Mà lúc này La Sát nũng nịu nói ra:
- Đại ca ca, ngươi nhiều lão bà như vậy, hắn cũng không kém ta đi. ..
Biểu tình của tất cả mọi người là như vậy (?a? ;)
Diệp Ly nghĩ thầm, quả nhiên có ý với tiểu cô người người ta, đều đã nói ra rồi kia... quá khinh người. .. phải dẫn hài tử về nhà ngoại.
Hoa Sa La lạnh giọng một tiếng, quay người liền rời đi.
Đế Quân nhẹ vuốt râu bạc trắng cười nói:
- Diễm phúc nhiều, sẽ là họa nha.
Dạ Minh chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Vậy hãy để tai họa buông xuống ta đi.
Bịch một tiếng, Đông Môn Mộng nâng tay lên liền vỖ, sau đó lộ ra ánh mắt đằng đằng sát khí, lá gan mập rồi.
- Đại ca ca, hình như người còn có đồ vật quên đưa cho ta.
La Sát duỗi hai tay cười nói.
Dạ Côn hơi sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới. .. thả Quỷ Súc Thiên Tôn từ trong nhẫn trữ vật ra, đặt ở trong tay La Sát.
La Sát mang theo nụ cười nhẹ vỗ về con tho, đột nhiên... bản thể Quỷ Súc Thiên Tôn nhúc nhích một chút.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, còn có thể chơi như thế?
- Sống rồi –
La Sát một phát bắt lấy hai cái lỗ tai của Quỷ Súc Thiên Tôn bắt đầu xoay quanh vòng, mà Quỷ súc Thiên Tôn vừa mới sống lại đầu óc lập tức choáng váng, hai mắt đầy sao.
Dạ Côn xem như hiểu rõ, vì sao La Sát tựa hồ không quan tâm Quỷ súc Thiên Tôn chết sống, nguyên lai còn có hậu thủ.
- Hình Thiên, người dẫn Diêm Dương Văn về trước, bổn quân chơi mấy ngày sẽ về sau.
- Đế Quân, thuộc hạ sợ.
- Ngươi sợ cọng lông, đang ngồi đều là người một nhà, chẳng lẽ còn hội đồng ta sao?
Đế Quân vỗ bàn quát, không có hiểu chuyện chút nào... còn là Chiến Thần đấy.
Diệp Hoa cùng Thượng Hiền biểu thị, Đế Quân không biết xấu hổ như vậy, đúng là lần đầu tiên trông thấy.
Ngay cả Ma Quân cũng đánh giá Đế Quân như thế, lão già chết tiệt này, rất hư, hơn nữa còn lười muốn chết.
Hình Thiên dẫn Diêm Dương Văn đi, Đế Quân hướng phía mọi người cười nói:
- Không biết bây giờ có thể lên trà chưa? Con rể?
Dạ Côn cảm giác bầu không khí không thích hợp a, trà này đến cùng có lên hay không... hai vị cha vợ khác nhất định sẽ nổi bão... không lên, vậy Hoa Sa La thì sao, làm nam nhân thật là khó, làm đầu trọc càng khó.
- Lão đầu ngươi sao lại lười như thế, muốn uống trà tự mình pha đi, đại ca ca sẽ không làm thay ngươi đâu, lược lược lược. ..
Lúc này La Sát hướng phía Đế Quân cuồng phun, một chút mặt mũi cũng không cho, ủng hộ Dạ Côn.
- Tiểu hài tử, người lớn nói chuyện, tiểu hài chớ xen mồm.
- Ta cứ xen vào đấy, có bản lĩnh người đánh ta, đánh ta nha.
- Bổn quân sống hơn nửa đời người, chưa từng nghe thấy yêu cầu như thế, hôm nay bổn quân phải giáo huấn tiểu tinh nghịch nhà ngươi!
- Đại ca ca, lão già nát rượu muốn đánh mông ta, rất hư, tiểu hài tử đều không buông tha.
Mọi người nhất thời nhìn về phía Đế Quân, ánh mắt kia phảng phất đang nói, có phải ngươi muốn đánh mông tiểu cô nương người ta hay không.
Nguyên lai Đế Quân là tên biến thái.
Trong đại sảnh bầu không khí dần dần chuyển tốt, cũng không có khẩn trương như vừa rồi, chủ yếu là Đế Quân biết mang tiết tấu.
- Đế Quân, bản tôn trở về như vậy, không cam lòng, không bằng luận bàn một trận?
Diệp Hoa trầm giọng nói ra.
- Không thành vấn đề, ngươi muốn tới không?
Đế Quân hướng phía Thượng Hiền hỏi.
Thượng Hiên cũng không sợ:
- Tới!
- Dạ Côn, ngươi có muốn tới hay không?
Đế Quân khẽ cười nói.
Dạ Côn đương nhiên đáp ứng, lần trước hai vị cha vợ không biết ai thắng ai thua, hôm nay nhất định phải nhìn xem.
