TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 249

CHƯƠNG 249: TRIỀU ĐÌNH NGHỊ LUẬN

Tống Vĩnh Cung lại nói: “Nam tử mà lại không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào xuất thân thì sao có thể lâu dài?”

Chung Phục Viễn không thôi bội phục: “Vương gia quả đúng là người có con mắt nhìn xa.”

An Nhiên thấy Phụ Vương cho phép, vô cùng vui mừng, gương mặt đỏ ửng lên, giống như có được bảo bối gì to lớn lắm vậy.

Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ nhìn nhau, cùng cười.

Cảm giác hai người cùng đứng trên một chiến tuyến, thật tốt.

Cảnh người một nhà cùng nhau đi chơi như vậy, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Lương Khuê và Trương Tiên Huy.

Ngày hôm sau sau khi nghị chính kết thúc, Lương Khuê bước ra giữa triều đường: “Hoàng Thượng, thần có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

Tống Vĩnh Kỳ ngước mắt lên nhìn ông ta: “Nếu như đến cả Ngự Sử đại phu cũng không biết có nên nói hay không, thì cứ trở về suy nghĩ kĩ đi rồi nói.”

Cuối cùng cũng đến rồi!

Lương Khuê quỳ xuống: “Nhân lúc hôm nay các vị thần công đều ở đây, thần muốn hỏi Hoàng Thượng một câu, có phải Tiên Đế đã từng phong Ôn Yến đại phu làm Hoàng Quý Phi hay không?”

Gương mặt Tống Vĩnh Kỳ vô cảm, gật đầu: “Khanh muốn nói điều gì?”

Lương Khuê ngẩng đầu dậy: “Thần muốn nghe được một lời chính xác từ Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi, có phải vẫn là Hoàng Quý Phi hay không?”

“Lời chính xác?” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Lương đại nhân muốn một lời chính xác như thế nào? Hoàng Quý Phi là do ai sắc phong, thì khanh đi hỏi người đó, hỏi trẫm làm gì? Trẫm không quen biết Hoàng Quý Phi gì đó, Trẫm chỉ biết Ôn Yến.”

“Ôn Yến chính là Hoàng Quý Phi, đây là quý phi mà Tiên Đế đích thân sắc phong.” Lương Khuê nói.

“Nếu đã như vậy, bao nhiêu năm rồi, Hoàng Quý Phi lưu lạc bên ngoài, sao không thấy Lương đại nhân, trọng thần của Tiên Đế đi tìm nàng để chăm sóc?”

“Thần không hề biết Hoàng Quý Phi ở nơi nao, nếu không đã sớm đón về rồi.” Lương Khuê biện giải.

“Chỉ là, hình như Lương đại nhân cũng chưa từng đi tìm.” Tiêu tướng nhàn nhạt nói.

Lương Khuê khẽ biến sắc: “Chuyện hôm nay mà thần muốn nói, không phải việc có tìm Hoàng Quý Phi hay không, mà thần muốn nói Ôn Yến là Hoàng Quý Phi, chuyện này là thật, Hoàng Thượng không nên qua lại với nàng, càng không nên đi chơi với nàng trên đường lớn, nếu như để bách tính nhìn thấy, thành thể thống gì nữa?”

“Trẫm chỉ biết, Ôn Yến là mẫu thân của con trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ ung dung nói.

Lương Khuê không ngờ Hoàng Đế lại nói thẳng ra như vậy, Ôn Yến là Hoàng Quý Phi của Tiên Đế, lại là mẫu thân của con chàng, chuyện này, chuyện này là thế nào? Cho dù có biết rõ, cũng không nên nói ra chứ.

Cứ luôn nghĩ rằng Tống Vĩnh Kỳ sẽ làm lơ chuyện này, không ngờ lại thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến ông ta không biết trả lời thế nào.

“Nhưng mà, Ôn Yến là Hoàng Quý Phi, đây là chuyện không thể thay đổi được.” Lương Khuê nói.

