cơm lại phải xếp hàng như thế, hôm nay lão tử muốn vào, ai dám ngăn ta!
Chỉ thấy trước cửa có mấy người trẻ tuổi vừa ồn ào vừa hung hắn tiến vào quán, thoạt nhìn tựa hồ là con cháu thế gia, hơn nữa còn không ở Đông U.
Chỗ mi tâm mấy nam nhân kia thế mà có ấn ký màu đỏ, trong Đông U tựa hồ không tập tục này.
Hơn nữa ấn ký ở trên mi tâm, bày ra loại tạo khí vô phương ngăn cản, hai tên nam nhân đẹp trai kia nhìn còn được, thế nhưng cái tên mập mạp nọ, vừa nhìn đã thấy no rồi.
- Ba vị khách quan, xin hãy tuân thủ quy củ của bổn tiệm, ngài xem, tất cả mọi người vẫn còn đang xếp hàng đây.
Tiểu nhị lập tức đi đến cười bồi, cuối người nói chuyện cẩn thận.
- Ta đứng ở bên ngoài rất lâu, không muốn chờ nữa, lý do này hài lòng không?
Nam tử đè bả vai tiểu nhị lại gây áp lực, mặt tiểu nhị cũng hiện ra vẻ thống khổ.
Hiện tại Dạ Côn cùng Dạ Tần không tiện đứng ra, nếu thân phận bị bại lộ, vậy sẽ phiền toái.
Mà La Sát vẫn cắm đầu ăn xiên que, giống như không có nghe thấy.
- Uy, nơi này là Thái Kinh, không phải chỗ để các ngươi giương oai.
Cuối cùng có một nam tử đứng ra, thế nhưng cô nương bên cạnh tựa hồ không muốn nam tử ra mặt, âm thầm kéo tay lại.
Người xung quanh cũng nhìn không quen, gần đây tại Thái Kinh thường xuyên phát sinh loại phân tranh này.
- Thái Kinh thì thế nào? Cho dù Thánh Nhân các ngươi gặp ta, cũng phải khách khí!
Ba người hung hăng càn quấy thật khiến người giận sôi, người xung quanh cũng thấp giọng bàn tán, thế nhưng không có ai dám đứng ra giống như nam tử kia.
- Chỉ bằng ba người các ngươi, nào có tư cách gặp Thánh Nhân Thái Kinh, cũng không soi mặt vào nước tiểu nhìn xem, nhất là cái tên mập mạp ngươi, mi tâm còn điểm ấn ký, lão tư đều muốn ói.
Người có can đảm nói thật, tựa hồ sẽ gặp không may.
Mập mạp nghe xong, thịt mỡ trên mặt run lên, hướng thẳng đến nam tử.
Thấy mập mạp trầm mặt tới, đằng đằng sát khí, nam tử tựa hồ có hơi sợ hãi, nhịn không được lui lại một bước:
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi dám đánh người! ! !
- Đánh người thế nào?!
Mập mạp trực tiếp huy quyền, mạnh mẽ đánh vào trên mặt nam tử, cả người ngã trên mặt bàn, không khéo chính là... cái bàn sập mất, nước nóng đổ thẳng vào mặt.
"A! !" Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, cô nương bên cạnh sự choáng váng.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhíu chặt mày, nhanh chóng cầm lấy ấm nước đổ vào mặt nam nhân.
- Ăn một bữa cơm cũng không thể an tỉnh, các ngươi thật đáng ghét!
La Sát nhíu chặt lông mày, biểu thị tâm tình tốt đẹp toàn bộ bị các ngươi làm mất sạch.
Một tiểu cô nương, ba người này căn bản không để vào mắt, vẫn vô cùng cường thế.
Ông chủ tương đối thông minh, từ khi ba người vào cửa hàng, đã chạy ra ngoài tìm Dạ gia quân tới xử lý.
Lúc này Da gia quân tuần tra bên ngoài đi vào trong tiệm.
- Là ai gây chuyện!
Một tên tiểu đội trưởng đi vào trong tiệm trầm giọng quát, phía sau còn có hơn mười tên Dạ gia quân đi theo.
Dạ gia quân vừa đến, người trong tiệm cũng an tĩnh lại mấy phần, dù sao không ai dám ngạnh bính cùng Dạ gia quân, trừ phi là đồ đần.
Nhưng hôm nay rõ ràng có ba tên đần.
- Ta đấy thì sao?
Chỉ thấy nam tử hơi đẹp trai ngửa đầu nói ra, phảng phất lão thiên chính là cha của y vậy.
Dạ Côn cùng Dạ Tần cảm thấy đời này chưa từng nhìn thấy người phách lối như thế, bảo mình giả cũng không giả được.
Tiểu đội trưởng liếc mắt nhìn nam tử không nói chuyện, gần đây phát sinh rất nhiều chuyện như vậy, rất khó giải quyết, dù sao có mấy người là ngoại lai, nhốt vào ngục giam cũng không tốt, nhưng không bắt chẳng lẽ mặc cho chúng hoành hành?
