TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 87

Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày, còn chưa hỏi Gia Cát Minh đã lên tiếng nói: “Nhu phi nương nương, có thể thỉnh giáo một vấn đề không?”

Dương Bạch Phi nhìn Gia Cát Minh, châm chọc cười một tiếng: “Gia Cát ca ca, một tiếng Nhu phi nương nương này của ngươi khiến trong lòng ta đau đớn không chịu nổi!”

Hai người có tình nghĩa thuở thiếu niên, luôn là huynh muội thân thiết, hôm nay, một câu Nhu phi nương nương của chàng ta đã hoàn toàn vứt bỏ tình nghĩa tuổi nhỏ năm đó, làm sao không khiến nàng ta khó chịu?

Gia Cát Minh ngẩn người, lập tức thở dài một tiếng: “Lạc Phàm muội muội, đã biết hôm nay thế này sao lúc trước còn làm vậy? Ta đã sớm khuyên muội.”

Dương Bạch Phi ngước mắt nhìn chàng ta, ánh mắt dịu dàng: “Gia Cát ca ca có chuyện gì thì hỏi đi, chuyện đã đến nước này, ta cũng không có gì giấu diếm.”

Gia Cát Minh nói: “Trước khi hạ độc vào bánh ngọt, Ôn Yến đã trúng độc, vậy trước đó muội hạ độc ở chỗ nào?”

Dương Bạch Phi cười cười: “Người có tâm hại người vô tâm, đó lại là chuyện dễ dàng nhất trên đời. Ta đã từng đi đến Chỉ Nghi Các, Tiểu Tình nói cô ta cũng thích uống trà hoa hồng, ta liền đưa một ít cho Tiểu Tình, nhưng mỗi lần chỉ cho số lượng đủ dùng cho hai ngày, uống xong ta lại đưa. Hôm đó cô ta vào cung mãi vẫn chưa trở về, trong lòng ta cảm thấy có thể bị phát hiện rồi, cẩn thận suy nghĩ lý do, vì phủ nhận hiềm nghi đến ta, nên ngày hôm sau ta đưa trà hoa không độc. Nhưng mà, ta đã hạ độc nhiều ngày như vậy, làm sao nguyện ý buông tha cho cô ta chứ? Về sau ta biết mỗi lần cô ta đi đến phòng của Khanh Nhi đều sẽ ăn điểm tâm Khanh Nhi sai người chuẩn bị, vì vậy, ta liền khống chế quyền lĩnh nguyên liệu trong phủ, hạ độc trong đường viên, như vậy, cho dù sau này tra ra bánh ngọt có độc thì mọi người cũng chỉ cho rằng người hạ độc là Khanh Nhi, sẽ không nghi ngờ đến ta. Nhưng không nghĩ đến, vậy mà các ngươi còn kiểm tra nguyên liệu làm bánh ngọt, còn từ đường viên mà truy xét đến ta, chuyện cho đến nước này, ta cũng không muốn nói cái gì biện hộ cho chính mình, Vương gia muốn giết ta thì cứ giết, dù sao ta cũng chán sống rồi!”

Khanh Nhi giận dữ: “Tâm địa thật ác độc, lại còn muốn giá họa lên đầu ta, lúc ấy sư huynh không tin ta, hại ta suýt nữa tự sát mất mạng, ta đắc tội ngươi lúc nào chứ? Ngươi lại phải hại ta như vậy?” Giọng nói của Khanh Nhi trở nên sắc nhọn, giống như một lần bạo phát ra oán hận tồn đọng trong lòng đã lâu, chấn vấn nàng ta, tựa như Dương Bạch Phi đã độc hại mình nhiều lần như vậy rồi.

Dương Bạch Phi nhìn nàng ta hồi lâu không nói gì, ánh mắt hai người cứ giằng co như vậy, lóe ra oán hận mà người ngoài không hiểu.

Cuối cùng, Dương Bạch Phi khẽ rủ lông mày xuống: “Ta vô ý hại ngươi!”

“Một câu vô ý coi như xong sao? Suýt nữa ngươi hại chết ta rồi!” Khanh Nhi nắm chặt hai tay, lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt.

Dương Bạch Phi thản nhiên cười châm chọc mà nhìn nàng ta: “Nhưng mà, bây giờ ngươi vẫn êm đẹp đứng ở chỗ này.”

“Đó là mạng ta lớn, không có nghĩa ngươi vô tội!” Khanh Nhi lạnh nhạt nói.

