Tống Vĩnh Kỳ thở dài một tiếng: “Nếu bản vương đã là ôn dịch của nàng, như vậy bản vương cũng thấy vinh hạnh.”
Ôn Yến có chút ngẩn ngơ. Những lời này đại biểu cho cái gì? Cô bỗng nhiên rất thất vọng, cô… sẽ không thật sự thích chàng chứ?
Vậy chẳng phải cô là người thứ ba của người ta sao? Cô chắn ngang giữa chàng cùng Dương Bạch Phi, cô nên giải quyết thế nào đây?
Chỉ là nhớ tới vừa rồi khi chàng hôn môi cô, trái tim cô vẫn nhịn không được mà đập loạn như chú hươu con, mặt đỏ tới mang tai.
Suốt cả tối, tâm thần Ôn Yến đều có chút hoảng hốt. Sau khi ăn cơm xong, cô vẫn ngồi ở phía trước cửa sổ, tay chống má chăm chú nhìn cây mẫu đơn bên bệ cửa sổ, thò tay đùa nghịch lá của cây mẫu đơn, chỉ thoáng ngẩn người đã vặt sạch lá của cây mẫu đơn vứt xuống đất.
Tiểu Chi dùng khăn che mặt cùng ma ma đứng ở cửa, len lén nhìn Ôn Yến. Nàng ta khẽ hỏi: “Quận chúa sao vậy? Hôm nay, sau khi quận chúa trở về vẫn luôn ngồi ở bên cửa sổ và đờ người ra. Không phải Vương gia lại mắng quận chúa chứ?”
Ma ma không thể đi theo vào trong phòng nên tất nhiên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Bà nhớ tới khi ở cửa phủ, Vương gia rất tức giận nên đoán sau khi vào phòng nhất định là mắng lớn một trận. Bà thở dài một tiếng nói: “Thật ra Quận chúa vì Vương gia, vì chiếc xe lăn này thôi. Hôm nay cũng không biết Quận chúa đã phải chịu bao nhiêu oan ức rồi.” Ở trong mắt ma ma, Quận chúa là cành vàng lá ngọc lại phải ăn nói khép nép với cả nhà tiểu Tình, còn phải xin lỗi tiểu Tình. Bà thấy điều này là vô cùng uất ức.
Bà liếc mắt nhìn tiểu Chi hỏi: “Đúng rồi, sao hôm nay ngươi vẫn đeo khăn che mặt? Hôm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không? Vương gia có qua lại với người của Nhu phi không?”
Tiểu Chi quay mặt chỗ khác nói: “Không, ngài ấy không có tới.”
Ma ma ở cùng tiểu Chi trong thời gian không ngắn, từng hành động cử chỉ của tiểu Chi làm sao có thể giấu được ma ma? Bà nhìn chằm chằm vào tiểu Chi một lúc mới nói: “Được rồi, ngươi không nói, ta ra ngoài hỏi a hoàn khác.”
Tiểu Chi vội vàng kéo bà lại và khẽ nói: “Ma ma không nên hỏi, để tránh kinh động tới Quận chúa.”
Ma ma kéo nàng ta lại: “Vậy ngươi nói đi, có phải ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì không may đúng không? Vương gia hỏi tội ngươi sao? Ta đã thấy kỳ quái, tại sao Vương gia lại chờ Quận chúa ở cửa? Ngài ấy nhất định đã biết Quận chúa ra ngoài rồi. Ngài ấy có trách phạt ngươi không?”
Tiểu Chi kéo ma ma tới dưới hiên và chậm rãi tháo khăn che mặt ra, nước mắt thoáng cái lại tràn ra, nức nở nói: “Không phải Vương gia mà là Nhu phi tới.”
Ma ma hít sâu một hơi. Mặt tiểu Chi sưng phù, trên gương mặt còn có vết máu. Một gương mặt như hoa như ngọc rõ ràng đã bị đánh thành đầu heo rồi. Ma ma tức giận nói: “Sao nàng ta dám càn rỡ như vậy được? Dù gì ngươi cũng là người bên cạnh Quận chúa, nàng ta bắt nạt ngươi như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ Vương gia hỏi tội sao?”
