Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Đầu óc Mộ Dung Khang ông ông, bịch một cái liền quỳ:
- Đại nhân, tiểu nhân có mắt không trọng, không biết đại nhân ngài đến.
- Dạ Côn, ngươi phải dạy dỗ thật tốt.
Hình Thiên từ tốn nói, tựa hồ cũng không có ý trách tội, mặt mũi cho rất đủ, nếu là trước kia, Khang ca đã ngỏm củ tỏi.
Thần tộc cũng từng đánh giá thực lực Dạ Côn, không biết sâu, chỉ có đầy dấu chấm hỏi.
Đối với người trẻ tuổi như thế, Thần tộc đương nhiên sẽ lựa chọn thu phục, không phải vạn bất đắc dĩ, nhất định sẽ không đắc tội, cho nên cho Dạ Côn chỗ tốt.
Theo Hình Thiên đi ra, Mộ Dung Khang đổ mồ hôi lạnh ướt cả người:
- Côn ca, thật đúng là Thần tộc?
- Ừm, hơn nữa còn là Chiến Thần.
Mộ Dung Khang cảm thấy choáng váng, đất trời đảo lộn, thế mà muốn Chiến Thần gọi mình là lão nhị, trời ạ. .. tìm đường chết chỉ đến
thế là cùng.
- Côn ca, cứu ta a.
Mộ Dung Khang đều sắp khóc, sao không nói sớm chứ.
Thấy bộ dáng Mộ Dung Khang như thế, Dạ Côn cười cười:
- Chớ khẩn trương, không sao đâu.
- Côn ca ngươi đừng gạt ta, ta mới vừa cùng Thanh Thanh thành đôi, không muốn Thanh Thanh làm quả phụ a.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Khang, nghiêm túc nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ giúp người chiếu cố tốt Thanh Thanh.
- Côn ca...
Mộ Dung Khang sợ quá khóc lên, đây không phải chuyện đùa, đắc tội Chiến Thần, đến lúc đó cả nhà Mộ Dung gia đều sẽ xong đời.
Thấy Mộ Dung Khang quả thật bị dọa, Dạ Côn an ủi nói ra:
- Thật, không có việc gì.
- Thật?
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Mộ Dung Khang nhất thời ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt tan rã, bị dọa bối rối.
- Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có chuyện phải làm.
- Được... ta phải tìm Thanh Thanh bình tĩnh lại.
Mộ Dung Khang lộn nhào chạy ra ngoài, gan đều sắp bị dọa nát.
Dạ Côn nhíu mày, Thạch Âm cùng Hình Thiên đều xuất hiện, bọn họ đến cùng muốn làm gì?
Than nhẹ một tiếng, Dạ Côn đi thông tri đệ đệ, nói ra thân phận của Hình Thiên...
Dạ Tần một mặt khiếp sợ, Thần tộc Chiến Thần Hình Thiên đều xuất hiện tại Thái Kinh, tình huống không tốt chút nào.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ánh nắng xua tan bóng đêm, Thái Kinh nghênh đón một ngày mới.
Hôm nay người Đông Môn gia cùng Tố gia sẽ đến...
Đông Môn gia chỉ có hai người đến, một người trong đó chính là Đông Môn Trí Bác, gia chủ tới, xem như nể tình, người còn lại chính là Dạ Minh. .. nhìn thấy Thái Kinh, Minh ca muốn khóc, rốt cuộc thoát khỏi ma trảo.
Thê tử, về sau sẽ không tiếp tục chọc giận nàng, cha nàng thật quá hung, nửa cái mạng kém chút để lại nơi đó.
- Vui không.
- Đương nhiên.
Dạ Minh tùy tiện nói ra, lập tức cảm thấy không lành, tranh thủ thời gian đối lời nói ra:
- Nhạc phụ đại nhân, rời khỏi ngài, ta thật rất thương tâm.
- Vậy sau lần này, lại cùng ta trở về tu luyện mấy năm.
Khóe miệng Dạ Minh giật một cái:
- Vậy ngài cũng phải suy tính Mộng Mộng một chút.
- Gọi Mộng Mộng trở về cùng ngươi.
- Vậy ngươi cũng phải suy tính Côn Côn bọn nó một chút, không có tình thương của cha, cuộc đời của hai đứa nó sẽ không trọn vẹn.
Đông Môn Trí Bác từ tốn nói:
- Côn Côn cùng Tần Tần ta đều hiểu, hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phương.
- Nhạc phụ đại nhân, tôn tử tôn nữ không thể không có gia gia a, tuổi thơ không có gia gia hiền hòa, như thế...
- Là một tuổi thơ mỹ hảo.
Đông Môn Trí Bác bổ sung nói ra.
Dạ Minh cảm thấy mình đã sắp hỏng mất, hiện tại rốt cuộc biết vì sao Mộng Mộng cường thế như vậy, có người cha cường thế như thế, sao có thể không cường thế.
