- Vậy được, nói chuyện phải giữ lời, ngoéo tay.
Nói xong thật vươn ngón tay nhỏ, rất là đáng yêu.
Dạ Côn cũng rất lâu không có gặp tiểu bằng hữu đáng yêu như thế, cảm thấy giống như nữ nhi của mình, đưa tay ngoéo.
- Tạm biệt, tiểu khả ái.
Dạ Côn phất phất tay, đi đến một bên khác.
- Tạm biệt, đại ca ca.
La Sát vui vẻ phất phất tay.
Bạch Lang đã lâu không nhìn thấy tiểu thư vui vẻ như thế, phi thường vui mừng.
Mãi đến khi thân ảnh Dạ Côn biến mất, La Sát mới thu hồi ánh mắt, quay đầu cười tủm tỉm nói ra:
- Hôm nay thật vui vẻ.
- Tiểu thư, Mộ Dung gia bên kia Có nên xử lý không?
La Sát dừng bước, đưa lưng về phía Bạch Lang nói ra:
- Rõ ràng đang rất vui, cần gì nhắc đến chuyện không vui.
Bạch Lang giật mình, lập tức cúi đầu nói ra:
- Là thuộc hạ thất trách.
- Đều xử lý sạch đi, đúng là đám người đáng ghét, về nhà. ..
- Thật xin lỗi, tiểu thư.
Thấy tiểu thư nguyên bản vui vẻ nhất thời trở thành tức giận, Bạch Lang rất áy náy.
Tại trong tiệm xuyên xuyên oa, lúc này bầu không khí rất khẩn trương, đại đội trưởng cũng lo lắng, đang chờ người tới.
Nhưng mà Mộ Dung Uy đã dẫn người đến trước rồi.
Một người trung niên, còn có một lão giả.
- Trưởng lão ngài xem, đại công tử chết thảm...
Bộ dáng Mộ Dung Kiện hết sức bị thống, nhưng không có bị thương, dù sao từ lợi ích mà nói, cái chết của Mộ Dung Gia sẽ mang lại ích lợi cho bọn họ.
Lão giả tên là Mộ Dung Đường, là trưởng lão Mộ Dung gia, trung niên nhân bên cạnh đứng hàng thứ hai ở Mộ Dung gia, tên là Mộ Dung Kiệt.
Mà người chết là trưởng tử của gia chủ.
Mộ Dung Kiệt thấy chất tử chết đi, kỳ thật trong lòng không có nửa phần bị thương, bởi vì con của mình Mộ Dung Kiên sẽ có cơ hội.
- Phụ thân, Gia ca chết rồi, bị bọn họ đánh chết.
Mộ Dung Kiện chỉ Dạ gia quân quát.
Cái nồi này, Dạ gia quân sẽ không cõng, đại đội trưởng trầm giọng nói ra:
- Người không phải do chúng ta giết, mà là bị người khác giết, chúng ta cả tay đều không động.
- Không phải là các ngươi thì là ai, nơi này là Thái Kinh, nhìn hung thủ hành hung chẳng quan tâm, chúng ta hoàn toàn không cảm thấy
chút an toàn nào.
Mộ Dung Kiện nói như thế cũng không sai, thật đủ tiện.
Mộ Dung Đường trầm mặt đi ra phía trước, ngồi xổm người xuống xem xét, gia tộc vừa mới đắc thế, bọn tiểu bối ở gia tộc còn tốt, ra cửa liền không biết mình là ai, quả nhiên! Vẫn xảy ra chuyện!
- Ngươi là người chịu trách nhiệm sao?
Mộ Dung Kiệt hướng phía đại đội trưởng hỏi.
- Thái Kinh phủ doãn đang trên đường đến.
Mộ Dung Kiệt lạnh giọng nói ra:
- Phủ doãn nho nhỏ có thể làm gì? Ta yêu cầu Thánh Nhân các ngươi cho Mộ Dung gia chúng ta một cái công đạo!
- Yêu cầu của ngươi vượt ra khỏi quyền hạn của ta, vẫn nên chờ phủ doãn đại nhân đến rồi nói.
Đại đội trưởng cũng là lão nhân Dạ gia quân, đụng phải loại chuyện này không có hoảng chút nào, thậm chí lộ ra vẻ cường thế.
Làm trưởng lão, Mộ Dung Đường lạnh giọng nói ra:
- Thái Kinh các ngươi thật đúng là cuồng, người đã chết, thế mà không ai ra nói chuyện, thậm chí hung thủ không thấy đâu! Ta thấy Thái
Kinh cũng chỉ đến thế!
Nhưng vào lúc này, phủ doãn đại nhân Tống Hành Vi khoan thai tới chậm, ăn mặc quân phục, Tống Hành Vi khí thế bất phàm, trầm mặt đi vào nói ra:
- Là ai đang nhục mạ Thái Kinh!
Mộ Dung Đường sững sờ, xa như vậy cũng nghe thấy được?
Đại đội trưởng là người biết chuyện, chắp tay nói ra:
- Phủ Doãn đại nhân, là người chết.
- Cái gì! Là người chết vũ nhục Thái Kinh? Có việc này hay không?!
