TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 283

CHƯƠNG 283: DỊ NĂNG CỦA CẶP SONG SINH

Cuối cùng, vào giữa tháng tám, Vạn Lương tìm tới Thiên Sơn, thông báo đã thám thính được lối vào đại bản doanh của đỉnh Lang Phong.

Vì vậy Thiên Sơn nhập cung, yêu cầu Ôn Yến huy động người của Phi Long tiến vào đỉnh Lang Phong.

Thế nhưng lại bị Ôn Yến từ chối, Thiên Sơn chính thức tuyên bố, rời khỏi Phi Long Môn.

Tin tức này truyền ra khiến cả triều khiếp sợ.

Phi Long Môn trụ được nhiều năm như vậy, ngay cả một tỳ nữ cũng chưa từng rời khỏi. Tất cả đều tự mình suy đoán nguyên do trong đó, các phe đều thảo luận rằng người của Thiên Sơn là đang rục rịch muốn hành động.

Thiên Sơn từng là người của Phi Long Môn, lại có quyền cao chức trọng, có thể biết được rõ ràng tình hình nội bộ của Phi Long Môn, vậy thì coi như biết người biết ta rồi.

Bọn người Lương Khuê hành động trước tiên, Lương Khuê còn đang tạm thời bị đình chức. Mấy ngày nay không ngừng bày mưu tính kế, chỉ tiếc, từ lúc tạm thời bị đình chức tới nay, Trần Nguyên Khánh nhanh chóng ra tay. Người của ông ta hơn nửa đều bị Trần Nguyên Khánh lôi kéo, ngay cả Trương Tiên Huy cũng không có cách nào ngăn cản.

Cuối cùng, Lương Khuê và Trương Tiên Huy cũng được nếm mùi thế nào gọi là nuôi hổ rước họa. Trần Nguyên Khánh không phải chó dữ, mà chính là một con hổ lớn.

Hắn giả vờ kết đồng minh với bọn họ, để bọn họ tiến cử Trần Nguyên Khánh với người trước người sau. Trần Nguyên Khánh sau khi quen thân với mọi người liền tự mình âm thầm bàn bạc, từ từ lôi kéo tất cả về phe mình.

Sự nổi dậy của Trần Nguyên Khánh cũng không phải trong thời gian ngắn. Mấy năm nay hắn Nam chinh Bắc chiến, đã xây dựng được uy tín nhất định, cộng thêm tác phong làm việc mạnh mẽ dứt khoát, vô cùng khí phách, nhanh chóng khuất phục người khác làm việc cho hắn.

“Bây giờ Trần Nguyên Khánh đã liên lạc được với hầu hết các phe vây cánh của Lương Khuê và Trương Tiên Huy, rất nhanh có thể tạo dựng được một thế lực riêng.

Trong Ngự thư phòng, bọn người Tống Vĩnh Cung đang cùng Tống Vĩnh Kỳ bàn bạc việc này.

“Đây là do chúng ta tính sai.” Tư Không đại nhân xua xua tay: “Nhưng không còn cách nào khác, Trần Nguyên Khánh dù sao cũng là người làm việc quang minh lỗi lạc. Còn mấy lão hồ ly Lương Khuê và Trương Tiên Huy làm nhiều chuyện lợi mình hại người, nguy hiểm cho nhân dân, Trần Nguyên Khánh tốt xấu gì cũng sẽ không bóc lột bách tính.”

“Khó nói lắm, anh ta trước kia có lẽ là vì tìm Khanh Nhi hoặc là Ôn Yến báo thù. Nhưng con người một khi đã có quyền lực trong tay thì rất dễ nảy sinh ý nghĩ khác, rất khó đảm bảo Trần Nguyên Khánh sẽ không trở thành Tống Vân Lễ thứ hai.” Tống Vĩnh Cung nói.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn về phía Trần tướng quân, người trấn giữ cổng thành: “Trần ái khanh, gần đây lệnh cho khanh trông coi cổng thành, có phát hiện Cửu vương hoặc là người của ông ta ra vào không?”

