Ôn Yến lắc đầu:”Không được, ta không thể trơ mắt đứng nhìn ngươi chết oan được.” Ôn Yến thấy lính cai ngục không chịu nhượng bộ cũng có chút nóng nảy, nhớ tới những tình tiết cũ trong phim truyền hình, nàng rút mạnh trâm cài xuống, để ở trước cổ mình, uy hiếp nói: “Nếu như các ngươi dám mang Thượng Quan ngự y đi, ta sẽ chết ngay tại đây, đến lúc đó, các ngươi cũng vẫn không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ mà thôi!”
Trước kia nàng cảm thấy cách tự hại mình thế này rất là ngu xuẩn, nhưng thì ra khi con người gặp phải tình huống không còn cách nào khác nữa, hành động ngu xuẩn đến mức nào cũng có thể làm ra được.
Tuy rằng ngu xuẩn, nhưng nó có tác dụng.
Mấy lính cai ngục ngây ngẩn cả người, khẽ nhìn nhau.
Có vài tên thị vệ đi tới, có lẽ bọn họ là thị vệ phụ trách áp giải Thượng Quan ngự y đi đến Thái Thị Khẩu, tiến lên hỏi rõ ràng tình hình, một người trong đó im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Các ngươi lập tức đi bẩm báo với Hoàng thượng, thỉnh chỉ tới đây.”
Một thị vệ trong đó lên tiếng trả lời, sau đó xoay người đi.
Ôn Yến cứ ở trong tình trạng giằng co như thế, nàng không dám buông trâm ra, sợ thị vệ đi tới cướp đi cây trâm của nàng. Tuy rằng chưa từng nhìn thấy bọn họ thi triển võ công, nhưng nàng cũng hiểu có thể làm người hầu trong Hoàng cung, ai cũng không phải ngon đèn cạn dầu.
Nàng giữ tư thế này khoảng chừng nửa canh giờ, mới nhìn thấy thị vệ đi lĩnh chỉ vừa rồi vội vội vàng vàng trở về.
Đi cùng với hắn ta còn có Trí Viễn Vương gia.
Trí Viễn Vương gia thấy Ôn Yến liền vội vàng hô lên: “Bạch Lan, buông trâm ra.”
Ôn Yến nhìn thầy chàng ta thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vương gia, ngài tới rất đúng lúc, ta từng xem phương thuốc mà Thượng Quan ngự y kê cho An Nhiên, thuốc chưa từng nặng.”
Trí Viễn Vương gia liếc mắt nhìn Thượng Quan ngự y một cái, nói: “Nhưng mà, An Nhiên thật sự vì uống thuốc ông ta kê nên mới bệnh nặng hơn.”
Ôn Yến giải thích nói: “Cho dù không uống thuốc mà ông ấy kê, bệnh của An Nhiên vẫn sẽ từ từ nặng lên, bệnh của cậu bé là bẩm sinh, may mà là có phương thuốc của Thượng Quan ngự y, mới có thể giữ được mạng.” Phương thuốc của Thượng Quan ngự y, đều là phương thuốc đẩy lùi vàng da bình thường, dùng cho bệnh vàng da bình thường, cho nên, phương thuốc của ông ta không có sai lầm gì cả. Hơn nữa, cũng may là phương thuốc ông ta kê có thể làm ổn định bệnh tình, có rất nhiều nguyên nhân khiến cho bệnh trở nên nặng hơn, cũng không có liên quan đến phương thuốc này.
Trí Viễn Vương gia nghe vậy thì im lặng suy nghĩ một lúc, có chút khó xử nói: “Nhưng mà phụ hoàng đích thân hạ thánh chỉ, miệng vàng đã mở ra, chỉ sợ bát nước đổ đi khó mà lấy lại!”
Ôn Yến thấy Trí Viễn Vương gia cũng nói như vậy thì lập tức nóng nảy, nói: “Vương gia, dù sao cũng là một mạng người, đặt mình trong hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, Thượng Quan ngự y cũng có người nhà, ông ấy gặp chuyện không may, người nhà của ông ấy sao không lo lắng khổ sở chứ? Hơn nữa, nếu như ông ấy bị trừng phạt đúng tội, thì ta cũng sẽ không quan tâm, nhưng rõ ràng ta biết ông ấy vô tội, nếu như ta mặc kệ sẽ biến thành ta hại chết ông ấy, e rằng nửa đời sau của ta chỉ có thể sống trong áy náy. Vương gia, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xin Vương gia nghĩ lại.”