Tiểu Chi đau buồn nói: “Nàng ta có gì phải sợ chứ? Vương gia cưng chiều nàng ta như vậy, cho dù hôm nay chúng ta không phạm sai lầm, nàng ta đánh cũng không sai được. Lại nói, hôm nay cũng đúng là Quận chúa che giấu Vương gia lén ra khỏi phủ trước, không thể trách nàng ta lấy chuyện này ra để xử phạt chúng ta được.”
“Xưa đâu bằng nay, bây giờ trong mắt Vương gia không thể chỉ có nàng ta.” Ma ma vẫn luôn yêu thương tiểu Chi, bây giờ thấy tiểu Chi bị đánh thảm như vậy, bà vô cùng đau lòng, còn khó chịu hơn cả mình bị đánh.
Tiểu Chi kéo ma ma nói: “Ma ma nói khẽ một chút, một lát nữa để Quận chúa nghe thấy sẽ không thiếu được muốn ra mặt cho ta. Bây giờ khó khăn lắm Vương gia và Quận chúa mới hòa thuận với nhau, chúng ta đừng có gây thêm chuyện. Lại nói, vừa rồi ma ma cũng đã nói tối nay Vương gia đại khái đã mắng Quận chúa, bây giờ chắc Quận chúa đang không vui? Nếu vì chuyện này mà chọc giận Vương gia sẽ là được một mất mười.”
Ma ma nhìn tiểu Chi thở dài nói: “Khó có được người hiểu chuyện như ngươi bây giờ, chỉ trách Chỉ Nghi Các chúng ta không có tiền đồ, người ta mới vừa vào phủ đã dám bắt nạt đến trên đầu chúng ta rồi.”
“Trước kia ở Hầu Phủ, nàng ta ngoài sáng trong tối còn bắt nạt ít sao? Chỉ là trước kia tính tình Quận chúa còn mạnh mẽ hơn, bây giờ từ trong cung trở về xem như một mực nhường nhịn. Có đôi khi ta nhìn thấy Nhu phi bắt nạt Quận chúa như vậy, trong lòng rất khó chịu.” Tiểu Chi nói. Thật ra Nhu phi cũng là nhị tiểu thư trong phủ của Hầu gia, nhưng vì tiểu Chi cùng ma ma vẫn luôn hầu hạ Dương Bạch Lan. Khi Dương Bạch Lan ba tuổi được hoàng thượng ban thưởng phong làm Quận chúa Ngự Huy, Dương Bạch Phi lại không được phong hiệu, cho nên chỉ là nhị tiểu thư trong Hầu phủ mà không phải là Quận chúa. Cho nên Quận chúa trong miệng của tiểu Chi cùng ma ma là chỉ Dương Bạch Lan cũng chính là Ôn Yến.
Mà ở trong lòng các nàng vẫn chỉ luôn trung thành, thương yêu có Ôn Yến.
Bây giờ, hai người đều rất phiền muộn, dĩ nhiên là muốn chủ nhân tranh thủ tình cảm nhưng lại bất lực. Vương gia đã một lần nữa tỏ rõ thái độ, người ngài ấy thích là Nhu phi Dương Bạch Phi. Thật ra lấy tính tình của Dương Bạch Phi sao có thể nhận nổi một chữ Nhu chứ?
Ôn Yến lại đứng sau lưng các nàng, tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Tiểu Chi vừa vặn quay mặt lại, dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt nàng ta có vẻ đặc biệt khủng khiếp, thê thảm. Một người xinh đẹp đáng yêu đang yên đang lành cuối cùng lại bị đánh thành dạng này.
Tiểu Chi luống cuống tay chân kéo khăn che mặt lên, cúi đầu hô một tiếng, sau đó vội vàng giải thích: “Sao Quận chúa lại đi ra thế? Hôm nay nô tỳ không cẩn thận ngã đập vào bậc thang đá, cho nên mặt… cả gương mặt mới bị thương thành như vậy.”
Tiểu Chi và ma ma không biết thính lực của Ôn Yến bây giờ vô cùng nhạy bén, tuy dưới mái hiên cách bên cửa sổ của Ôn Yến một đoạn, nhưng những lời các nàng nói chuyện vẫn lọt vào trong tai của Ôn Yến. Lúc mới đầu cô nghe nhưng không để ý lắm, còn đang nghĩ về Tống Vĩnh Kỳ, sau lại nghe thấy không đúng mới vội vàng đi ra nhìn.