Gia Cát Minh nhìn hai người, trong lòng cảm thấy hơi khác thường, nhưng lại không nói ra là khác thường gì, quả thực vừa rồi Khanh Nhi suýt nữa tự vẫn để chứng minh sự trong sạch, cũng suýt nữa mất mạng, nhưng dựa vào điểm ấy thôi, sao nàng ta có thể oán hận như vậy? Dù sao, ngay từ đầu Bạch Phi cũng không nhằm vào nàng ta.

Ôn Yến cũng nhìn ra chút manh mối, mặc dù cô không hiểu rõ lòng người, nhưng cô có lực quan sát nhạy cảm, trực giác nói cho cô, oán hận của Khanh Nhi đối với Dương Bạch Phi không phải mới chất chứa ngày một ngày hai.

Ngược lại là Tống Vĩnh Kỳ, chàng một lòng lo cho Ôn Yến, lại vô cùng tin tưởng Khanh Nhi, vì vậy, giờ phút này không nghi ngờ gì, chỉ là thấy hai người vẫn đối mặt tranh đấu, cảm thấy thật phiền phức liền tức giận nói: “Được rồi, chuyện này bổn vương sẽ tự xử lý. Nhu phi đã thích Mạc Lan Các như vậy, về sau ở lại Mạc Lan Các đi, không có mệnh lệnh của bổn vương, cả đời không được ra!”

Nói cách khác, chính là cấm túc, hơn nữa còn là cấm túc cả một đời.

Dương Bạch Phi cười ra tiếng: “Vương gia không giết thiếp? Vốn cho rằng làm tổn thương người yêu quý nhất trong lòng chàng, chàng sẽ không chút thương tiếc nào giết thiếp, bây giờ chỉ cấm túc, thật đúng là không giống chàng bình thường thiếp biết.”

Gia Cát Minh thấy nàng ta cố tình chọc giận Tống Vĩnh Kỳ, nhận ra nàng ta đã có lòng muốn chết, lập tức nói: “Lạc Phàm muội muội, giết muội chẳng phải quá dễ dàng? Chỉ là Kỳ nể tình phụ mẫu muội, bọn họ đã mất đi một đứa con gái, bây giờ chỉ còn lại mình muội, làm người con, muội còn chưa báo hết chữ hiếu!” Chàng ta nói như vậy là muốn cảnh tỉnh Lạc Phàm, coi như vì phụ mẫu, cũng không cần tự hại tính mạng mình.

Lạc Phàm nghe thấy vậy quả thật sắc mặt tái nhợt liền kích động đỏ lên, kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh, nước mắt cố nén trong mắt rốt cuộc im lặng chảy xuống.

Ôn Yến không dám nhìn thẳng vào nàng ta, chỉ cúi đầu nhìn tay mình, bên trên băng gạc băng bó có vết máu thấm ra, cô cảm thấy có chút đau đớn từ vết thương tràn ra, cô biết, mỗi khi mình đau lòng thì sẽ có cảm giác đau. Cô đau lòng Dương Bạch Phi là đau lòng thật sự, cô nghĩ, có lẽ là trong đầu cô có trí nhớ của Dương Bạch Lan, vì vậy còn nhớ rõ tình nghĩa thuở thiếu niên với Dương Bạch Phi.

Vẫn còn, cô chưa từng thấy qua phụ mẫu của Dương Bạch Lan, lúc này hình ảnh xuất hiện rõ ràng bên trong trí óc. Cô khẽ nói: “Kỳ…”

Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn cô: “Nếu nàng còn cầu tình giúp nàng ta, bổn vương sẽ giết nàng ta.”

Thân thể Dương Bạch Phi khẽ run lên nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, mạnh mẽ đứng thẳng người lên, giống như đã hao hết sức lực toàn thân, vì vậy nhịp thở cũng trở nên nhanh hơn, nàng ta không nói gì, chỉ chậm rãi quay người đi vào trong phòng, sau đó, khẽ đóng cửa lại.

Giống như thân thể đồng cảm, vào thời khắc ấy nước mắt Ôn Yến cũng tràn mi, tỷ muội đồng tâm, cô biết nhất định Dương Bạch Lan sẽ oán hận cô không che chở tốt muội muội nàng ấy.

Cô cũng khẽ xoay người muốn rời khỏi, Tống Vĩnh Kỳ lại kéo cô lại, nghiêm túc mà tỉnh táo nói: “Có lẽ nàng sẽ cảm thấy bổn vương nhẫn tâm, bổn vương chỉ là trung thành với tình cảm của mình. Nàng ấy tổn thương nàng, giống như chọc một đao vào trong lòng bổn vương, nàng không nên thương hại nàng ta, nàng ta bị trừng phạt đúng tội.”

