Theo đạo lý mà nói, mình nên nổi giận mới phải, dù sao trước đó là Tiểu Ngân giết mình.
Nhưng nhìn bộ dạng Tiểu Ngân như thế, Dạ Côn hoàn toàn không giận nổi, trong lòng khẽ thở dài, không ngờ Tiểu Ngân mạnh như vậy
lại biến thành bộ dạng này... trong lòng rất là phức tạp.
- Tiểu Ngân, lão gia đã trở về, ngươi nằm xuống đi, đã đến lúc uống thuốc rồi.
Uyển Nhiên đi lên phía trước ôn nhu nói.
Tiểu Ngân vui đến phát khóc, cũng ngoan hơn rất nhiều, bất quá vẫn nói ra:
- Lão gia, Con tin thật là phách lối, lần nào cũng bắt ta uống hết thuốc đắng.
- Tiểu Ngân, thuốc đắng dã tật, uống thuốc mới hết bệnh.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu Tiểu Ngân cười nói, nhìn khuôn mặt hư nhược của Tiểu Ngân, đôi mắt bị lạnh mù kia, Dạ Côn cau mày.
- Lão gia, lần này ngươi ra ngoài, có mang đồ ăn ngon về cho Tiểu Ngân hay không?
Dạ Côn cười nói:
- Đương nhiên là có, đây chính là đặc sản Đông y, thịt Hổ Điêu...
Nói xong Dạ Côn liền lấy thịt Hổ Điêu ra, nhờ Uyển Nhiên đi làm.
- Lão gia, ngươi thật tốt, ta muốn uống trà lão gia pha.
- Được, lão gia thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
- Lão gia người thật tốt.
Tiểu Ngân vui thích nói ra, hồn nhiên không biết sinh mệnh của mình sắp đi đến phần cuối.
Trước kia tại Võ Thành Bảo, Dạ Côn cũng thường xuyên pha, lần này từ chỗ của gia gia lấy được một ít Ngưng Thần trà, đặc sản Thần Vực rất không tệ.
- Lão gia, trà này thật là thơm...
- Đương nhiên, trà này không rẻ.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Bỗng nhiên, Tiểu Ngân họ kịch liệt, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhưng mà Tiểu Ngân căn bản không biết mình thổ huyết, ngượng ngùng nói ra:
- Lão gia, vừa mới uống trà vào lại phun ra...
- Không sao cả, hãy nghỉ ngơi thật tốt. ..
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh giường, bắt đầu kiểm tra thân thể Tiểu Ngân.
Tình huống quả thật hỏng bét, khí quan trong cơ thể bị hàn khí tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến héo rút. .. bây giờ còn có thể giữ một hơi, chỉ sợ là bởi vì thực lực Tiểu Ngân cường đại.
Tình huống này, không ai cứu được. .. bao gồm cha vợ của mình.
"Lão gia, ngươi có thể trở về, Tiểu Ngân thật rất vui vẻ...
Dạ Côn cười nói:
- Lão gia cũng rất vui vẻ, Uyển Nhiên đã đi nấu Cơm, nghỉ ngơi một chút rồi ra ăn cơm, đừng nằm ỳ... bằng không lão gia sẽ tức giận.
- Được. .. nghỉ ngơi một chút rồi rời giường.
- Như thế mới đúng.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngân, lập tức ra ngoài phòng, đứng ở cửa ra vào, Dạ Côn thở dài.
Lúc này, Uyển Nhiên dẫn theo một người đến, Dạ Côn nhíu mày.
- Ngươi chính là lão gia trong miệng Tiểu Ngân?
Người này khoác tơ lụa màu vàng, đại biểu thân phận không đơn giản.
Uyển Nhiên một bên thấp giọng nói ra:
- Dạ Côn, đây là gia gia của Tiểu Ngân, cũng là vương ở nơi này.
- Ta tên Phong Thần...
Gia gia Tiểu Ngân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn, trong ánh mắt mang theo bị thương của người già.
Dạ Côn chắp tay:
- Ta tên Dạ Côn.
- Chuyển sang nơi khác nói chuyện đi.
- Được.
- Ta đi làm cơm.
Uyển Nhiên nhẹ nói ra, lập tức rời đi.
Dạ Côn cùng Phong Thần đi đến bên cạnh hồ nước, nhìn hoa sen trong hồ...
- Trước đây rất lâu, ta cùng tộc nhân của ta thực hiện một kế hoạch, đó chính là đi xuyên qua bức tường kia... Tiểu Ngân là một người trong đó, mãi đến đoạn thời gian trước, Tiểu Ngân mới trở về... vừa đi vừa về đã qua ngàn năm.
Nghe lão nhân kể rõ, Dạ Côn hiểu ra... dị tộc bị đóng băng cũng là một người trong số đó, chẳng qua là thực lực không có mạnh như Tiểu Ngân. .. chỉ sợ trong nhóm người kia, chỉ có một mình Tiểu Ngân sống sót.
