- Năm người này ở trong một quán lẩu xuyên xuyên oa nhục mạ Thái Kinh, ngay cả Thánh Nhân đương thời cũng không buông tha, các ngươi hẳn rất tò mò thân phận của bọn họ đúng không?
Hào Kiệt hướng phía mọi người cười cười.
Có mấy người không rõ liền lớn tiếng đáp lại, muốn biết là thần thánh phương nào, lại kiêu ngạo như vậy.
- Ở trên Huyền Nguyệt đại lục Có ngũ đại cổ tộc, mà bọn họ, chính là Thiên Cương cổ tộc Mộ Dung gia, đương nhiên là gần đây mới lên làm, có chút bành trướng cũng có thể hiểu được
Mọi người hít sâu một hơi, không ngờ người bị chém là cổ tộc.
Trời ạ! Đây cũng quá dữ đi!
Nhưng không biết vì sao, làm người Thái Kinh, cảm thấy rất hả giận.
- Các ngươi chờ đấy! Mộ Dung gia sẽ không bỏ qua cho Thái Kinh các ngươi, linh hồn của các ngươi sẽ bị Mộ Dung gia chà đạp!
Mộ Dung Đường hướng phía tất cả mọi người gầm thét, gân xanh trên mặt phảng phất đều sắp nổ tung.
Hào Kiệt hơi nhíu mày lại:
- Khiển lão đầu này im miệng lại.
Đao phủ chà xát hai tay, nâng đại khảm đao trong tay lên, ở dưới ánh trăng toát ra ngân mang.
Xoạt!
Người xung quanh kinh hô một tiếng, CÓ nữ tử nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng.
Đầu Mộ Dung Đường rơi xuống đất, Hào Kiệt hài lòng nói ra:
- Lúc này an tĩnh hơn nhiều, lão đầu này là trưởng lão Mộ Dung gia.
Một trưởng lão Cổ tộc, thế mà bị chặt đầu như thế, thật hay giả?!
Dù sao chặt đầu chỉ có tác dụng với người bình thường, cao thủ ai nguyện ý bị chặt, không cần mặt mũi sao.
Nhìn trưởng lão cứ thể chết đi, lúc này ngay cả Mộ Dung Kiệt cũng cảm thấy sợ hãi, chở nói chi là hai người trẻ tuổi ở phía sau, mặt mũi ảm đạm, suýt nữa đã bị hù chết.
Cũng chỉ có Mộ Dung Gia an tĩnh, lẳng lặng chờ bị chặt đầu, chết thêm một lần.
- Thái Kinh hoan nghênh các vị làm khách, nhưng nếu như không có ý tốt, đây chính là kết quả, chẳng cần biết là ai, mặc kệ eo cứng đến bao nhiêu, cuối cùng vẫn sẽ như thế.
Hào Kiệt mang theo ý cười, thế nhưng ngữ khí của y lại tràn đầy cảnh cáo, cảnh cáo tất cả kẻ ngoại lai. .. thành thật hưởng thụ mỹ thực, hoa lâu Thái Kinh, đừng tìm đường chết.
Theo Hào Kiệt vung tay lên.
Những người Mộ Dung gia còn lại đầu mình hai nơi, lúc này hiện trường tràn ngập mùi máu tươi, an tĩnh đến đáng sợ.
Hào Kiệt rất hài lòng với chấn nhiếp như thế, lên tiếng quát:
- Chính sự đã xong, mọi người tiếp tục chơi, tiếp tục múa, tiếp tục uống, Thái Kinh hoan nghênh các ngươi!
Toàn trường lập tức bộc phát ra âm thanh gào to, bầu không khí đạt đến một loại cao trào, chẳng qua là mấy cái đầu ở trung ương quá dễ thấy.
Rất nhanh hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả mọi người rời đi, huynh đệ Hào gia cũng phải hồi cung phục mệnh.
Tin tức Mộ Dung gia toàn quân bị diệt cũng dần dần truyền ra.
Lúc này La Sát đang ở trong sân chơi xích đu, ngửa đầu nhìn ánh trăng Thái Kinh ngẩn người.
Bạch Lang đứng ở bên cạnh chờ lấy, Độc Phượng từ đằng xa đi tới, cung kính nói ra:
- Tiểu thư, đám người Mộ Dung gia kia đã bị xử tử.
- Hả!? Đều chết rồi? Vậy ta đi giết ai đây.
La Sát nghi hoặc nhìn Độc Phượng, lông mày nhỏ chặt chẽ nhíu lại, có chút không vui.
Độc Phượng cung kính nói ra:
- Đây xem như Thái Kinh giúp tiểu thư trút giận.
- Thôi thôi, chết cũng đã chết, dù gì bọn chúng cũng rất đáng ghét.
Bạch Lang đứng ở phía sau cung kính hỏi:
- Mặc dù bọn chúng không giết tới, thuộc hạ vẫn có thể đi diệt toàn tộc bọn chúng.
- Đung nha, Bạch Lang người càng ngày càng thông minh.