Ôn Yến lẳng lặng nhìn chàng, giọng nói bình tĩnh không một tia gợn sóng: “Nhưng mà, chàng cũng phải hiểu rất rõ, tội của nàng ta là từ đâu mà ra.”

Tống Vĩnh Kỳ cười lạnh: “Nàng cảm thấy áy náy? Cảm thấy khổ sở? Năm đó, nếu không phải nàng ta ở trước mặt bổn vương nói nàng tự làm tổn thương chính mình, bổn vương há có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy với nàng? Nàng nhớ tình tỷ muội với nàng ta, vậy đặt bổn vương ở chỗ nào? Chẳng lẽ…”

“Kỳ!” Gia Cát Minh vội vàng mở miệng ngăn cản: “Nói bừa gì đấy? Vương phi năm đó là Vương phi , Ôn Yến bây giờ là Ôn Yến, không phải cùng một người, ngươi mang tình cảm năm đó với Vương phi ký thác lên người Ôn Yến sao?”

Trong sân nhỏ này có không ít người, đặc biệt là Khanh Nhi vẫn còn ở đây, vừa rồi trải qua sự quan sát của chàng ta, chàng ta đã phát hiện Khanh Nhi không đơn thuần như ngoài mặt, chàng ta không thể để Ôn Yến đặt mình vào trong nguy hiểm.

Vừa rồi Tống Vĩnh Kỳ cũng là tình thế cấp bách, bây giờ bị Gia Cát Minh cảnh tỉnh, chàng mới lạnh lùng nói: “Cho dù như thế nào, tội của nàng ta không thể tha!”

Khuôn mặt Ôn Yến đông lạnh nói: “Ta muốn yên tĩnh một chút, xin đừng đi theo!”

Nói xong cô rời khỏi Mạc Lan Các, ra khỏi phủ.

Thiên hạ to lớn dường như không có chỗ có thể đi, một mình cô đi dạo trên đường, trong lòng là một sự đau đớn khó tả, cô rất muốn thoát khỏi sự thống khổ này, nhưng mà, dường như thống khổ này sinh ra trong máu, cho dù cố gắng cỡ nào cũng không thoát ra được.

Cô tiến vào một tửu quán, tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn người đến người đi trên đường phố.

Một cỗ kiệu xa hoa đi qua đường phố, cô đã từng thấy cỗ kiệu này, là Trí Viễn Vương gia. Cô nhớ đến khi Vương phi Trí Viễn khó sinh, vẻ mặt Trí Viễn Vương gia đau đớn, cô vẫn luôn rất hâm mộ tình yêu như vậy, cảm thấy đời này có người yêu thương quý trọng mình như vậy, cũng không uổng một chuyến đi đến nhân thế rồi.

“Có thể ngồi chung với mỹ nhân không?” Một tiếng nói dễ nghe kéo lại suy nghĩ đang đi vào cõi tiên của cô, cô ngẩng đầu, chỉ thấy một chàng trai mặc áo xanh vẻ mặt mang theo ý cười như không cười nhìn cô, làn da hơi đen, ngũ quan tuấn mỹ, lông mày dày rậm, ánh mắt hàm chứa ý cười yếu ớt.

Cô nhìn xung quanh: “Nơi khác còn có bàn.”

Chàng trai kia lại tự mình ngồi xuống: “Thứ nhất, nơi khác không có mỹ nữ làm bạn, thứ hai, cũng không có vị trí bên cạnh cửa sổ, nơi này chỉ có một mình nàng ngồi, hơn nữa, ta cho rằng bây giờ mỹ nhân đang vô cùng u sầu, cần có người khuyên bảo.”

Ôn Yến nhìn chàng ta, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nói: “Được!”

Chàng trai nở nụ cười, giống như tia sáng mặt trời rực rỡ, phút chốc liền chui vào trái tim Ôn Yến, không hiểu sao Ôn Yến cảm thấy tâm tình tốt hơn.

“Mang một vò Thiêu Đao Tử* đến!” Người đàn ông gọi tiểu nhị dặn dò.

*Cách gọi cổ của rượu trắng, là rượu mạnh, nồng độ cồn cao.

Ôn Yến nhíu mày: “Thiêu Đao Tử?”

Chàng trai nhìn cô: “Thiêu Đao Tử ngon, mạnh, hơn nữa giá rẻ!”

Ôn Yến cười nói: “Xem cách ăn mặc của ngươi, không giống như người để ý đến chút bạc.”