Cô tức giận nói: “Được lắm, đã bắt nạt người của ta như vậy rồi. Không ngờ trong khoảng thời gian trước đối xử tốt với ta đều là giả vờ hết. Ta còn tưởng rằng nàng ta thay đổi tính tình, nhưng không ngờ căn bản chưa từng bỏ qua suy nghĩ muốn đối phó với ta. Nàng ta muốn đối phó ta thì cứ nhằm vào ta đi, động tới người bên cạnh ta thì tính là cái gì chứ?” Cô nói xong thì tức giận muốn đi tìm Dương Bạch Phi.
Tiểu Chi cùng ma ma lại vội vàng kéo Ôn Yến lại, tiểu Chi cầu xin: “Quận chúa đừng đi, bỏ qua chuyện này đi. Quả thật cũng là do tiểu Chi đã không tôn trọng trước. Tôn ti trong vương phủ rõ ràng, tiểu Chi lấy thân phận người hầu thấp kém nằm ở trên giường của Quận chúa, không trách được người ta làm lớn chuyện. Cho dù chuyện này ầm ĩ tới trước mặt của Vương gia cũng là chúng ta vô lý trước.”
Ôn Yến giậm chân: “Ai nói các ngươi thấp kém? Ta lại cao quý chỗ nào chứ? Mọi người đều là con người, địa vị giống nhau, thân phận cũng giống nhau, lẽ nào ta hơn các ngươi mấy cánh tay sao? Ta không quan tâm, ta cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy đâu. Ngày thường ta khách sáo với nàng ta chỉ là không muốn nàng ta gây khó dễ với các ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sợ nàng ta. Lại nói, là ta ra lệnh cho ngươi nằm ở trên giường của ta, nếu nói tới quy định trong vương phủ như vậy thì người bị xử phạt là ta chứ không phải ngươi. Nàng ta muốn đánh thì đánh ta đi. Nàng ta biết rõ ràng là không đánh được ta mới tìm các ngươi trút giận. Ta làm sao có thể để ngươi bị đau một cách vô nghĩa được?”
Tiểu Chi nghe vậy thì lập tức cảm động rơi nước mắt, kéo Ôn Yến nói: “Quận chúa đối xử với tiểu Chi như vậy, tiểu Chi có bị đau bao nhiêu cũng không cảm thấy khổ. Chỉ là chẳng phải bị đánh thì cũng đã bị đánh rồi sao? Nếu làm ầm ĩ chuyện này tới trước mặt Vương gia, sẽ làm cho mối quan hệ vất vả mới tạo được giữa Vương gia cùng Quận chúa rạn nứt mất, đó chính là lỗi Tiểu Chi, Tiểu Chi sẽ áy náy chết mất.”
Ôn Yến thấy Tiểu Chi khóc như hoa lê trong mưa, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm thê thảm. Ở tuổi này của nàng ta, nếu ở thời hiện đại cũng chỉ là một học sinh trung học, đang lẽ là tuổi trẻ được mọi người cưng chiều, bây giờ đi theo bên cạnh cô lại phải chịu hết oan ức, bị đánh đau, cô chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, hít thở cũng không được, khó chịu muốn chết rồi.
Lúc này, trả thù không phải là điều quan trọng nhất, an ủi tiểu Chi, không để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn nàng ta mới là chuyện cần làm gấp. Cô thở dài một tiếng nói: “Sau này, nếu ta không ở trong phủ, nàng ta muốn tới gây rắc rối cho các ngươi, ngươi cứ đóng chặt cửa không ra là được. Có chuyện gì chờ ta về sẽ xử lý sau. Nhìn ngươi bị đánh thành như vậy, trong lòng ta cũng rất khó chịu.”
Tiểu Chi khóc nức nở nói: “Quận chúa, người thật tốt với Tiểu Chi.”
Ôn Yến nâng nàng ta dậy và kiên định nói: “Mỗi người trong Chỉ Nghi Các này, cho dù là a hoàn vẩy nước quét nhà cũng là người của ta, ai cũng không thể bắt nạt được.”
Những a hoàn và sai vặt đứng sau lưng Ôn Yến đều vô cùng cảm động.