“Bẩm Hoàng thượng, không hề phát hiện.” Trần tướng quân trả lời.

Ông ta là đường thúc của Trần Nguyên Khánh, thời gian trước bỗng nhiên bị Hoàng thượng triệu vào trong cung giao phó trách nhiệm. Ông ta được sủng ái mà lo sợ, cho nên làm việc cực kì cẩn thận.

Tống Vĩnh Cung hỏi: “Người muốn tìm Cửu Hoàng thúc? Ông ta liệu có cùng một nhóm với Tống Vân Lễ không?”

“Trước kia Cửu hoàng thúc bị Tống Vân Lễ kiềm soát, chủ ý ban đầu của ông ấy cũng không phải như vậy. Ông ấy hiểu rõ Tống Vân Lễ, nếu có được sự giúp đỡ của ông ta thì chúng ta sẽ có cơ hội đột phá.” Tống Vĩnh Cung nói.

“Nhưng mà, ông ta căm hận Phụ hoàng, liệu có khả năng giúp đỡ chúng ta không? Với lại, nhiều năm như vậy không có tung tích của ông ta, ông ta nhất định cho rằng vẫn còn đang bị truy nã.”

Tư Không đại nhân nói: “Còn có điểm này, sau khi Tống Vân Lễ lợi dụng ông ta xong liệu có khả năng trừ cỏ tận gốc? Cửu Vương không còn giá trị đối với Tống Vân Lễ liệu Tống Vân Lễ có giữ lại Cửu Vương không?”

“Tư Không đại nhân nói rất có lý, trước đây Cửu Vương là vương một phương, có thế lực nhất định. Nhưng bây giờ chỉ là một vương gia nghèo túng, đối với Tống Vân Lễ mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng, chỉ sợ sớm đã bị diệt trừ.” Trần tướng quân cũng nói.

Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi lắc đầu: “Không, các người đánh giá quá thấp Cửu Vương rồi. Ông ta tuy bị Tống Vân Lễ lợi dụng, nhưng bản thân ông ta lại là người vô cùng sáng suốt, hơn nữa cũng có quan hệ với người trong giang hồ. Tống Vân Lễ muốn giết ông ta cũng không hề dễ dàng.”

Tống Vĩnh Cung gật đầu, nhớ tới Cửu hoàng thúc đã nhẫn nhịn nhiều năm, sau khi đa số anh em của Phụ hoàng bị giết hại mà vẫn có thể giữ được tính mạng, ngồi yên một phương làm Vương gia thì nhất định cũng không phải là người tầm thường.

Bọn họ bây giờ đối chọi với Tống Vân Lễ, thiệt ở chỗ Tống Vân Lễ thì nắm rõ bọn họ trong lòng bàn tay, còn bọn họ thì lại biết về Tống Vân Lễ rất ít. Ngoại trừ biết Tống Vân Lễ và Nam Chiếu kết liên minh ra thì ngay cả đại bản doanh của Tống Vân Lễ đặt ở đâu trong kinh thành cũng không thể tìm thấy.

Bây giờ trong triều tưởng như các phe đều bố trí ổn rồi, nhưng cái gọi là bố trí đó đều chỉ dựa vào trực giác, thật sự có thể phòng ngự được Tống Vân Lễ không?

“Phải rồi, Khanh Nhi trong cung dạo này thế nào?” Gia Cát Minh hỏi.

Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nàng ta vẫn luôn án binh bất động. Điểm này vượt khỏi dự liệu của trẫm.”

Gia Cát Minh cau mày nói: “Nàng ta trước giờ vẫn là người giỏi chịu đựng. Giống như trước đây, nàng ta rõ ràng hận Ôn Yến muốn chết, nhưng vẫn phải cùng Ôn Yến nói nói cười cười, trước sau đều gọi tỷ tỷ?”

Nhớ tới liền thấy buồn nôn, khinh bỉ thay cho cả Ôn Yến.