“Bề ngoài làm sao nhìn ra được? Tuy ta không thiếu bạc, nhưng không lãng phí bạc. Mỹ nhân, nàng uống gì? Ta mời nàng!” Chàng ta vừa nói không lãng phí bạc, bây giờ còn nói muốn mời Ôn Yến uống rượu, có thể thấy là một người rất mâu thuẫn.

Ôn Yến nói: “Vậy uống Thiêu Đao Tử đi.”

“Nàng?” Chàng trai híp mắt: “Bình thường đều là người phương bắc uống Thiêu Đao Tử, một tiểu cô nương như nàng, vẫn nên uống rượu hoa quế đi.”

Ôn Yến nói: “Cũng được, không quan trọng, dù sao là chàng mời!”

Chàng trai nhíu mày: “Nàng cái người này sao lại không có chủ kiến vậy? Thật không thú vị, nàng đã muốn uống Thiêu Đao Tử, vậy thì uống Thiêu Đao Tử, sao có thể vì một câu nói của ta mà đổi thành rượu hoa quế chứ? Nàng làm người thật không kiên trì.”

“Kiên trì mù quáng và cố chấp chọn tốt có bản chất khác nhau. Mọi chuyện đều phải kiên trì, chẳng phải khiến người ta rất mệt mỏi sao? Thích hợp thì vẫn nên thỏa hiệp.” Ôn Yến nói.

“Ta không đồng ý, nếu là chuyện đã quyết định thì sẽ kiên trì đến cùng, mặc kệ là đúng hay sai, như vậy mới không uổng công một lần đến nhân gian!” Chàng trai mỉm cười lại mang theo nghiêm túc nói.

Ôn Yến cười không nói nữa, cuộc sống của cô, không cần người khác đồng ý? Tự mình đồng ý là đủ rồi.

Thiêu Đao Tử và rượu hoa quế đều được đưa lên, nhưng mà, Ôn Yến lại đặt Thiêu Đao Tử trước mặt mình, mà đẩy rượu hoa quế đến trước mặt chàng trai.

Chàng trai nhíu mày: “Nàng không biết chữ sao? Cái này viết là rượu hoa quế!” Chàng ta cầm bầu rượu trước mặt đổi cho Ôn Yến.

Ôn Yến cầm Thiêu Đao Tử, rót vào trong chén của mình, ngẩng đầu nhìn chàng ta nói: “Ta cho rằng ngươi thích hợp với rượu hoa quế.”

Bỗng nhiên chàng trai có chút tức giận: “Thối lắm, ta thích hợp uống rượu gì tự ta biết.”

“Nếu ngươi biết, ngươi sẽ không kiên trì muốn uống Thiêu Đao Tử.” Ôn Yến cầm chặt Thiêu Đao Tử, giống như chàng ta sẽ đoạt mất.

Chàng trai lại còn thật sự đưa tay ra cướp đoạt, Ôn Yến nâng bầu rượu đặt trên mu tay chàng ta cảnh cáo nói: “Lão Cửu, không được làm càn!”

Chàng trai gọi là lão Cửu bỗng nhiên nhụt chí: “Một lần thôi cũng không được sao?”

“Ngươi muốn chết sao?” Cô nhìn chằm chằm vào khí đen giữa ấn đường chàng ta: “Nhất định ngươi thừa dịp ta không có mặt mà lén uống rượu mạnh đúng không, ta nói rồi, rượu sẽ gia tăng vận hành của độc trong người ngươi. Còn nữa, ngươi không ở Việt Châu, trở lại kinh thành làm gì? Để vị kia biết, chỉ sợ sẽ nổi lên ý định giết người.”

“Việt Châu không có nàng, nhàm chán chết được, bổn vương cố ý đến tìm nàng!” Người ở trước mặt này, chính là Cửu Vương gia, cũng chính là hoàng đệ nhỏ nhất của đương kim Hoàng đế, chàng ta tự xưng mình là Tử Thặng*, bởi vì, tất cả hoàng huynh hoàng tỷ, ngoại trừ vị ở trên cao triều đình kia thì đều đã chết sạch. Mà chàng ta, cũng bị hạ kịch độc, ở tại biên cương Việt Châu.

*Người còn dư lại không chết

Chàng ta vốn nên bị độc phát vào hai năm trước, nhưng Ôn Yến đã cứu chàng ta. Mặc dù độc trong người vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn, nhưng Ôn Yến giữ độc tại một vị trí trong cơ thể của chàng ta, chỉ cần chàng ta nghe lời, không uống rượu mạnh không vận công thúc phát độc tính thì không cần lo lắng cho tính mạng.

