TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 186

CHƯƠNG 186: KHUYÊN CÔ VỀ KINH

Nếu con người chỉ giống như lần đầu gặp mặt thì tốt biết bao?

Ôn Yến không dám nghĩ nữa, chuyện cũ như thuốc độc, không thể chạm vào được.

Chung Phục Viễn nhìn CÔ, lại nói: “Ôn Yến, ta hỏi cô, bây giờ cô có thấy hài lòng không?”

“Sao ngươi lại hỏi như vậy?” Ôn Yến chỉ lo cúi đầu bước đi, không nhìn thấy vẻ mặt thổn thức của anh ta.

“Sư phụ cô nói cô nên phát triển thuật châm cứu, đừng quên bổn phận của người bác sĩ của mình. Nhưng cô trước tiên là một người có thất tình lục dục, sau đó mới là bác sĩ. Bác sĩ chỉ là một phần nghề nghiệp, cô có thể có cảm giác sứ mạng, có thể cần phải hi sinh hạnh phúc cả đời của mình để đạt được một phần nghề nghiệp sao? Chúng ta không cần thiết động tý là tăng cách nhìn nhận vấn đề lên đến độ cao lý tưởng khát vọng được. Lẽ nào cô thật sự bằng lòng để Trọng Lâu và Kinh Mặc cả đời cũng không thấy phụ thân của mình sao?”

Ôn Yến suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn đám cỏ dại bên đường, trong lòng rất nhiều điều muốn nói lại không biết phải nói bắt đầu từ đâu.

“Gần đây, ta luôn cảm thấy mơ hồ, sư phụ bảo ta phát triển thuật châm cứu, ta biết điều đó là đúng đắn. Nhưng mấy năm qua, ta thật sự không gặp được đệ tử thích hợp, ngươi nói ta phải truyền cho ai đây? Không truyền thuật châm cứu ra, ta làm sao đối mặt được với Ôn Lang Tú?”

“Nghe nói Ôn Lang Tú chính là kiếp trước của cô.”

“Có lẽ vậy, nhưng thuật châm cứu cũng có tâm huyết của Dược vương. Lão Trư, rất khó, chuyện đời vốn đã gian nan, ngươi nói bây giờ ta trở về, ta có thể làm thế nào đây? Hắn đã là Hoàng đế đương triều, mỗi lời nói mỗi hành động đều bó buộc trong khuôn mẫu. Sau khi ta trở về, sẽ trở thành cái đinh trong mắt của bao nhiêu đại thần? Người trong thiên hạ này đều biết ta từng là quý phi của Tiên đế.”

Hơn nữa, cô cũng không muốn cả đời bị nhốt ở trong cung, giống như chim hoàng yến bị người nuôi dưỡng, không có tự do thì làm người còn có hi vọng gì nữa?

Chàng chức cao quân lâm thiên hạ, nhưng thật ra rất bị động.

Chàng có thể tranh thủ cho cô, chàng cũng nhất định sẽ làm vậy, nhưng nếu chàng làm vậy sẽ đưa mình vào trong vòng xoáy, cô cần gì phải trở lại phá hỏng sự bình yên bây giờ?

Bây giờ bọn họ trời nam đất bắc, mỗi người đều bình yên không tốt sao?

Chung Phục Viễn nghe được cô nói vậy thì không nói thêm nữa, mặc dù tình thế bây giờ tốt hơn những năm trước nhưng dù sao Tống Vĩnh Kỳ cùng Ôn Yến đều không thể làm theo ý mình, những lão thần kia nắm giữ triều chính nhiều năm, có đôi khi Hoàng đế cũng không làm gì được bọn họ.

Hai người đi một lát, Chung Phục Viễn mới nói: “Lập An Nhiên làm thái tử cũng tốt, ít nhất giang sơn này cũng có người kế nghiệp. Chỉ là những đại thần kia có nhiều người phản đối, nghe nói khi lên triều bàn nhiều nhất chính là con cháu của Hoàng đế, nhưng lần này Tống Vĩnh Kỳ định một mình ép xuống tất cả lời bàn luận, nhân lúc sức khỏe của Hoàng thái hậu còn không tính là quá tệ, sẽ thật sự chọn người lập làm thái tử.”