Sau khi khuyên tiểu Chi trở lại, Ôn Yến nằm ở trên giường, càng nghĩ càng khó chịu. Bất kể thế nào, nếu Dương Bạch Phi hận cô, đánh cô là được, cần gì đánh một đứa bé? Tiểu Chi mới mười năm tuổi, chỉ mới là trẻ con mới lớn.
Cô đứng lên, ngoài cửa không có ai gác đêm. Vì cô không cho phép, nên bình thường bọn họ cũng chỉ canh giữ đến giờ tý thì đều đi ngủ cả.
Cô lặng lẽ mở cửa và rón ra rón rén ra ngoài.
Ra khỏi Chỉ Nghi Các, cô gần như một đường chạy vội đến Phi Lăng Các của Dương Bạch Phi.
Đèn trong Phi Lăng Các mờ tỏ, chắc hẳn Dương Bạch Phi đã ngủ rồi. Cô lao thẳng vào, gã sai vặt gác đêm thấy cô xông vào thì vội vàng ngăn cản. Cô đá vang cửa phòng ngủ, tức giận nói: “Dương Bạch Phi, cút ra đây!”
Đám tôi tớ vội vàng cầm đèn đi tới, ánh sáng chiếu khắp phòng.
Lọt vào trong mắt cô đầu tiên là chiếc xe đẩy do cô đưa cho Tống Vĩnh Kỳ.
Cô ngây người, tay chân giá lạnh!
Màn che được vén lên, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở phía sau màn che. Chàng chỉ mặc áo ngủ màu trắng và để lộ ra nửa ngực, ánh mắt sáng ngời. Khi nhìn rõ gương mặt người tới, chàng cũng giật mình hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Muộn thế này, nàng tới làm gì?”
Ôn Yến chỉ cảm thấy có hơi nóng dâng lên mắt. Cô không có cách nào kiềm chế được sự kinh ngạc trong mắt mình, không có cách nào che giấu được sự chấn động trên gương mặt, môi cô hơi run rẩy, đầy phẫn nộ, sau đó tất cả biến thành sự bi thương.
Hóa ra chuyện cô vẫn luôn rầu rĩ tối nay đã sớm có đáp án rồi.
Thật sự là một trận ôn dịch, chàng đối với cô thật sự là một trận ôn dịch.
Dương Bạch Phi khoác áo lên, mái tóc đen để xõa có hơi rối bời nhưng càng thêm quyến rũ, quần áo hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, thắt lưng không có yếm càng thêm lẳng lơ lại có chút không hiểu nhìn cô, giống như kinh ngạc vì biến cố bất ngờ này.
Trên giường là cảnh tượng hỗn loạn, mùi vị ân ái nồng trong cả phòng, không cần nghĩ cũng biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Trong lòng đau giống như bị kim đâm vậy, đau đến mức làm cho cô nhất thời không có cách nào hít thở nổi. Tim đau, vết thương trên đùi cũng bắt đầu đau hơn, gần như đứng không vững. Vết thương này lúc đầu không đau mấy lại không nhịn nổi mà bị trái tim làm cho đau đớn.
Cô khó chịu xoay người, chỉ muốn mau chóng chạy khỏi nơi đây. Cô sợ ở lại thêm một lúc nữa, không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì.
Cô chạy một hơi ra ngoài, trốn thật xa mới ngồi ở trong đình và thở hổn hển. Cảnh tượng vừa nhìn thấy đánh thẳng vào đầu cô từng đợt, làm cho đầu cô như muốn nổ tung. Cô biết, cho dù hai chân không còn linh hoạt nhưng muốn làm chuyện này thì vẫn có thể làm được.
Qua thời gian rất dài, cô mới bình tĩnh lại được. Tất cả những điều này có liên quan gì với cô chứ? Người ta là vợ chồng, quan hệ với nhau là chuyện đương nhiên. Sau này người ta còn muốn sinh con đẻ cái nữa. Cô vẫn luôn là kẻ xuất hiện thêm, vẫn luôn là vậy.
Chỉ là trong lòng chàng có Dương Bạch Phi thì không nên tới trêu chọc cô. Cô thật ngốc, cuối cùng lại vì một nụ hôn mà thất thần cả một buổi tối. Nhưng sao có thể trách chàng sao? Cô cũng biết rõ hai người bọn họ thật sự yêu nhau, cô lại ngây ngô lấy lòng. Muốn trách thì đầu tiên phải trách cô không quản lý được trái tim của mình.