Bây giờ vừa đến đã gọi Thiêu Đao Tử, khó trách Ôn Yến tức giận.

“Ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về Việt Châu đi, tình thế bây giờ đã rất cấp bách rồi.” Ôn Yến cảnh cáo chàng ta.

“Ta lừa nàng, yên tâm đi, là vị kia truyền triệu bổn vương hồi kinh hầu bệnh, Thái hậu bệnh nặng!” Gương mặt đẹp trai của Cửu Vương gia hiện lên vẻ đau thương. Mặc dù Thái hậu không phải mẫu thân chàng ta, nhưng nuôi dưỡng chàng ta từ nhỏ, lúc trước Hoàng đế muốn giết chàng ta, là Thái hậu ra sức bảo vệ một mạng này của chàng ta. Chàng ta vẫn luôn có cảm tình với Thái hậu.

“Thật sao?” Ôn Yến không tin hỏi lại.

Cửu Vương gia thản nhiên nói: “Nào có nửa phần giả? Bổn vương đã vào cung gặp Hoàng thượng và Thái hậu rồi, đương nhiên, ý tứ thật sự của ông ấy không phải là muốn bổn vương trở về hầu bệnh, chỉ là muốn bổn vương đến cản kiếp giúp ông ấy!”

“Cản kiếp gì?” Ôn Yến ngạc nhiên hỏi.

Cửu Vương gia nói: “Quốc sư nói năm nay sao Tử Vi long đong, sẽ có một kiếp, quốc sư nói muốn ngăn cản kiếp nạn này, nhất định phải tìm người có liên hệ máu mủ với mình ngăn cản mới có thể tránh kiếp, ông ấy sợ bổn vương chết ở Việt Châu, cho nên gấp gáp triệu bổn vương vào cung, cho bổn vương thuốc giải. Nhưng bổn vương cũng không uống.”

Ôn Yến không biết nên khóc hay nên cười: “Ông ấy tin tưởng những lời này? Ngươi với ông ấy là huynh đệ!”

“Là huynh đệ thì sao chứ? Đây đều là mưu kế của Tống Vĩnh Cung, hắn muốn trừ bỏ Tống Vĩnh Kỳ, lại tính sai Hoàng đế còn có vị huynh đệ tử thặng là ta.” Cửu Vương gia lạnh lùng thốt lên: “Tiểu tử kia coi như cũng ngoan độc lắm, cùng một loại phẩm hạnh với cha mình.”

Ôn Yến kinh hãi, không tin tưởng mà lắc đầu: “Ngươi gạt ta? Sao Trí Viễn Vương gia có thể là người như vậy? Mặc dù chàng ta có hiềm khích với Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà cũng không đến mức muốn hại đến tính mạnh chàng chứ? Rốt cuộc vẫn là huynh đệ ruột, xương cốt liền căn nha.”

Cửu Vương gia châm chọc cười lên: “Phải không? Coi như không phải ý định ban đầu của hắn, cũng là ý tứ của người ủng hộ sau lưng hắn, hắn chưa từng phản đối, nói rõ hắn cũng có tâm tư như vậy, tiểu Nha Nha, trải nghiệm của cô quá nông cạn, cũng không biết lòng người hiểm ác.”

Ôn Yến vẫn không cách nào tin tưởng vị Vương gia yêu vợ như vậy sẽ làm ra hành vi điên cuồng đến thế, nhưng mà, cô cũng biết Cửu Vương gia sẽ không lừa cô.

Ôn Yến im lặng một chút nói: “Đã cho ngươi thuốc giải, vậy ngươi uống đi.”

Cửu Vương gia hài hước nhìn cô: “Sao vậy? Cô cũng sợ bổn vương độc phát thân vong, sau đó muốn vị phu quân tốt kia của cô đi chết thay bổn vương sao?”

Ôn Yến lườm chàng ta một cái: “Ngươi biết ta không có ý này.”

Cửu Vương gia duỗi người một cái, uống một ngụm Thiêu Đao Tử, sau đó lại rót một chén rượu, lấy ra một viên thuốc giải từ trong ngực, hòa tan trong rượu, uống một ngụm cạn, trên mặt chàng ta có biểu hiện bi tráng: “Được, hiếm có ông ấy còn nghĩ đến người huynh đệ là ta, mà sớm muộn cũng đều sẽ chết trong tay ông ấy, chết muộn cũng là chết, chết sớm cũng là chết, còn không bằng chấm dứt sớm một chút, chịu ít đau khổ một chút.”

Ôn Yến buồn bã, im lặng không lên tiếng.