Ôn Yến thoáng ngẩn người ra: “Hoàng thái hậu làm sao vậy?”

Chung Phục Viễn kinh ngạc nhìn nàng: “Cô không biết sao?”

“Biết gì?” Ôn Yến không hiểu nhìn anh ta.

“Hoàng thái hậu bị bệnh, các ngự y đều không khám ra được là bệnh gì, Tống Vĩnh Kỳ đã dán bảng vàng, dùng vạn lượng vàng để tìm thần y vào cung chữ bệnh cho Hoàng thái hậu.”

“Lại có chuyện như vậy à? Sao ta không biết chứ? Gần đây ta chưa từng vào thành.”

Ôn Yến lập tức hoảng lên. Người phụ nữ ôn hòa hiền hậu trong ký ức kia đang bệnh nặng sao?

“Ôi, cô có biết hay không cũng vậy thôi, dù sao cô cũng không định quay về.”

“Gia Cát Minh nói thế nào?” Ôn Yến hỏi.

Chung Phục Viễn lắc đầu: “Hắn bó tay không làm gì được. Nếu hắn có cách, sao Tống Vĩnh Kỳ còn có thể dán bảng vàng được? Ôi, Hoàng thái hậu cũng thật đáng thương, rõ ràng có hai đứa cháu nội lại chẳng thể gặp mặt được một người nào, càng khỏi cần phải nói tới chuyện ngậm kẹo chơi với cháu như những người già khác, nhìn bà ấy giống như là người phụ nữ tôn quý nhất trong thiên hạ, nhưng ngay cả ạnh phúc cơ bản nhất cũng không có, còn cần những tôn quý kia để làm gì?”

Trong lòng Ôn Yến rất bối rối. Thật ra, trước đây cô từng nghĩ sẽ để cho Chung Phục Viễn dẫn theo Trọng Lâu và Kinh Mặc về gặp Hoàng thái hậu một chút, nhưng lại sợ rắc rối nên chỉ đành phải từ bỏ ý nghĩ này đi.

Bây giờ, cô còn có thể do dự hết lần này tới lần khác nữa sao?

“Ôn Yến, ta biết cô sẽ không trở lại, nhưng cô nhẫn tâm nhìn Hoàng thái hậu trước khi chết cũng không gặp được hai đứa cháu trai của mình sao? Thậm chí, bà ấy còn không biết mình có hai đứa cháu trai thông minh, ngoan ngoãn như vậy nữa. Điều này không phải là quá tàn nhẫn đối với bà ấy sao?”

Ôn Yến nhớ tới giọng nói và vẻ tươi cười của Hoàng thái hậu, người phụ nữ ôn hoà hiền hậu đáng mến đó từng vô tư quan tâm cùng tín nhiệm cô.

Có lẽ cô nên quay về, tuy cô không thể nói y thuật của mình có một không hai trong thiên hạ, nhưng thêm người cũng có thêm một phần sức lực.

“Ta về hỏi ý kiến của Kinh Mặc và Trọng Lâu đã.” Ôn Yến khẽ nói.

“Chỉ cần cô quyết định trở lại, chúng chắc chắn sẽ tán thành. Mấy năm nay, chúng thiếu tình thương của phụ thân, một nghĩa phụ như ta đây không thể bù đắp cho chúng được, ý nghĩa khác nhau, cô hiểu chưa?”

“Chung Phục Viễn.” Ôn Yến bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Ngươi đang khuyên ta về kinh với chàng sao? Ngươi không phải không biết về vấn đề thực tế của bọn ta, lại nói, sư phụ cũng nói với chàn là ta đã quên chàng, mỗi người đều sống khỏe mạnh bình an, bây giờ ta trở lại, không phải phá hỏng cuộc sống của mọi người sao?”