Chung Phục Viễn vẫn luôn ở bên cạnh nghe không nói gì, lúc bọn họ nói về Khanh Nhi, anh ta mới ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này vô cùng ác độc, nàng ta bây giờ có thể coi như là khống chế được Ôn Yến, cho nên mới không vội ra tay. Nhưng mà tôi nghe nói gần đây nàng ta luôn tới tìm cặp song sinh chơi, cẩn thận nàng ta sẽ ra tay với hai đứa nhỏ này.” “Nàng ta muốn tiếp cận cặp song sinh? Ôn Yến biết không? Ôn Yến làm sao có thể để nàng ta dễ dàng tiếp cận với cặp song sinh ấy được? Khả năng hạ độc của Khanh Nhi rất lợi hại.” Gia Cát Minh giật nảy mình.

Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nàng ấy biết, nhưng cũng không ngăn cản. Trẫm có nói qua với nàng ấy vài lần, nàng ấy nói Khanh Nhi không thể ra tay với cặp song sinh được.”

“Ông trời của tôi ơi!” Gia Cát Minh bị làm cho hồ đồ: “Không ra tay được? Ôn Yến cho Khanh Nhi là Bồ Tát sống à? Thế gian này còn có người mà Khanh Nhi không xuống tay được ư?”

Chung Phục Viễn nói: “Hạ độc thì không cần lo lắng, cặp song sinh bách độc bất xâm. Nhưng tôi chỉ sợ Khanh Nhi dùng lời nói xảo quyệt, lừa gạt cặp song sinh chống lại Ôn Yến.”

Tống Vĩnh Kỳ khẽ giật mình: “Cặp song sinh bách độc bất xâm? Sao trẫm lại không biết chuyện này?”

Chung Phục Viễn nói: “Hoàng thượng đương nhiên không biết. Lúc trước Ôn Yến bị mang đi chỉ còn lại một hơi tàn. Vị đạo trưởng cứu Ôn Yến dùng rất nhiều thuốc, lúc cặp song sinh ra đời thân thể rất yếu, nhất là Trọng Lâu, mấy lần đi từ cõi chết trở về. Sau đó đạo trưởng cho bọn họ uống đan dược luyện được, có thể chống lại mọi loại độc.”

“Còn có đan dược thần kì như vậy ư?” Mọi người nghe xong, đều rất kinh ngạc, nhất là đối với đạo trưởng càng sùng bái.

“Đúng vậy, có điều việc này không có ai biết.” Chung Phục Viễn nói loại đan dược đó… mà thôi, dù sao cũng có thể chống được bách độc, xem như đơn dược giải độc. Thật ra loại đan dược đó là vào lúc cặp song sinh chưa ra đời, lợi dụng phương thức từ từ thấm vào, mới giữ lại được hai tên tiểu quỷ này.

Gia Cát Minh nghe Chung Phục Viễn nói như vậy mới yên lòng: “Vậy thì tốt rồi, chỉ cần không hạ độc thì chắc chắn không thể tùy tiện ra tay trong cung được. Dù sao bây giờ khắp nơi đều là người của Phi Long.”

Chung Phục Viễn lại cười: “Coi như không có người của Phi Long thì muốn đối phó với cặp song sinh cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Đơn giản là không có khả năng!

Đương nhiên, Chung Phục Viễn không nói câu đấy ra, bởi vì đó là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Nói là ngày đó Ôn Yến chỉ còn lại một hơi tàn, không bằng trực tiếp nói cô đã chết. Mẹ chết thì con sao có thể còn sống? Cho nên, cặp song sinh chính là một kế hoạch mạo hiểm, buộc đạo trưởng phải dùng linh khí của Trời Đất để luyện đan dược, che giấu âm khí, cho nên mới không nhìn ra được.

Nhưng, chỉ cần cẩn thận quan sát thì có thể thấy được sự khác biệt giữa cặp song sinh và những đứa trẻ khác. Hai đứa mặc dù cũng ngây thơ nhưng lại hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.

Đọc truyện chữ Full