- Tiểu thư quá khen.
La Sát nhảy xuống xích đu, cao hứng bừng bừng nói ra:
- Vậy liền diệt toàn tộc đi, ngẫm lại hình ảnh kia còn có chút hưng phấn đấy.
Thấy tiểu thư lại cao hứng lên, làm thuộc hạ, hai người cũng vui mừng không thôi.
Dạ Côn bên này, Mộ Dung Khang đạt được tin tức mới nhất, cũng chạy tới thông tri.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe xong cũng không có phản ứng quá lớn, trong lòng mừng thầm, chết chưa hết tội.
Nếu như bọn họ điệu thấp một chút, sao có kết cục như vậy, các nhân a... tự nhiên có thiên tru.
- Đại ca, hả giận thì có hả giận, thế nhưng sẽ không tạo thành cảm giác quá bá đạo đấy chứ?
Dạ Tần lo lắng nói ra.
- Chuyện đã phát sinh, chấn nhiếp cũng tốt, bá đạo cũng được, ngày mai liền biết.
- Ngày mai?
Dạ Tần nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn dụi dụi mắt nói ra:
- Đúng vậy, nếu ngày mai không có gì lạ, vậy đã uy hϊế͙p͙ thành công, nếu ngày mai xảy ra chuyện, chính là đang gây hấn với chúng ta.
- Đám người trước đó hẳn sẽ không buông tha cơ hội này.
- Ài, đúng vây.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, thật hy vọng Tiết Khánh Nguyên nhanh đến, mặc kệ âm mưu gì, trước mặt thực lực cường đại, đều chỉ là Hổ
Điêu.
Dạ Tần hơi ngửa đầu nhìn ánh trăng:
- Huynh đệ Hào gia lúc này tới, cũng giúp giải quyết một vài vấn đề.
- Đúng vậy, chẳng qua là huynh đệ Hào gia không muốn gánh ô danh Côn Miểu.
- Đại ca, nghe nói người Côn Miểu ngày mai sẽ đến.
- Đúng vậy, nếu bọn họ đã chọn như vậy, hẳn cũng sẽ chuẩn bị tâm lý.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Dạ Côn cười nói:
- Thế nào, ngươi sợ Ba Uyển Thanh cũng tới?
- Vậy thì không có.
- Kỳ thật có tới hay không cũng không sao cả, hiện tại các ngươi đã không còn quan hệ gì rồi.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, chẳng lẽ tiểu tử này không quên được người kia sao? Thế nhưng mối tình đầu quả thật không dễ quên.
- Đại ca, ta luôn cảm thấy sau này Ba Uyển Thanh sẽ gây bất lợi cho chúng ta.
Dạ Tần âm u nói ra, ngụ ý... tựa hồ muốn trảm thảo trừ căn.
Dạ Côn hơi sững sờ:
- Đệ đệ, nếu như người đã quyết định, đại ca đương nhiên sẽ ủng hộ ngươi, nhưng nếu như nàng ta không có, vậy chúng ta sẽ giết nhầm
người.
Hiện tại Dạ Tần vẫn chưa quên ánh mắt của Ba Uyển Thanh lúc ấy, loại oán niệm kia chỉ sợ đời này sẽ không tan biến:
- Ánh mắt lúc ấy của nàng ta rất hiểu, hiện tại chẳng qua là ngụy trang, nhưng một khi chúng ta gặp chuyện, nàng chắc chắn sẽ không nương tay.
- Nếu quả thật có một ngày như vậy, đại ca cũng sẽ không nương tay.
- Thế nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy ngày đó, nên tiêu diệt uy hϊế͙p͙ từ trong trứng nước.
Dạ Tần khổ não nói, nhưng vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, có nên giết Ba Uyển Thanh hay không, đó là mối tình đầu của y, cũng là nữ nhân đã phản bội y.
Dạ Côn không nói chuyện, loại chuyện này vẫn nên để đệ đệ đến giải quyết, hiện tại y do dự... nói rõ Ba Uyển Thanh trong lòng y, vẫn còn một chút phân lượng, nếu như là người bình thường, chỉ sợ căn bản sẽ không nói, trực tiếp lấy đạo đi chém.
- Ngủ đi, tình huống ngày mai cũng không rất lạc quan.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Hai huynh đệ phân biệt đi vào trong phòng, ngủ một giấc thật tốt, chờ đợi ngày mai đến.
Sáng sớm, ánh nắng rắc vào Thái Kinh, nhưng lúc này Thái Kinh vẫn có một CỖ ý lạnh, buổi sáng mọi người dồn dập khoát thêm quần áo bước ra khỏi phòng, bắt đầu một ngày mới.
Mà ở trong Thái Kinh, lúc này có một đám người xuất hiện.
Đều là người quen cũ.
Tiền Trang Tả Thiên Chúng, nha dịch Song Song, còn có Thánh Điện Mạnh Dương Điện Chủ.
Đều là lão "bằng hữu" Võ Thành Bảo nha.