Cô ngồi ở trong vườn hoa, trong đầu luôn vang lên một câu nói: Mày có tâm tư muốn làm kẻ thứ ba thì phải tiếp nhận sự sỉ nhục của kẻ thứ ba.
Cô không dám nói mình vô tội, bởi vì cô thật sự đã động lòng với Tống Vĩnh Kỳ. Thật ra trong lòng cô cũng mong đợi chuyện xảy ra trong phòng chàng hôm nay.
Cô cắn môi, liều chết không để cho mình khóc, chỉ là nước mắt lại không kìm chế được mà tuôn ra.
“Nàng đang khóc à?” Giọng nói từ trước mặt cô vọng tới. Đó là Gia Cát Minh.
Cô lau loạn trên mặt một lát rồi quay đầu đi chỗ khác, mũi bị nghẹt, rầu rĩ nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khóc chứ? Ta bị cát bay vào mắt thôi.” Cô kéo mạnh ống tay áo của mình, nước mắt vừa lau đã không ngừng rơi xuống.
Gia Cát Minh ngồi ở bên người cô, nhìn chằm chằm vào cô một lúc mới nói: “Thật ra nàng không nên đau khổ.”
“Ngươi nhiều chuyện quá!” Ôn Yến chợt ngẩng đầu lên, trong mắt dường như có ngọn lửa bắn ra, vì trong hốc mắt vẫn đầy nước mắt nên chẳng có vẻ gì tức giận cả, càng thêm long lanh, tuyệt đẹp: “Ta đau khổ lúc nào? Tại sao ta phải lại đau khổ?”
Gia Cát Minh đưa cho cô một chiếc khăn tay, thở dài nói: “Cần gì mạnh miệng chứ? Ta cũng không phải không biết.”
Ôn Yến đột nhiên đứng lên, căm giận muốn rời khỏi.
Gia Cát Minh thò tay kéo cánh tay của cô và dịu dàng nói: “Nhìn nàng kìa, nói không khóc mà nước mắt vẫn rơi xuống!” Ông giơ tay lau nước mắt trên mặt cô.
Ôn Yến chợt kinh ngạc lui lại một bước, nghi ngờ nhìn ông: “Ngươi… Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết nơi này là nam nữ khác biệt, không được có cử chỉ thân thiết.”
Gia Cát Minh cười: “Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta lau vết bẩn trên mặt nàng, sẽ là gì chứ?” Trong lòng bỗng nhiên lúng túng. Vừa rồi thấy cô khóc, trong lòng chàng ta quả thật xúc động trong thoáng chốc, cũng kích động mà lau nước mắt cho cô.
Ôn Yến suy nghĩ kỹ một chút vẫn thấy không có gì không thỏa đáng. Chỉ là động tác này quá mức thân thiết, cho dù chàng không có tâm tư gì, cô cũng sẽ hiểu nhầm.
Ôn Yến nói: “Ta phải đi về rồi, thần y Gia Cát cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Cô vừa bước chân thì cảm thấy vết thương trên đùi bị kéo đau, nàng đứng lại, khom lưng kéo làn váy lại xắn ống quần lên. Một dòng máu tươi từ trên đùi chảy xuống. Cô ngạc nhiên, không biết mình động tới vết thương lúc nào? Cô nhớ vừa rồi mình vẫn không chạm vào mà.
Gia Cát Minh nhăn trán: “Chuyện gì xảy ra vậy? Thuốc của nàng đâu? Trước đó không phải ta đã rịt thuốc cho nàng rồi sao? Sao nàng không cẩn thận như vậy chứ? Vết thương của nàng đã nhiều lần bị nhiễm trùng, bây giờ còn chảy máu nữa. Nàng lại bị ngã sao?”
Ôn Yến cẩn thận nhớ lại cũng cảm thấy kỳ quái. Cô căn bản chưa từng chạm tới vết thương, làm sao có thể tự nhiên vỡ ra, còn chảy máu nữa? Cô lắc đầu và nói thật: “Ta không chạm qua, cũng không biết vì sao nó lại đột nhiên chảy máu nữa. vừa rồi còn tốt mà? Nhưng cũng không cần lo lắng đâu. Lúc này đau, một lát nữa sẽ không có cảm giác nữa. Trong khoảng thời gian này luôn như vậy.”
