CHƯƠNG 308: LỬA GIẬN CỦA TỐNG VĨNH CUNG
Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy đã bày tỏ quan điểm, người theo bọn họ đương nhiên cũng không cam lòng rớt ở phía sau, dáng vẻ của bọn họ đang vô cùng đau lòng, dường như sắp khóc rống lên để Tống Vĩnh Kỳ đưa Ôn Yến ra khỏi cung, đương nhiên lý do của bọn họ lại càng quang minh chính đại, cái gọi là quy tắc tổ tông để lại, cái gọi là danh dự đế vương…
Tống Vĩnh Kỳ rất rõ ràng rằng những người này miệng đầy nhân đức và đạo nghĩa nhưng đều có những ham muốn ích kỷ của riêng mình.
Hắn cười lạnh nhìn đám người đang nhảy nhót trên triều đình, nhẹ nhàng nói: “Môn chủ Phi Long môn cảm thấy thánh chỉ có điều gì không ổn thì có thể từ chối không tiếp.”
“Thế nhưng thưa Hoàng Thượng, ngài bỏ mặc cho yêu nữ này gây hại cho hậu cung sao? Trong hậu cung có nhiều nữ tử nổi danh như vậy, Hoàng Thượng lại không biết trân quý, hết lần này tới lần khác lại tình thâm ý trọng với một nữ tử không rõ lai lịch như vậy, đặc biệt là nữ tử này lại am hiểu chút y thuật cổ quái, thần chỉ lo nàng sẽ mê hoặc Hoàng Thượng, sẽ gây ra điều gì đó bất lợi với Hoàng Thượng và Hoàng tộc!” Lại là một bè phía khác của Trương Tiên Huy đứng dậy nói sau khi nghe xong những lời này của Tống Vĩnh Kỳ.
Lời của hắn ta nói đều là những lời chính nghĩa, giống như Ôn Yến thật sự là yêu nữ, nếu như không phải trong lòng còn có điều kiêng kỵ, Tống Vĩnh Kỳ thật sự muốn tùy hứng một lần, ban chết cho những kẻ dám tùy tiện nói xấu Ôn Yến này.
“Hoàng Thượng, ngài không suy nghĩ cho hậu cung của mình cũng phải nghĩ cho cơ nghiệp của tổ tông, tuyết đối không thể vì một nữ tử mà…” Những lão thần khóc ròng nghẹn ngào, cuối cùng biến thành tiếng thở dài nặng nề.
Tống Vĩnh Kỳ không muốn phí lời với đám người này, hắn chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, nhìn bọn họ vì sự ích kỷ cá nhân của bản thân, biến thành thứ mình chán ghét nhất, thậm chí hắn ra hiệu cho Tiêu Tướng và Trương Tư Không không cần nói chuyện, đấu võ mồm cũng một đám ngu xuẩn này thật lãng phí thời gian và sức lực.
“Hoàng Thượng, Như quý phí và Lan quý phi đã dẫn người quỳ gối trước cửa Thải Vi cung, yêu cầu Ôn Yến chú ý đến danh dự của ngài, và rời khỏi cung.” Lộ tổng quản thấp giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ, nhưng lời này này lại rơi vào tai Tống Vĩnh Cung đang ngồi cách Tống Vĩnh Kỳ một quãng không xa.
Trước đó hắn cũng chỉ muốn xem kịch, nhưng không ngờ đám người này không những tạo áp lực với Tống Vĩnh Kỳ ở trên triều, mà lại còn vươn cánh tay vào trong hậu cung, muốn nhằm vào Ôn Yến.
Tống Vĩnh Cung cảm thấy có chút không khống chế được lửa giận của mình, hắn có thể lạnh nhạt nhìn Tống Vĩnh Kỳ bị tấn công, bởi vì hắn tin tưởng hoàng đệ của mình có thể giải quyết được vấn đề khó khăn này, thế nhưng hắn lại không có cách nào tha thứ cho đám ruồi nhặng giống đàn bà kia trêu chọc đến Ôn Yến.
Ôn Yến cứu được Dĩnh Nhi, cứu được An Nhiên, cũng chữa khỏi cho An Dật, cô là ân nhân của cả nhà bọn họ.
Đám người này không hề sợ hãi làm nhục cô, thật sự coi là phía sau Ôn Yến không có chỗ dựa sao?
Lời nói của Lộ tổng quản vừa dứt, Tống Vĩnh Cung đã rút bội kiếm trên người ra, đứng dậy đi đến trước mặt lão thần vừa rồi vừa nói chuyện, trên mặt ông ta vẫn còn đầy sự căm phẫn, cười hỏi một câu: “Là ai cho ngươi lá gan dám nói xấu Ôn Yến?”
“Lão thần không nói xấu nàng, nàng chính là không rõ ràng với Hoàng Thượng, lão thần chỉ nói thật, kính xin vương gia không hiểu lầm.”
Giọng nói của lão thần kia đã không còn mạnh mẽ như trước, nhất là khi nhìn thấy kiếm của Tống Vĩnh Cung lập tức có thể rơi lên người mình, trên lưng ông ta liền đổ mồ hôi lạnh.
“Hoàng đệ, kể lại chuyện ngày hôm qua cho bọn họ đi, miễn cho bọn họ suy nghĩ lung tung.” Giọng nói của Tống Vĩnh Cung không lớn, nhưng rất chắc chắn rằng Tống Vĩnh Kỳ sẽ cho mình và các quần thần một lời giải thích.