Cửu Vương gia lại nói: “Ông ấy hỏi bổn vương chuyện của nàng.”

Ôn Yến lại sững sờ: “Tại sao ông ấy lại hỏi ngươi chuyện của ta? Ông ấy biết chúng ta quen biết sao?”

“Ông ấy không biết, nhưng nàng là đại phu nổi danh ở Việt châu, bổn vương là người Việt Châu, lòng phòng bị của ông ấy rất nặng, há có thể không hỏi? Hơn nữa, bây giờ nàng là quý nhân của ông ấy, ông ấy khăng khăng muốn cưới nàng vào cung, tất nhiên không buông tha bất kỳ một phương pháp nào hiểu rõ nàng.”

“Quý nhân!” Ôn Yến châm chọc cười: “Xem ra, ngươi cũng không thật sự vô năng như trong tưởng tượng của ngươi, ngươi vừa mới vào kinh không lâu đã biết nhiều tin tức như vậy, đến quốc sư nói với ông ấy cái gì ngươi cũng biết hết, nhất định ngươi cũng có rất nhiều nội ứng trong kinh thành?”

Cửu Vương gia mỉm cười im lặng, cầm bầu rượu lên, lại rót một chén, mấy chén rượu xuống bụng, hắc khí tại ấn đường đã bị tiêu trừ. Nói cách khác, độc của chàng ta đã được giải hết.

Ôn Yến nhìn chàng: “Ta biết ngươi muốn báo thù, nhưng là ngươi kéo ta vào, không khỏi có chút không phúc hậu.”

Cửu Vương gia cười nhìn cô: “Tiểu Ôn Yến, thật sự nàng rất thông minh, không sai, quốc sư là người của bổn vương, nhưng mà, bổn vương có thể thề với nàng, ngoại trừ kiếp số là ý tứ của bổn vương, cái gì quý nhân kia, toàn bộ đều là ý tứ của Tống Vĩnh Cung, hắn biết nàng có tư tình với Tống Vĩnh Kỳ, cho nên muốn quốc sư góp lời trước mặt Hoàng đế, nói nàng có thể sinh cho ông ấy vị chân mệnh thiên tử tiếp theo, cũng là trợ giúp ông ấy vượt qua kiếp nạn, mục đích của hắn là muốn chia rẽ nàng và Tống Vĩnh Kỳ. Chỉ là việc này cũng trách nàng, cô rất hợp tác, nàng chỉ dùng mấy ngày đã trị khỏi chứng đau đầu của ông ấy, khiến ông ấy tin tưởng lời nói của quốc sư thêm mấy phần.”

Ôn Yến cười lạnh: “Nếu tìm người thân nhất cản kiếp là ý tứ của ngươi, vì sao vừa rồi còn nói Tống Vĩnh Cung có lòng hại Kỳ? Ngươi muốn châm ngòi quan hệ của huynh đệ bọn họ sao?”

Cửu Vương gia cười sâu xa: “Tiểu Ôn Yến, nàng quá đơn thuần, coi như là ý tứ của bổn vương, nhưng làm sao nàng có thể chắc chắn Tống Vĩnh Cung không có ý hại Tống Vĩnh Kỳ chứ? Khúc mắc giữa huynh đệ bọn họ, bây giờ trên dưới trong nước đều biết.”

Ôn Yến nhíu mày nhìn chàng ta: “Ngươi không cần phải nói với ta những lời giống thật mà là giả này, sẽ càng khiến ta hiểu thêm rõ ràng, chẳng qua ngươi muốn Hoàng đế cho phép ngươi hồi kinh, lại ban thưởng thuốc giải cho ngươi, nhưng ngươi lôi ta xuống nước như này, lại làm ra cái gì mà kiếp số cái gì mà quý nhân, mục đích của ngươi đã đạt được, nhưng ta làm sao toàn thân lui ra?”

Cuối cùng khuôn mặt Cửu Vương gia xẹt qua một tia áy náy, chàng ta nhìn Ôn Yến nói: “Xin lỗi, ngay từ đầu thật sự bổn vương không muốn kéo nàng xuống nước, ban đầu là Tống Vĩnh Cung muốn quốc sư góp lời trước mặt Hoàng đế, nói nàng là quý nhân của ông ấy, bổn vương chỉ là tương kế tựu kế mà thôi, nhưng mà, nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng tính toán giúp nàng.”