Tiêu tướng nhàn nhạn nói: “Nhưng Ôn Yến là mẫu thân của con Hoàng Thượng, cũng là sự thật không thể thay đổi được mà? Ngày đó Ôn Yến mang thai, những người trong triều biết cũng không hề ít, tại sao lúc đó mọi người không nói? Bởi vì mọi người đều biết Thái Hoàng Thái Hậu muốn gả Ôn Yến cho Hoàng Thượng, mà Ôn Yến và Tiên Đế chưa từng viên phòng, Hoàng Quý Phi này có phải chỉ có danh mà không có thực hay không? E là trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”

Trương Tiên Huy thấy Tiêu tướng vẫn luôn nói giúp, bèn đứng ra nói: “Lời này của tướng gia cũng không phải không ổn thỏa, nhưng mà, Thái Hoàng Thái Hậu thật sự từng có chỉ ý như vậy sao? Không ai đích thân chứng kiến, cho dù Thái Hoàng Thái Hậu có thật sự có chỉ ý gả Hoàng Quý Phi cho Hoàng Thượng, nhưng mà, suy cho cùng thì vẫn chưa thành thân, mà sau này Tiên Đế lại sắc phong Ôn Yến thành Hoàng Quý Phi, sắc lệnh vẫn còn ở trong phòng ngự thư khố kìa, lễ bộ cũng có bản sao, có thể điều tra.”

“Vậy ý của Trương đại nhân là hoàng tử và công chúa không nên ra đời có phải không?” Tiêu tướng hỏi.

Trương Tiên Huy ngơ ra: “Chuyện này, thần không hề có ý này.”

Hoàng Thượng đăng cơ năm năm, đến nay vẫn chưa có con cái, nếu như ông ta dám nói Ôn Yến không nên sinh con ra trên triều đình, chỉ sợ sẽ bị một đám lão thần mắng đến chết.

Đám lão thần đó không thèm quan tâm đến việc ai là người sinh con, bọn họ chỉ cần Hoàng Đế có con là được.

Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt nói: “Xem ra, ý của Lương ái khanh và Trương ái khanh là muốn trẫm nói hai đứa con của trẫm là con hoang sao, muốn trẫm đuổi hai đứa nó đi, chỉ giữ lại Ôn Yến trong cung phong thành Hoàng thái phi, là ý này sao?”

“Thần không có ý này, Hoàng Thượng bớt giận!”

Nhưng nếu như nói hai đứa trẻ không danh chính ngôn thuận, mà hai đứa trẻ cũng đã được lễ bộ chuẩn bị sắc phong, sắp được nhập vào phả hệ hoàng gia.

Ban đầu Ôn Yến mang thai, trong triều rất nhiều người biết, lúc đó sự phản đối không mãnh liệt như vậy, một là bởi vì tân đế Tống Vĩnh Kỳ này không hề có tính uy hiếp đối với bọn họ. Hai là, bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu từng có chỉ ý, chuyện này, cũng rất nhiều người biết.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, Tống Vĩnh Kỳ từng bước làm yếu thế lực của thế gia nhà bọn họ, vì vậy, bọn họ bắt buộc phải nắm được một lỗi sai của Tống Vĩnh Kỳ, mới có thể khống chế lẫn nhau.

Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ đem chuyện này ra buộc tội.

Trương Tư Không tức giận, nói: “Thần không quan tâm Ôn Yến có thân phận gì, thần chỉ nhận hoàng tử và công chúa, bây giờ Hoàng gia có huyết mạch để kéo dài, là chuyện vui lớn, cũng là phước của Tiên Đế ban cho, còn về mấy người muốn nói giữa Hoàng Đế và Ôn Yến có chuyện gì, bây giờ người ta có cái gì chứ? Đáng để mấy người giương trống phất cờ đem lên triều đình nói sao?”