“Hôm qua Ôn môn chủ không được khỏe, đúng là ta đã trông chừng nàng một đêm.” Tống Vĩnh Kỳ rất thản nhiên giải thích.
“Hoàng Thượng, cô nam quả nữ ở chung trong một phòng, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, huống chi, ngài và Ôn môn chủ thậm chí đã có con với nhau.” Lời nói của Trần Nguyên Khánh đều là mỉa mai, hắn ta căn bản không tin tưởng giữa Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến không phát sinh chuyện gì.
“Hoàng Thượng, ngài thân là đế vương hẳn nên giữ mình trong sạch, tình ngay lý gian, chuyện gì có thể tránh được thì nên tránh, vì tránh cho sau này phát sinh chuyện tương tự, kính xin hoàng thượng hạ chỉ để Ôn môn chủ rời khỏi cung.”
“Nếu có người có thể chứng minh Hoàng Thượng và Ôn môn chủ trong sạch thì sao? Các người còn kiên trì như vậy không?” Tống Vĩnh Cung nghiêm nghị hỏi.
Trên mặt hắn lửa giận rốt cuộc cũng không che nổi, đám người này đã đánh mất lý trí, quên rằng triều đình nuôi bọn họ chính là vì bách tính trăm họ chứ không phải để cho bọn họ kéo bè kết cánh, nhưng bây giờ bọn họ rõ ràng là đã bị che mờ đôi mắt, đối đầu cùng Hoàng Thượng, khiến Tống Vĩnh Kỳ khó chịu.
“Theo thần biết, hôm qua cũng không ai ra vào Thải Vi cung, cho nên Trí Viễn Vương gia muốn tìm người xác thực, sợ là không có.” Trương Tiên Huy đương nhiên không tin cái gọi là nhân chứng của Tống Vĩnh Cung, ông ta chỉ cảm thấy Tống Vĩnh Cung thẹn quá hoá giận là vì bị ép đến mức nóng nảy.
Cho nên ông ta rất chờ mong, chờ hai anh em Tống Vĩnh Cung và Tống Vĩnh Kỳ không còn đường lui nữa, Ôn Yến tất nhiên sẽ bị cho ra ngoài, chờ đến khi cô rời hoàng cung, ông ta không tin với dung mạo xinh đẹp của con gái mình mà lại không thể có cơ hội.
“Hôm qua Thế tử An Nhiên tiến vào trong Thải Vi cung, cho đến hôm nay vẫn chưa đi ra.” Tống Vĩnh Cung cười nhìn Trương Tiên Huy, nói từng chữ từng câu.
“Thế tử An Nhiên chỉ là một đứa bé, chuyện người lớn làm sao có thể hiểu được, huống hồ, các người đều là người thân của hắn, hắn đương nhiên sẽ muốn bảo vệ các người.” Trần Nguyên Khánh vừa cười vừa nói, hắn ta thấy, mời Thế tử An Nhiên tới chẳng qua chỉ là đẩy cho huynh đệ Tống Vĩnh Cung một tấm lá chắn mà thôi.
“Thế giới của trẻ con là đơn giản nhất, có cái gì thì nói cái đó, tuyệt đối sẽ không bị cản trở bởi tình thân, Trí Viễn Vương gia, ngài vẫn nên mời Thế tử đến đi, có hắn làm chứng, lão thần nguyện ý tin tưởng Hoàng Thượng và Ôn đại phu.”
“Lão thần cũng thế.”
“Lão thần xét lại.”
“…”
Các cận thần của phe Tống Vĩnh Kỳ đã sớm không thể nhịn được, thấy Trần Nguyên Khánh nói Thế tử An Nhiên không đủ tin tưởng, bọn họn không kiềm chế được sự buồn bực trong lòng, nhao nhao ủng hộ.
“Lộ tổng quản, đưa Thế tử An Nhiên tới đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng ra lệnh cho Lộ tổng quản, nhưng không ngờ hắn còn chưa dứt lời thì Trần Nguyện Khánh đã kiêu căng nói: “Ai biết nửa đường các ngươi có dạy đứa trẻ nói điều gì không.”
“Trần Nguyên Khánh, ngươi đi Thải Vi cung dẫn người tới, chính miệng ngươi hỏi.” Tống Vĩnh Cung thấy Trần Nguyên Khánh vẫn còn chất vấn mình, tức giận nói với hắn ta.
Trần Nguyên Khánh cười gật đầu, xoay người rời đi, hắn ta không tin Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến không phát sinh chuyện gì, cho nên hắn ta rất mong chờ Thế tử An Nhiên nói ra sự thật.
“Trần Nguyên Khánh, hiện tại bản vương theo ngươi đến, nhớ kỹ, nếu như An Nhiên có thể chứng minh Hoàng Thượng và Ôn Yến trong sạch, ngươi phải nói xin lỗi.” Tống Vĩnh Cung có chút không thể khống chế lửa giận trong lòng.
“Yên tâm, Trần Nguyên Khánh ta là nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu.” Trần Nguyên Khánh nói dứt lời liền rời đi.
hắn ta đưa An Nhiên từ Thải Vi cung đến, nhìn nhóm Tần phi quỳ đầy đất, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng đắc ý.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ta cảm thấy vô cùng sảng khoái khi làm cho Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến khó chịu, chỉ cần bọn họ không được thoải mái, hắn ta liền cảm thấy vui vẻ.
Chỉ là sau khi An Nhiên trả lời câu hỏi của hắn ta, vẻ mặt đắc ý của hắn ta liền trở nên cứng đờ.