Gia Cát Minh nghi ngờ nói: “Vết thương sâu như vậy làm sao có thể không có cảm giác chứ? Trước đó ta chữa trị vết thương, nàng cũng không thấy đau sao?”
Ôn Yến thả làn váy xuống, cũng không che giấu nói: “Không có cảm giác.”
Gia Cát Minh trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói: “Được rồi, để ta cầm máu chữa thương cho nàng.”
Ôn Yến lắc đầu: “Không cần đâu, tự ta sẽ xử lý!” Cô nói xong lại muốn quay về Chỉ Nghi Các.
Gia Cát Minh kéo cô lại, có chút tức giận nói: “Cơ thể của nàng, bản thân nàng cũng không thương tiếc không quan tâm à? Chẳng lẽ nàng ghen tới phát điên rồi?”
Ôn Yến sửng sốt, khi hiểu rõ ý của chàng thì trên gương mặt lập tức trở nên tối tăm, lạnh lùng nói: “Ngươi không cảm thấy bản thân ngươi quản hơi rộng sao? Ta sống hay chết thì có liên quan gì với ngươi?” Lời ra khỏi miệng, cô mới cảm thấy mình có phần giống chó cắn Lã Động Tân. Chàng cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Chỉ là nghe được chàng nói mình ghen tới phát điên, cô đã cảm thấy rất chói tai. Cô đã hết lần này tới lần khác cố bỏ qua chuyện vừa nhìn thấy được nhưng ông lại cứ muốn nhắc tới.
Chỉ là dù thế nào đi nữa, cô cũng không nên nói những lời tệ hại với người khác. Từ nhỏ gia đình đã dạy dỗ rất nghiêm, cô cũng không phải là một người không có giáo dục. Đặc biệt đối phương còn có lòng tốt với cô. Cho nên khi gương mặt Gia Cát Minh vừa biến đổi, cô đã khẽ nói: “Xin lỗi, ta không nên nổi nóng với ngươi.”
Gia Cát Minh vừa cảm thấy câu nói lẫy kia của cô mới phù hợp tới tính cách của Dương Bạch Lan, cô lại bỗng nhiên thốt ra một câu xin lỗi, vẫn thật sự làm cho chàng không biết phải phản ứng thế nào. Chàng nhìn cô và thản nhiên nói: “Vậy bây giờ, có thể để cho ta xử lý vết thương cho người không?”
Mắt Ôn Yến còn ngân ngấn nước nhưng vẫn cười ấm áp nói: “Vậy đành phải làm phiền ngươi rồi!”
Gia Cát Minh đỡ cô quay lại trong phòng mình ở. Bình thường chàng ngủ lại ở trong vương phủ, Tống Vĩnh Kỳ có chuẩn bị cho chàng một viện yên tĩnh. Chàng thật ra vô cùng yêu thích nên thường lưu luyến ở vương phủ không về nhà.
Khi rửa sạch vết thương, Ôn Yến đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra. Cô cắn răng nhịn đau, cơ thể hơi run rẩy. Từ khi đi tới cổ đại, ngoại trừ ngày đầu tiên, cô chưa từng thấy đau như vậy, bây giờ cảm giác đau đớn sảng khoái này ngược lại khiến cho cô hiểu rõ thân thể của mình vẫn là thân thể máu thịt.
Sau khi băng bó xong, cô khẽ nói cám ơn.
Gia Cát Minh pha một ấm trà, nói: “Nếu không muốn về thì có thể ngồi ở đây. Nếu nàng muốn nói thì cứ nói ra, ta là người rất giỏi lắng nghe. Nếu nàng không muốn nói thì có thể xem sách.”
“Sách à?” Ôn Yến thích đọc sách, chỉ là nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra ở đây có sách gì.
Gia Cát Minh đứng dậy và đi tới sau tấm bình phong, thò tay đẩy tấm bình phong gấp lại. Chỉ thấy bên tường có hàng giá sách lớn, phía trên phải đặt tối thiểu hơn một nghìn quyển sách.