Cho nên Tống Hành Vi ra lệnh, chỉ có bốn chữ, xử trí như thường.
Cho nên hiện tại Dạ gia quân cũng không có gì lo lắng, sau lưng có Thánh Nhân làm chỗ dựa.
- Người này bị làm sao thế?
Tiểu đội trưởng nhìn nam tử ngã xuống đất hỏi, khuôn mặt mặt anh tuấn vô cùng đỏ, xem ra là bị phỏng.
Cô nương bên cạnh mang theo tiếng khóc nức nở nói ra:
- Là bọn họ đánh bằng hữu của ta, mặt bị nước canh văng trúng.
- Đúng không?
Tiểu đội trưởng quay đầu chất vấn.
- Không sai, người là ta đánh.
Mập mạp vỗ ngực, một bộ ngươi dám làm gì ta.
Trong khoảng thời gian này tiểu đội trưởng đã thấy nhiều, lúc đầu hết sức hung hăng càn quây, vào trong phòng giam liền bắt đầu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Đều mang đi!
- Ngươi dám!
Hai người bên cạnh cùng kêu lên quát, khí thế không tệ.
Tiểu đội trưởng cười lạnh một tiếng:
- Dám ở Thái Kinh gây rối, chẳng cần biết ngươi là ai, đều phải vào trong ngục ở vài ngày!
- Vào ngục, chỉ sợ ngươi không biết chúng ta là ai.
Mập mạp lạnh giọng nói ra.
Tiểu đội trưởng khẽ cười một tiếng:
- Ồ? Vậy ngươi nói nghe thử, các ngươi là ai, xem có thể dọa ta hay không?
Ánh mắt mập mạp chìm xuống, thấp giọng nói ra:
- Chúng ta đến từ Thiên Cương, Mộ Dung thế gia.
- Thiên Cương Mộ Dung, chưa từng nghe nói qua, chỉ nghe nói Thiên Cương có Thánh Thiên.
- Thánh Thiên đã không còn, hiện tại là Mộ Dung chúng ta nói tính!
Mập mạp liếc nhìn mọi người, phảng phất giống như đang nhìn một bầy kiến hội.
Lúc này mọi người mới hiểu rõ, nguyên lai đây là cổ tộc từ Thiên Cương tới, khó trách phách lối như vậy.
Gần đây nghe nói Côn Miểu Ba gia tới, đệ tử Ba gia người ta cũng không gây rối, Mộ Dung gia lại hết sức hung hăng càn quấy, xem ra muốn làm ra chuyện oanh động để chứng minh bản thân.
- Thiên cương chọn ra Cổ tộc nhanh như vậy?
Dạ Tần nói nhỏ.
Dạ Côn biểu thị mình cũng không rõ ràng, bất quá xem ra Mộ Dung gia cũng chỉ đến thế, không bằng Thánh Thiên.
Thế nhưng Mộ Dung gia, cùng Thiên Cung Mộ Dung gia có quan hệ gì, chẳng lẽ là hậu duệ? Bằng không sao nhanh như vậy liền thay thế Thánh Thiên gia trước đó.
Đến lúc đó đi hỏi Mộ Dung Khang một chút liền biết, không biết mấy ngày nay tiểu tử kia chạy đi đâu rồi.
Tiểu đội trưởng cũng tương đối kinh ngạc, trước đó chỉ bắt con cháu quý tộc, thế nhưng chưa từng gặp Công tử Cổ tộc, trong lòng lập
tức tính toán.
Suy nghĩ một chút, tiểu đội trưởng liên hướng phía người bên cạnh nói nhỏ vài tiếng, người kia nghe xong liền chạy đi bẩm báo, tiểu đội trưởng không làm chủ được, nếu làm loạn sẽ bị phía trên trách tội.
Mập mạp thấy tiểu đội trưởng như thế, khí diễm hung hăng cao quấy càng cao hơn:
- Tới bắt ta đi, vừa rồi không phải rất hung hăn sao, tới tới tới. ..
Nói xong còn duỗi cổ ra.
Dạ Côn đều có chút không khống chế nổi, thật muốn đánh bay cục thịt mỡ kia đi.
- Các ngươi chỉ có chút tiền đồ này.
Mập mạp đưa tay chọc chọc ngực tiểu đội trưởng, loại khinh miệt kia làm người giận sôi, người ở chỗ này cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, dù sao đều là bình dân, tranh đấu với cổ tộc, kết quả cuối cùng khẳng định sẽ chết không toàn thây.
Tiểu đội trưởng một mặt nộ khí, nhưng thật không dám động.
Hai tên ở bên cạnh cất tiếng cười to, cười Thái Kinh không có ai.
Trong lúc mập mạp quay người đi tới, bỗng nhiên phát sinh ngoài ý muốn, không biết mập mạp là không nhìn thấy, hay là cố ý... thân thể mập mạp trực tiếp và vào La Sát.
La Sát nhỏ nhắn xinh xắn ngã sang một bên, sắc mặt mang theo kinh hoảng.