- Chuyện bên kia Tường Băng, ta đã nghe Uyển Nhiên nói qua... cũng hiểu tại sao Tiểu Ngân lại liều mạng bảo hộ nàng, xuyên qua Tường Bằng không phải chuyện dễ dàng, tình huống Tiểu Ngân ngươi cũng thấy đấy.
Phong Thần than nhẹ một tiếng.
Dạ Côn dừng một chút, nói ra:
- Ngươi muốn biết ta làm sao qua được?
- Đúng vậy, tộc nhân của ta không nên sinh hoạt ở loại địa phương này, ta muốn dẫn bọn họ đến nơi khác, ít nhất phải được no bụng.
- Ta là trực tiếp bay qua.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Không có khả năng!
Phong Thần khó có thể tin nhìn Dạ Côn.
- Vì sao không có khả năng.
- Bức tường kia là do Thần tộc tạo thành, không ai có thể bình yên vô sự đi qua được.
Dạ Côn thở dài một hơi, tò mò hỏi:
- Rốt cuộc chuyện giữa tộc nhân người cùng Thần tộc là như thế nào?
- Việc này. .. ta không thể nói.
- Ngươi không nói, ta làm sao giúp người?
Phong Thần khẽ nhíu mày, nhẹ nói ra:
- Mặc dù ngươi là bằng hữu của Tiểu Ngân ở bên kia tường, thế nhưng ta không thể ký thác hy vọng của toàn bộ tộc nhân ở trên người
ngươi.
- Có thể hiểu được.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đối với ông ta mà nói, hắn chỉ là người xa lạ.
- Tộc trưởng, trước kia có phải từng có người bên ngoài tới hay không?
- Quả thật có một người tới, tên Sát Đan.
Dạ Côn cũng có chút ngoài ý muốn:
- Nhớ rõ như vậy?
- Dĩ nhiên, kiếm của y là do ta trùng tu lại.
- Lợi hại, vậy người biết Sát Đan đến bằng cách nào không? Thực lực của y hẳn không thể trực tiếp bay qua tường bằng được.
Dạ Côn cảm thấy Sát Đan vẫn có chút khả nghi, điểm này không giải thích rõ ràng, không ai biết thân phận thật sự của Sát Đan.
Phong Thần nhíu mày:
- Ta đã hỏi qua, y cũng không biết, chỉ là đột nhiên tới. .. sau đó đột nhiên biến mất.
Da Côn mím môi, đột nhiên tới đột nhiên đi. .. xem ra Sát Đan Có cao nhân tương trợ.
Một lúc sau, Phong Thần nghiêm túc hỏi:
- Ngươi có biện pháp nào cứu vớt tộc nhân của ta?
- Có lẽ ta có thể làm cho Thần tộc mở bức tường bằng kia ra, các ngươi liền có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
- Không có khả năng!
Phong Thần khẽ quát một tiếng, rõ ràng không tin lời Dạ Côn nói.
- Đến cùng Thần tộc kiêng kị các ngươi ở chỗ nào?
Phong Thần lạnh giọng nói ra:
- Tộc nhân chúng ta thiên sinh nắm giữ thần lực, trưởng thành theo tuổi tác, thực lực cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Tuy tuổi thọ của chúng ta có hạn, nhưng chúng ta có kỹ thuật chế tạo mạnh mẽ... Thần tộc kiêng kị, bị bọn chúng ngăn cách ở địa vực ác liệt, tộc nhân mạnh mẽ dần dần ngã xuống.
- Tuổi tác tộc trưởng cũng không nhỏ đi, thực lực hẳn là mạnh nhất?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Theo tuổi càng lớn, thực lực cũng sẽ dần suy yếu, lão thiên rất công bằng.
Khó trách.
Tuy nói dị tộc sống trong hoàn cảnh ác liệt, nhưng ai có thể chắc chắn sau khi bọn họ ra khỏi Tường Bằng, sẽ vẫn giữ tâm thái như vậy, nếu như bọn họ trả thù thì sao?
Một khi tốc độ sinh sôi tăng nhanh, bên trên Huyền Nguyệt đại lục ai có thể là đối thủ, bọn họ căn bản không cần tu luyện, thực lực đã Có sẵn trong huyết mạch... đúng là nghịch thiên.
Có lẽ Thần tộc lo lắng điểm này, cho nên mới giữ bọn họ ở đây. ..
Đột nhiên Dạ Côn nghĩ ra một biện pháp tốt.
Ai nói nhất định phải ra ngoài mới có sống thoải mái, nếu như cải thiện hoàn cảnh nơi này, biến thành nơi thích hợp , đồng dạng cũng là thế ngoại đào nguyên.
Nghĩ tới đây, Dạ Côn liền nói ý nghĩ của mình cho Phong Thần nghe...