Gương mặt cô vui mừng, vội vàng đứng lên và khấp khễnh đi tới: “Trời ạ, không ngờ phần lớn đều là sách thuốc!” Ôn Yến vui mừng không nhịn nổi, rút một quyển sách trong đó ra rồi vội vàng quay trở lại trên ghế và ngồi xuống, lật xem sách giống như đói khát.
Gia Cát Minh lắc đầu than khẽ. Hóa ra cách an ủi cô tốt nhất không phải là lời nói mà là sách thuốc.
Chàng vốn tưởng rằng mình còn có thể nghe được vài lời tâm sự, đoán được thân phận và lai lịch của cô. Thật ra chàng và Tống Vĩnh Kỳ đều đã xác định cô không phải là Dương Bạch Lan, chỉ có điều không biết cô là ai, lại từ đâu tới, tại sao lại lấy thân phận của Dương Bạch Lan sinh sống ở trong vương phủ.
Đây là một đố, muốn giải được cũng không phải là chuyện có thể làm trong thời gian ngắn.
Chỉ là người phụ nữ trước mắt này đáng để bọn họ để tâm, chậm rãi tìm kiếm đáp án, không phải sao?
Ông nhìn Ôn Yến lật sách rất nhanh, có chút nghi ngờ cô còn chưa xem xong đã lật sang tờ khác. Chàng liền đi tới gần và hỏi: “Nàng xem nhanh như vậy thì có thể xem được bao nhiêu chứ? Nàng xác định đều xem hết sao? Hay quyển này không có gì thu hút nàng?”
Gương mặt Ôn Yến tỏa sáng, bi thương trước đó đều biến mất. Cô vui sướng nói: “Không, rất thu hút, rất hấp dẫn. Bây giờ ta mới biết Trung y quả nhiên có kiến thức uyên thâm rộng lớn. Đời sau vì có Tây y nên không còn trung y nữa, dẫn đến rất nhiều y thuật cao thâm bị thất truyền, đáng tiếc, đáng tiếc!”
“Đời sau? Tây y?” Vẻ mặt Gia Cát Minh suy nghĩ sâu xa nhìn cô.
Ôn Yến hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình nói sai. Chỉ là trước mắt cô cũng không thời gian rảnh rỗi để giải thích rõ ràng, chỉ nói: “Ta đoán thôi. Ngươi có việc bận thì cứ làm đi, không có việc gì ngươi cũng đọc sách đi.”
Cô có ý muốn bảo chàng đừng quấy rầy cô.
Gia Cát Minh có vẻ tự đòi mất mặt nên lẳng lặng quay về chỗ giá sách, lấy ra một quyển sách, dựa vào giá sách lật xem. Chỉ là quyển sách còn xa mới thu hút bằng biểu cảm phong phú của cô. Chàng vẫn luôn để ý tới ánh mắt của cô. Cô thỉnh thoảng thán phục, thỉnh thoảng có vẻ ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng lại nghi ngờ, hoàn toàn chìm đắm ở trong một thế giới mới.
Mà ở trong Phi Lăng Các, Tống Vĩnh Kỳ rất lâu vẫn không lấy lại tinh thần.
Khi Ôn Yến vừa xông vào Phi Lăng Các, chàng quả thật rất tức giận và khó xử. Bởi vì, tối nay chàng xuất hiện ở đây hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn. Hôm nay, sau khi cùng Ôn Yến triền miên một hồi, tôi tớ của Phi Lăng Các liền tới nói Dương Bạch Phi không thoải mái, từng gọi ngự y qua khám. Ngự y nói nàng ta quá lo lắng, trong lòng buồn bực. Chàng biết Dương Bạch Phi lo lắng cho chàng, lại nghĩ tới thái độ của mình đối với nàng ta trong thời gian này thực sự có hơi tệ, cộng thêm Ôn Yến vừa đưa xe đẩy tới, chàng cảm thấy mới mẻ nên muốn đi ra ngoài đi một chút.
Chàng đi thăm Dương Bạch Phi nhưng nhìn thấy không phải một Dương Bạch Phi buồn bã không vui, mà là một Dương Bạch Phi với quần áo nửa kín nửa hở vô cùng lẳng lơ, sau đó, cô gắng ôn nhu. Ban ngày, chàng cùng Ôn Yến triền miên một lúc nhưng không được thỏa mãn, kết quả hai người lại lên giường triền miên.