Lương Khuê vẫn luôn cảm thấy Trương Tư Không là phiền phức nhất, lời nói của ông ta cực kì thô lỗ, ban đầu Trương Tư Không là người đầu tiên phản đối Ôn Yến, sau này Ôn Yến lại thu phục được ông ta, bây giờ ông ta trở thành con dao sắc của Ôn Yến, lại không dễ đối phó.

“Thân phận của hoàng tử và công chúa, không có gì để hoài nghi, điều tôi nói là Hoàng Thượng không nên xuất hành riêng cùng Hoàng Quý Phi, chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất xấu.” Lương Khuê nói.

“Ảnh hưởng cái con khỉ gì chứ.” Trương Tư Không bật thốt lời thô tục: “Đám mấy người toàn là những người cổ hủ, cho dù Ôn Yến có là Hoàng Quý Phi, Hoàng Thượng lại không thể gặp mặt nàng ấy được hay sao? Cũng không phải đơn độc xuất hành, đơn độc ở cùng nhau, còn cả một đám người nữa cơ mà, nếu như Hoàng Thượng cùng Dung Quý Thái phi xuất hành, mấy người còn nói được mấy lời thối tha này nữa hay sao?”

“Sao có thể giống nhau được?” Lương Khuê không vui nói: “Dung Quý Thái phi và Hoàng Quý Phi không thể so sánh với nhau?”

“Sao lại không thể so sánh? Bởi vì Ôn Yến là mẫu thân của hai đứa trẻ song sinh sao? Bởi vì Ôn Yến từng là người mà Hoàng Thượng thích sao? Lương Đại nhân, trước kia rõ ràng mấy người cũng biết rõ mà, là Tiên Đế cướp mất ái thê của Hoàng Thượng, là Tiên Đế không đúng, trước khi lâm chung Tiên Đế cũng đã biết mình sai, đã công cáo với thiên hạ, nhưng mấy người thì sao? Lại không cho Tiên Đế thay đổi, là mấy người không nể mặt Tiên Đế.”

Lương Khuê tức giận: “Trương đại nhân, lá gan của ngài lớn thật đấy, lại dám ngông loạn với Tiên Đế như vậy?”

“Thế nào là ngông loạn? Khi Tiên Đế còn sống, bản quan và Tiên Đế thường nói đến những chuyện như vậy, Tiên Đế cũng đã biết bản thân mình có lỗi, nếu như mấy người không tin, thì cứ đốt hương mời Tiên Đế về mà hỏi.” Trương Tư Không nhếch miệng nói.

Lương Khuê tức đến mức toàn thân run rẩy: “Ngài toàn nói những lời vớ vẩn, làm thế nào mà đốt hương mời Tiên Đế về được? Nói linh tinh. Ngài nói Tiên Đế có tâm muốn sửa chữa sai lầm, nhưng cũng chỉ là lời nói suông của ngài mà thôi, không có chứng cứ cũng không có ý chỉ.”

Trương Tư Không kiêu căng nói: “Lương đại nhân không tin lời tôi nói, vậy lời của Hoàng Thái Hậu nói thì ngài tin chứ? Không bằng cùng nhau đến cung của Hoàng Thái Hậu, mời Hoàng Thái Hậu nói rõ.”

“Trương đại nhân, ngài đừng dây dưa không dứt mãi như vậy, lôi cả Hoàng Thái Hậu vào, bây giờ Hoàng Thái Hậu đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, là một thần tử chỉ cầu mong sao cho Hoàng Thái Hậu phượng thể an khang, sao có thể làm phiền đến Người được?”

“Đúng vậy, bây giờ Hoàng Thái Hậu đã có cháu, nếu như Lương đại nhân lại đi nói với Người rằng: Thật ngại quá, cháu trai của Người không hợp pháp, ngài nghĩ Hoàng Thái Hậu sẽ nói thế nào?”

Đọc truyện chữ Full