“Ta thật ra không phải bảo cô trở lại với hắn, ta chỉ cảm thấy Kinh Mặc và Trọng Lâu có quyền gặp phụ thân của mình. Hơn nữa, cô và hắn không thể ở cùng một chỗ là chuyện người lớn của hai người, có liên quan gì tới bọn trẻ? Ở hiện đại, hai người lớn ly hôn, một bên nuôi con cũng không thể nói ngăn cản đối phương gặp con đi? Ít nhất, hắn nên biết trong cuộc sống của mình còn có hai đứa con chứ? Bây giờ hắn hoàn toàn không biết gì cả.”

Chung Phục Viễn thấy nàng xúc động liền nói tiếp: “Hơn nữa, cô vẫn nói mình có thể thản nhiên đối mặt với tất cả mọi chuyện, lẽ nào cô thấy hắn thì sẽ buông tha lý tưởng làm nghề y cứu người của cô sao? Cô và hắn cũng đâu phải vì thù hận mới xa nhau, sau khi trở về, cô và hắn vẫn có thể làm bạn bè, bao nhiêu người sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn tốt vậy? Trước đây, một người đồng nghiệp của ta ly hôn cũng làm bạn tốt với vợ cũ của anh ta. Khi vợ anh ta tái hôn, anh ta còn tới tham dự và chúc phúc cho vợ cũ của mình. Khi anh ta tái hôn, vợ cũ của anh ta cũng tham dự. Sau này hai nhà còn làm bạn tốt, rất tốt đấy. Vì Trọng Lâu và Kinh Mặc, cô cũng nên bỏ xuống sự kiên trì đáng thương đáng buồn của cô mà trở về đi. Có lẽ cô còn có thể cứu được Hoàng thái hậu đấy.”

Ôn Yến suy nghĩ một lát, cảm thấy anh ta nói cũng có lý, cô làm vậy không ngoài giữ lấy trái tim của mình mà thôi.

Giữa bọn họ cũng không tới mức sống chết không gặp lại nhau.

Bọn họ có thể làm bạn, bởi vì bọn họ có hai đứa con, đời này bọn họ chắc chắn không phải là người xa lạ.

“Hơn nữa, có lẽ cô trở lại trong kinh có thể tìm được một đệ tử tốt thì sao?” Chung Phục Viễn tiếp tục khuyên bảo: “Cô ở đây lâu như vậy, chưa từng gặp được đệ tử nào thích hợp, điền này đã chứng minh duyên phận không ở đây, vậy thì nên rời đi thôi.”

Ôn Yến nghi ngờ nhìn anh ta: “Lão Trư à, sao ta có cảm giác như ngươi đang làm một thuyết khách vậy? Ngươi không phải đã nhận được lợi ích của ai nên mới khuyên ta về kinh chứ?”

Chung Phục Viễn đột nhiên nổi giận: “Cô xem lão Trư ta thành dạng người nào hả? Ta là loại người như vậy sao? Ta sẽ vì lợi ích mà bán đứng người bạn tốt nhất của mình à? Ôn Yến, cô khinh người quá đáng rồi đấy.”

Ôn Yến biết rõ anh ta, nếu anh ta không tức giận, có thể còn không bị mua chuộc, nhưng anh ta lại thẹn quá hóa giận.

“Ngươi thành thật khai báo đi, ai bảo ngươi khuyên bảo ta về kinh? Hoàng thái hậu không bị bệnh nặng, đúng không?”

Chung Phục Viễn không nổi giận nữa, chán nản nói: “Ở trong lòng cô, ta là người như vậy sao? Ôi, được rồi, ta thừa nhận, ta đúng là khuyên bảo cô về kinh, nhưng ta có thể nhận được lợi ích gì chứ?”

“Ai?” Trong lòng Ôn Yến thoáng động.

“Sư phụ cô!” Chung Phục Viễn nói.

Ôn Yến thoáng ngẩn người: “Sư phụ ta?” Sao có thể như vậy được ?

Đọc truyện chữ Full