- Nhạc phụ đại nhân, chúng ta về nhà trước, nhìn tôn tử tôn nữ.
- Đi thôi, dù gì ngươi cũng chạy không thoát.
Dạ Minh định tìm Mộng Mộng van nài, cho dù có yêu cầu không bình đẳng, mình cũng nhịn, dù sao cũng tốt hơn ở bên cạnh nhạc phụ chịu khổ.
Nhưng mà trở lại Dạ gia, Dạ Minh phát hiện trong nhà không có ai, vẻ mặt nghi hoặc.
- Mộng Mộng đâu?
Đông Môn Trí Bác cảm thấy không lành, trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Dạ Minh cũng âm trầm, chẳng lẽ lúc mình không có ở nhà, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đột nhiên thấy phong thư trên bàn, Dạ Minh lập tức mở ra xem, lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
- Nhạc phụ, không có việc gì. .. bọn họ chỉ về nhà ở vài ngày, lát nữa sẽ trở lại.
Dạ Minh la lớn, dĩ nhiên sẽ không nói là lão đầu từ đuổi nhà mình đi, bằng không dùng tính cách của nhạc phụ, nhất định sẽ vọt tới hoàng cung gây sự, một chút mặt mũi cũng sẽ không cho.
Đông Môn Trí Bác nhíu mày:
- Ngươi đi gọi Mộng Mộng trở về, biết cha sắp đến, còn đi ra ngoài. ..
Thấy thê tử bị nhạc phụ mắng, trong lòng Dạ Minh cười trộm:
- Vâng, con sẽ lập tức đi gọi Mộng Mộng trở về.
Chỉ thấy Minh ca rút kiếm chém hư không, trực tiếp xuất hiện một cái hắc động, Dạ Minh bước vào trong hắc động, trong nháy mắt liền đi tới huyện Thái Tây.
- Mộng Mộng, ta nhớ nàng muốn chết. ..
Dạ Minh vừa xuất hiện, đã nhìn thấy Đông Môn Mộng đang ở trong hoa viên tưới cây, không nói gì, chạy như điên, ôm vào trong ngực.
Nghĩ đến đoạn thời gian bị ngược đãi, trong lòng Dạ Minh đau nhức a. .. vẫn là ôm thê tử dễ chịu.
Đông Môn Mộng sững sờ, vừa trông thấy phu quân xuất hiện, cái tên này liền một mặt ủy khuất chạy tới ôm mình, thật giống như đứa bé vậy.
- Đừng làm rộn, tôn tử tôn nữ người đều đang ở bên cạnh nhìn đây.
Đông Môn Mộng nhịn không được nói ra.
Minh ca mặc kệ nhiều như vậy, hiện tại muốn ôm thê tử, trong lòng mới dễ chịu.
- Cha và mẫu thân nhiều năm như vậy, vẫn ân ái trước sau như một nha.
Diệp Ly đứng ở bên cạnh cười nói.
- Đúng vậy đúng vậy. .. thật là hâm mộ, phu quân đều không thích ta.
Nhan Mộ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, phu quân đã lâu lắm rồi không có ôm mình như thế, ngoại trừ lúc ở trên giường, hư hỏng.
Diệp Lưu đứng ở bên cạnh cười cười không nói, chẳng qua là cha cùng mẫu thân quả thật rất ân ái, cũng không che giấu... nếu muốn phu quân cũng như thế, chỉ sợ phu quân không hạ mặt mũi xuống được.
- Biết sai chưa.
Đông Môn Mộng xụ mặt nói ra, bắt đầu giáo huấn Minh ca, đám con dâu cũng tranh thủ thời gian rút lui, bất quá thấy dáng vẻ uy mãnh của mẫu thân, cũng muốn học tập một ít.
Dạ Minh bỗng nhiên nắm lấy hai tay Đông Môn Mộng:
- Mộng Mộng, mãi đến lúc rời khỏi nàng ta mới biết được, không có nàng ta sống không bằng chết, không có nàng, ta phảng phất không nhìn thấy ngày mai, không có nàng, ta tựa như mất đi sinh mệnh.
- Có phải người bị cha ta đánh choáng váng rồi không?
Đông Môn Mộng sờ trán Dạ Minh, lời buồn nôn như vậy cũng nói ra được, da gà nổi lên hết rồi này.
Dạ Minh thật sâu nói ra:
- Mộng Mộng, nàng nhìn vào mắt ta.
- Ngươi có bệnh à.
- Đúng, ta có bệnh, chính là bệnh tương tư nàng.
Thổi phù một tiếng, nhóm con dâu trốn ở cách đó không xa nhìn lén cũng nhịn không được cười phun ra, cha thật quá buồn nôn.
Nghe đám con dâu cười, Đông Môn Mộng đều cảm thấy ngượn ngùng:
- Được được, ta tha thứ cho ngươi.
- Không, Mộng Mộng, ta còn có rất nhiều lời từ đáy lòng muốn nói với nàng.