- Được, vậy liền chuyển sang nơi khác luận bàn.
Đế Quân tiện tay vung lên, bốn người tan biến ở trong hành lang.
- Ta cũng muốn đi. ..
La Sát giận đến dậm chân, quá xem thường người.
Dạ Tư Không tầng tầng thở dài:
- Ta về trước.
- Cha.
- Ta không sao.
Dạ Tư Không phất phất tay, phảng phất nhất thời mất đi đấu chí.
Mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi liền thảo luận, đến cùng ai sẽ thắng... đều cảm thấy phụ thân sẽ thắng.
- Đại ca ca mới là mạnh nhất, nhưng đại ca ca điệu thấp, hắn không nói.
La Sát hừ một tiếng, thân là thê tử của đại ca ca, thế mà không tin đại ca ca.
Lúc này Nhan Mộ Nhi hai tay chống nạnh:
- Đại ca ca ngươi là phu quân của ta.
- Vậy thì thế nào, ta đã cùng đại ca ca đi qua Hỉ Tước Kiều, hừ -
Nhan Mộ Nhi lập tức vén tay áo, một bộ chuẩn bị muốn hành hung.
- Mộ Nhi, được rồi được rồi, tiểu hài tử không hiểu chuyện.
Diệp Lưu lập tức kéo Nhan Mộ Nhi, thật đúng là so đo với tiểu hài tử, không sợ người khác chê cười sao.
Dạ Tần bất đắc dĩ cười một tiếng, đột nhiên phát hiện... giải quyết như thế mới là tốt nhất ...
ít nhất thê tử cùng hài tử của mình không có thụ thương, nếu như binh khí gặp nhau... thật khó mà nói trước được.
Mọi người chờ đợi.
Bảy ngày sau...
Mọi người đang ăn bữa tối, bốn người đột nhiên xuất hiện ở trong hành lang.
Biểu lộ không giống nhau.
Diệp Hoa vẫn lạnh lùng trước sau như một, Thượng Hiên nghiêm mặt, nụ cười Đế Quân có hơi khờ, mà Dạ Côn có chút ngượng ngùng.
- Phu quân, là ai thắng?
- Diệp Ly vội vàng hỏi.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Tiểu tế không phải đối thủ của ba vị cha vợ, ta vẫn phải tiếp tục tu luyện mới được.
- Đại ca ca thật khiêm tốn.
La Sát cười gian nói.
Thượng Hiền thở ra một hơi:
- Không phải nói đi hoa lâu bao rượu sao? Còn không đi. ..
- Đi thôi.
Đế Quân cũng không nói dọa, lập tức quát khẽ.
- Vậy ngươi động chân a.
- Ngươi không động, bổn quân động làm gì. .. có bản lĩnh ngươi động trước.
Lúc này Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Giả mù sa mưa, bản tôn tới động chân, các ngươi bắt kịp!
Lúc này Dạ Minh lập tức để đũa xuống:
- Thông gia, chờ ta một chút. ..
- Dạ Minh! Ngươi trở lại cho ta! Dạ Minh! Ngươi! Có bản lĩnh đừng trở về!
Đông Môn Mộng lập tức hướng phía Dạ Minh hô to, thế nhưng Dạ Minh giả vờ không nghe thấy, lập tức chuồn đi.
La Sát vụng trộm để đũa xuống, lập tức nhảy xuống ghế đi theo:
- Chờ ta một chút nha...
Mọi người im lặng, đây là tổ hợp gì? Ba thế hệ cùng đi hoa lâu?
- Ăn Cơm, nhìn bọn họ liền no rồi.
Đông Môn Mộng thở phì phì nói ra, chờ ban đêm trở về nhất định phải giáo huấn.
Dạ Côn cười cười, gắp thức ăn cho thê tử, phải dỗ dành bọn họ thật tốt mới được.
- Chủ nhân, ngươi cũng ăn nhiều chút.
Chỉ thấy Hi Ngõa đột nhiên gắp thức ăn cho Dạ Côn, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng.
Khóe miệng đám người Diệp Ly hơi hơi run rẩy, nữ nhân hiểu nữ nhân, chỉ sợ Hi Ngõa cũng đã bị Dạ Côn mê hoặc! ! !
Phu quân đến cùng có chỗ nào tốt, không có tóc lại có nhiều nữ nhân ưa thích như vậy, thật không hiểu nổi.
Dạ Côn đều có chút ngượng ngùng, ai bảo mình không có tóc Cơ chứ.
Bất quá Dạ Côn cũng không có nói rõ muốn cưới Hi Ngõa, dù sao quan hệ cùng Hi Ngõa hết sức thuần khiết, bất quá vẫn phải giải quyết
nữ hoàng đại nhân trước...
Cơm nước xong xuôi, Dạ Côn liền trở về huyện Thái Tây một chuyến.