Ôn Yến đứng lên, trái tim lạnh lẽo giống như thời tiết bên ngoài, đã từng coi chàng ta là bạn tốt, bây giờ lại không nói một câu bán đứng cô, cô thật sự mắt mù rồi, cô nhìn Cửu Vương gia, thản nhiên nói: “Không cần, coi như cho đến bây giờ chúng ta chưa từng quen biết.” Nói xong, cô bước nhanh rời đi.

Cửu Vương gia ngồi trong tửu quán, uống xong một chén Thiêu Đao Tử, chàng ta nắm chặt chén rượu, có chút đau khổ nói: “Ôn Yến, bổn vương không có ý kéo nàng xuống nước, nhưng mà, bổn vương bất đắc dĩ.”

Ôn Yến quay về vương phủ, ôm Đầu Than đi vào chuồng lừa, cô cởi dây thừng nói: “Mao chủ nhiệm, chúng ta đi, chúng ta về Việt Châu, ta không muốn ở lại chỗ này một phút nào nữa.”

“Cô bỏ được Tống Vĩnh Kỳ rời đi sao?” Giọng nói trống rỗng từ trong chuồng lừa truyền đến, đúng là Mao chủ nhiệm cũng chính là con lừa kia đang nói chuyện.

Ôn Yến duỗi tay xoa lông Mao chủ nhiệm nói: “Bỏ được hay không bỏ được, cuối cùng cũng phải bỏ, bây giờ vết thương ở chân của chàng đã khỏi rồi, ta ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa, ta không muốn bị người ta coi như quân cờ, thật vô vị, chúng ta trở về Việt Châu chữa bệnh cho bách tính, về phần khi nào đại nạn đến, ta đều có thể thản nhiên đón nhận!”

Mao chủ nhiệm nói: “Có thể đi, nhưng cô phải biết, bây giờ Hoàng đế đang chờ câu trở lời chắc chắn của cô, kỳ hạn ba ngày đã qua, cô vẫn chưa cho ông ấy câu trả lời chắc chắn, ông ấy nể mặt cô trúng độc, cho cô thêm mấy ngày, nhưng nếu cô vừa đi như thế này, chỉ sợ Ninh An vương phủ sẽ bị hỏi tội.”

Ôn Yến do dự một chút: “Hổ dữ không ăn thịt con!”

“Cô đừng sỉ nhục hổ, ông ấy còn hung ác hơn hổ mấy lần.” Mao chủ nhiệm nhắc nhở.

Ôn Yến ngồi xuống dưới chuồng của Mao chủ nhiệm, toàn thân mềm nhũn không có lực, Mao chủ nhiệm là con lừa tinh, có pháp lực, thời điểm then chốt có thể bảo vệ cô chu toàn, sau khi cô chết có thể kịp thời thu lại hồn phách của cô, bởi vì hồn phách của cô không thuộc về thời đại này, cho nên một khi để hắc bạch vô thường phát hiện hồn phách của cô, cô ắt sẽ bị hồn phi phách tán. Nhưng mà thân phận của Mao chủ nhiệm cũng không thể bị phát hiện, nếu không, sẽ vì nó mà nhận phải họa sát thân. Cho nên Ôn Yến sẽ không nói chuyện với Mao chủ nhiệm, sợ bị người khác phát hiện, mà Mao chủ nhiệm, không đến thời khắc mấu chốt lại càng không nói chuyện.

Cuối cùng, cô đứng dậy, buộc dây thừng lại, ôm Đầu Than nói: “Ta không muốn bị người ta lợi dụng, nhưng mà cũng không thể hại người, ta phải suy nghĩ thật kỹ con đường sau này phải đi thế nào.”

Cái mũi của Mao chủ nhiệm khẽ hếch thở ra, biểu thị ủng hộ.

Ôn Yến vừa trở lại Chỉ Nghi Các, Khanh Nhi liền đến.

Ôn Yến vội vàng đứng lên: “Tại sao muội lại đến? Thân thể còn suy yếu!”

Khanh Nhi nước mắt đong đầy, dịu dàng cúi đầu: “Tỷ tỷ, muội là đến xin lỗi tỷ!”

Ôn Yến vội vàng đỡ cô: “Xin lỗi cái gì chứ? Đang yên lành tại sao lại khóc?”

Khanh Nhi nói: “Nếu không phải người trong phòng muội sơ suất, bị người ta hạ độc cũng không biết, làm sao lại hại tỷ tỷ suýt nữa xảy ra chuyện? Muội muội suy nghĩ, trong lòng khó chịu, suy nghĩ vẫn muốn đến nói xin lỗi với tỷ tỷ.”

Ôn Yến lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến muội? Muội cũng là người bị hạ, cũng đừng nói lời như vậy, mau đến ngồi!” Nói xong liền kéo ghế ngồi xuống.