Cho nên khi chàng nhìn thấy Ôn Yến xông vào, chàng đã tức giận cũng xấu hổ, không biết nên xử lý thế nào mới quát mắng. Khi nhìn thấy được vẻ đau xót trên gương mặt của Ôn Yến, chàng có chút luống cuống chân tay, cuối cùng trong nháy mắt ngắn ngủi trong đầu đã cảm thấy mình làm sai rồi.
Nhưng chàng biết mình không làm sai. Dương Bạch Phi là trắc phi của chàng, chàng quan hệ với nàng ta thì có gì sai chứ?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng dù sao cũng cảm thấy bất an.
Dương Bạch Phi nằm sấp ở trên vai chàng nói với vẻ sâu xa: “Tỷ tỷ đại khái là ghen tị rồi!” Nàng ta đương nhiên biết tối nay Ôn Yến tới không thể vì điều này. Hôm nay nàng ta đánh tiểu Chi, Ôn Yến nhất định sẽ tìm tới cửa. Cho nên, tối nay nàng ta cố ý thu xếp chuyện này diễn cho cô xem.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Dương Bạch Phi, trên mặt nàng ta có vẻ nhẫn nhịn oan ức khiến người ta thấy mà thương xót. Chàng lặng lẽ thở dài một tiếng. Chàng đã làm tổn thương Ôn Yến, không thể lại tổn thương cả bên này nữa, liền an ủi vài câu, nhưng thật ra không trách mắng Ôn Yến giống như Dương Bạch Phi dự đoán.
Dương Bạch Phi không hề thấy vui mừng khi chàng an ủi, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề. Chàng lấy lòng an ủi nàng ta như vậy nhưng không có nửa câu trách mắng người phụ nữ lỗ mãng, thất lễ kia, có thể thấy được trọng lượng của cô trong lòng chàng bây giờ đã khác trước.
Tới canh ba, Ôn Yến mới ôm một chồng lớn sách trở về Chỉ Nghi Các. Tiểu Chi và ma ma đã vội muốn chết, muốn cho người qua hỏi thăm, nhưng bên phía Phi Lăng Các không truyền tới tin tức gì, chỉ nghe nói Vương phi đã tới, hơn nữa Vương gia cũng ngủ lại Phi Lăng Các, nhưng chuyện phát triển thế nào thì không có ai biết.
Ma ma cùng tiểu Chi nghe nói Vương gia đã ở Phi Lăng Các thì lo lắng vô cùng, sợ Ôn Yến đụng phải Vương gia. Bây giờ thấy cô bình an trở về, ma ma vội vàng kéo cô lại hỏi: “Quận chúa, Vương gia có thể trách phạt không?”
Dường như tới lúc này Ôn Yến mới nhớ ra chuyện này, vẻ mặt thoáng ngây ra, trong lòng lại cảm thấy chua xót, khổ sở. Cô thản nhiên nói: “Không trách phạt, ma ma bôi ít thuốc cho tiểu Chi đi. Gương mặt nhỏ nhắn này khiến người ta nhìn thấy lại đau lòng.”
Ma ma đáp một tiếng, thấy vẻ mặt cô là lạ thì vội hỏi thêm một câu: “Vương gia thật sự không trách phạt sao? Nhu phi có gì nói không?”
Ôn Yến đặt đại sách lên trên bàn, sau đó lấy một cái ghế tới, để đệm lên, không yên lòng nói: “Không nói gì cả. Các ngươi đi đi, không cần gác đêm đâu. Ta xem sách một lát rồi sẽ ngủ.”
Ma ma và tiểu Chi liếc mắt nhìn nhau, thấy cô không muốn nói gì thì cũng đoán được nhất định có một số việc đã xảy ra. Ngày thường Quận chúa rất không thích đọc sách, bây giờ lại ôm một chồng lớn sách trở về, thức đêm cũng muốn xem, có thể đoán được chuyện này cũng không nhỏ.
Hai người chỉ đành phải dặn dò vài câu liền lui ra ngoài.
Ôn Yến cố bình tĩnh, ép mình không suy nghĩ tới cảnh tượng đã nhìn thấy tối nay nữa. Đối với cô, bây giờ không có chuyện gì thu hút cô hơn đống sách thuốc này.