Tiểu đội trưởng chắp tay nói ra:
- Đại nhân, tiểu nhân toàn trình nghe thấy, còn có người xung quanh, tên này còn đả thương một người, sau đó có hiệp sĩ ra tay giáo huấn, đột nhiên phát kinh phong chết đi.
Loại phối hợp này có thể xưng không chê vào đâu được, tất cả mọi người Mộ Dung gia choáng váng, so với bọn họ còn biết đổi trắng thay đen.
- Nói bậy! Rõ ràng là các ngươi khinh người quá đáng!
Mộ Dung Kiện lên tiếng quát lạnh.
Tống Hành Vi liếc nhìn tất cả mọi người Mộ Dung gia:
- Đầu đuôi sự tình, trên đường ta đã biết được, không quản các ngươi có thân phận gì, lại lịch thế nào, bình thường đánh nhau bị nhốt vào ngục hai ngày là xong, nhưng nếu như vũ nhục Thái Kinh, như vậy sự tình sẽ rất nghiêm trọng! Hiểu không, chư vị Mộ Dung gia?
- Phủ Doãn đại nhân, ta thấy ngươi không có quyền quản chuyện này đi! Gọi Thánh Nhân các ngươi ra!
Mộ Dung Đường âm u quát, thật tưởng lão phu dễ bị hù như vậy sao?
Tống Hành Vi cười lạnh một tiếng:
- Loại chuyện nhỏ này, bản quaan có thể quản, căn bản không cần làm phiền Thánh Nhân, còn nữa, chú ý xưng hô của người với Thánh Nhân, vừa rồi ngữ khí của ngươi rất không tôn trọng, còn tiếp tục như thế, người sẽ chết.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Mộ Dung Đường cất tiếng cười to, nguyên bản còn tưởng rằng bọn tiểu bối hết sức hung hăng càn quấy, thế nhưng hôm nay xem như thấy được, còn có người càng khoa trương hơn.
Thế nhưng người Thái Kinh nhìn rất thoải mái, cảm thấy cái eo thẳng tắp, đối mặt với cổ tộc, Thánh Nhân cũng không lấy lòng... nếu đổi thành Trưởng Tôn Ngự, chỉ sợ sớm đã nhận lỗi.
- Vị Mộ Dung gia này, ngươi là đang cười nhạo Thái Kinh sao?
Tống Hành Vi chất vấn, chỉ cần y dám gật đầu, liền nhất định phải chết.
- Không không không, ta là đang cười ngươi.
Tống Hành Vi sầm mặt lại:
- Hạ quan đại biểu cho Thái Kinh, ngươi chế giễu hạ quan, chính là chế giễu Thái Kinh, người đâu! Dẫn bọn họ về!
- Vâng!
Dạ gia quân bên cạnh quát lạnh.
Đám người Mộ Dung Kiệt nhất thời tản mát ra khí tức, liếc nhìn Dạ gia quân.
Tống Hành Vi lúc này từ tốn nói:
- Đừng quên đây là Thái Kinh, nếu các ngươi dám tổn thương một người Thái Kinh, chỉ sợ sẽ không có mệnh trở về Thiên Cương! Bắt lại!
- Cha...
Mộ Dung Kiện hô một tiếng, chúng ta là cổ tộc Mộ Dung gia, sao có thể để một người không có tu vi bắt lại.
Thế nhưng Mộ Dung Kiệt cùng Mộ Dung Đường không thể không cân nhắc, nếu như ra tay đả thương người, đến lúc đó chết thật thì biết làm sao bây giờ?
- Ngươi sẽ hối hận.
Mộ Dung Đường hướng phía Tống Hành Vi lạnh giọng nói ra.
Tống Hành Vi trầm giọng nói ra:
- Đừng tưởng rằng một cái cổ tộc thì rất ghê gớm, Thái Kinh sẽ không e ngại, so với Thánh Thiên gia, Mộ Dung gia các ngươi yếu phát
nô.
- Ngươi!
Sắc mặt Mộ Dung Đường đều đỏ lên vì tức, cảm giác huyết dịch đã sắp phun trào.
- Hạ quan đứng ở chỗ này, tùy ngươi xử trí, Thánh Nhân sẽ báo thù rửa hận cho hạ quan.
Tống Hành Vi hướng phía hoàng cung chắp tay, điên cuồng uy hϊế͙p͙.
Mộ Dung Đường không dám làm loạn, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chăm chú Tống Hành Vi.
Dạ gia quân trong nháy mắt áp giải đám người Mộ Dung gia đi, liền thi thể cũng không tha.
Người Thái Kinh xung quanh vỗ tay khen hay, Dạ gia thật là cường thế, xem rất hả giận.
Rõ ràng là gia thuộc người chết, thế nhưng lại bị bắt toàn bộ, đại khoái nhân tâm!
Thái Kinh cường thể bắt đầu truyền ra, đồng thời cũng gõ đám công tử ca một cái, muốn đến Thái Kinh chơi, vậy liền chơi cho tốt. .. bằng không thì không ai cứu được ngươi.
Dạ Tư Không rất nhanh thu được tin tức, nhìn tình báo mới nhất, Dạ Tư Không lộ ra nụ cười hài lòng:
- Ta đã nói Tống Hành vi không tệ, hết sức hợp khẩu vị của ta.