Khanh Nhi thấy Ôn Yến không trách tội nàng ta, vẻ mặt mới buông lỏng, nàng ta giữ chặt tay Ôn Yến, trên mặt vẫn là vẻ bực bội: “Hôm nay nghe sư huynh nói chuyện, dường như huynh ấy coi tỷ là thế thân của Dương Bạch Lan, trong lòng tỷ không khó chịu sao?”

“Sao lại như vậy?” Tinh thần Ôn Yến có chút hoảng hốt, cố gắng lộ ra nụ cười đối phó Khanh Nhi.

“Muội biết trong lòng tỷ tỷ khó chịu, muội cũng không hiểu vì sao sư huynh lại yêu người phụ nữ lòng dạ độc ác như Dương Bạch Lan, sau khi nàng chết còn nhớ mãi không quên, thật sự không biết nàng tốt ở chỗ nào?” Khanh Nhi tức giận bất bình nói.

Ôn Yến chợt nhớ đến một ít chuyện, cô nhìn Khanh Nhi hỏi: “Muội nói là Dương Bạch Lan đẩy muội xuống nước, là muội nhìn thấy nàng rõ ràng sao?”

Ánh mắt Khanh Nhi không động, trên mặt lại hiện ra nụ cười lạnh: “Tỷ tỷ cho rằng muội nói dối?”

Ôn Yến giải thích nói: “Không phải, không phải ta không tin muội, chỉ là nghe nói trước khi Dương Bạch Lan chết còn giải thích nói nàng không đẩy muội xuống nước, nàng cũng sắp phải chết, hẳn sẽ không nói dối? Rốt cuộc ban đầu là nàng tự tay đẩy muội xuống nước hay là lệnh cho thị nữ đẩy muội xuống nước? Muội còn nhớ rõ không?”

Khanh Nhi gằn từng câu từng chữ nói: “Là tự tay nàng đẩy muội xuống!”

Ôn Yến nhíu mày: “Vậy ta không rõ, vì sao nàng phải giết muội? Thời điểm nàng hại muội không nói gì với muội sao?”

Trong ánh mắt Khanh Nhi hiện lên hận thù, nàng ta nói: “Nàng nói sư huynh thích muội, chỉ có muội chết đi mới có thể độc chiếm sư huynh, còn có, nàng nói muốn giá họa cái chết của muội cho Dương Bạch Phi, khi nàng nói những lời này, bên cạnh nàng không có thị nữ, nhưng ở nơi xa có a hoàn đến gần, muội tin tưởng, lúc ấy nhất định có người nhìn thấy nàng hành hung. Muội không hiểu vì sao về sao sư huynh lại không tin lời những a hoàn đó, còn muốn cưới nàng vào cửa.”

Ôn Yến nhíu mày suy nghĩ một chút, trong đầu lại không có trí nhớ như thế này. Nhưng mà cô cũng thể nói nói không tin Khanh Nhi, đại não của con người rất kỳ lạ, sẽ chọn quên đi một số chuyện mình không muốn nhớ, trong đầu Dương Bạch Lan không có cảnh tượng này, cũng không thể nói được quá khứ.

“Tôi nghe nói lúc đó thẩm vấn a hoàn là Hoàng hậu dốc hết sức đè ép xuống, nói chứng cứ không rõ ràng, vụ án này bị niêm phong, sư huynh muội là bất đắc dĩ mới cưới Dương Bạch Lan.”

Khanh Nhi tức giận nói: “Nếu như là hoàn toàn bất đắc dĩ cưới nàng, trong lòng lại nghi ngờ nàng hại muội, vì sao sau cùng lại yêu nàng sâu đến vậy? Đến mức sau khi nàng chết còn tìm tỷ làm thế thân cho nàng? Hơn nữa, muội cũng không hiểu, tỷ không có chút nào giống Dương Bạch Lan, vì sao phải tìm tỷ làm người thay thế? Cho đến bây giờ sư huynh đều không phải là người không có chừng mực như vậy.”

Ôn Yến lắc đầu: “Ta cũng không biết!”

Trong lòng lại cảm thấy lần này Khanh Nhi cũng không phải đến xin lỗi như trước đó nói, mà chính là đến nói ra thân phận của cô.

Cô là một người thay thế, Khanh Nhi nhắc nhở cô rất nhiều lần. Mặc dù không biết mục đích của Khanh Nhi là gì, nhưng cô có thể khẳng định, Khanh Nhi không đơn thuần như vẻ bề ngoài.

Đọc truyện chữ Full