CHƯƠNG 418: QUANG MINH CHÍNH ĐẠI
“Chỉ cần hoàng thượng có thể cho môn chủ Ôn Yến một lời hứa hẹn, cho dù là trước kia hay là sau này, ngài sẽ chỉ có một mình nữ nhân là nàng ấy, như vậy thì nàng ấy đương nhiên sẽ buông xuống oán hận đối với hoàng thượng.” Lời nói của Tiêu Tướng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại thành công khiến cho bọn người Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy thay đổi sắc mặt.
Cho dù bọn họ biết hoàng thượng vẫn luôn thủ thân vì Ôn Yến, cho dù bọn họ biết ngoại trừ Ôn Yến thì hoàng thượng sẽ không thích nữ nhân nào khác, nhưng nếu như hoàng thượng nói ra lời này thì tất cả hi vọng của bọn họ đều đã bị cắt đứt.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Tiêu Tướng đang cười tủm tỉm mà không khỏi sửng sốt, chàng không ngờ tới hắn lại có đề nghị như vậy.
Ôn Yến căn bản cũng không cần phải trấn an, đây là do Trương Tư Không vì chính mình mà tranh thủ cơ hội, cho nên tất nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
“Hoàng thượng tuyệt đối không thể, như vậy thì có gì khác với chuyện sắc phong Ôn Yến làm hậu cơ chứ? Ngài làm như vậy vẫn là không để ý đến chuyện nhân luân, hơn nữa nếu như ngài cho môn chủ Ôn Yến một cam kết như vậy, Vậy thì phi tần chốn hậu cung phải xử lý như thế nào?” Trương Tiên Huy đã hận Tiêu Tướng hận đến nghiến răng nghiến lợi, đây là một con hồ ly, cho đến bây giờ đều là hắn đã đưa ra vấn đề khó khăn cho ông ta trong lúc đàm điếu.
“Cái này đương nhiên là có chỗ khác nhau rồi, trên danh nghĩa thì hoàng thượng và Ôn Yến cũng chẳng phải là cái gì, cũng giống như người thân, đến lúc đó hoàng hậu của hoàng thượng trong sử sách cũng chỉ có Dương Bạch Lan và Trần Vũ Trúc. Về phần phi tần ở chốn hậu cung thì bọn họ cứ sống như hiện tại thôi, hoàng thượng có cho môn chủ Ôn Yến một lời cam kết hay không thì cuộc sống của bọn họ cũng không có gì thay đổi.” Tiêu Tướng nói rất chân thành khiến cho mặt mũi của Trương Tiên Huy và triều thần đều phẫn nộ.
“Vậy hoàng thượng muốn đặt muội muội của thần ở chỗ nào, nàng ấy là bởi vì ái mộ ngài cho nên mới tiến cung.” Trần Nguyên Khánh nhìn khuôn mặt của Tống Vĩnh Kỳ hiện lên ý cười nhàn nhạt, cao giọng chất vấn.
“Ôn Yến cũng là vì hoàng thượng cho nên mới vào cung, không phải là ngay cả một danh phận mà hoàng thượng cũng không cho được ư, chẳng lẽ ai đối với hoàng thượng tình thâm nghĩa nặng thì hoàng thượng cũng phải cố gắng tình thâm nghĩa nặng lại như vậy, lời nói này của Trần tướng quân khó tránh khỏi có chút buồn cười.” Trương Tư Không thấy Trần Nguyên Khánh dường như đã mất đi lý trí nên nhanh chóng có lòng tốt nhắc nhở, chỉ là sự đắc ý trong lời nói có làm như thế nào cũng không che giấu được.
“Hoàng thượng hành động lần này tuyệt đối không thể, ngài làm như vậy sẽ làm cho nhà triều thần có nữ nhi vào cung sinh lòng oán hận, đến lúc đó…”
“Nhưng mà hiện tại hoàng thượng lo lắng nhất chính là môn chủ Ôn Yến sinh lòng oán hận, nếu như Ôn Yến và Phi Long Môn thật sự làm loạn, tất nhiên sẽ trở thành tai họa lớn ở trong lòng của hoàng thượng, cho nên lấy lòng của Ôn Yến mới là việc cấp bách.” Tiêu Tướng phản bác người chất vấn đâu ra đấy, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng không khống chế nổi.
“Hoàng thượng, ngài thật sự muốn làm như vậy sao?” Trần Nguyên Khánh thấy sắc mặt của bọn người Tiêu Tướng và Trương Tư Không đã không căng thẳng như lúc trước, sự thất vọng đối với Tống Vĩnh Kỳ càng nặng nề hơn, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi một câu. Hắn ta vẫn hi vọng hoàng thượng có thể quan tâm đến muội muội của mình, không nên đưa ra quyết định như vậy.
“Trẫm còn có biện pháp nào khác sao? Lúc nãy Trần ái khanh cũng đã nói, nếu như Phi Long Môn tạo phản thì hậu quả khó mà lường được.” Tống Vĩnh Kỳ một mặt bị làm khó, nhưng tâm trạng lại cực kỳ tốt.
“Hoàng thượng, ngài là quân của một nước, không thể bởi vì chuyện của quốc gia mà để ngài chịu thiệt, chúng thần vẫn luôn có cách để giải quyết chuyện của Phi Long Môn.” Trương Tiên Huy vẫn không cam lòng như cũ, mặc dù ông ta biết rõ mình đàng hoàng nói để hoàng thượng chịu thiệt, thật ra hoàng thượng của bọn họ đang vui vẻ như ăn mật.
Nhưng cũng không có cách nào khác, vì để cho hoàng thượng thay đổi tâm ý nên ông ta cũng chỉ có thể mở to mắt nói lời bịa đặt.
“Tình thế hiện tại nguy cấp như vậy, ngươi nói cho trẫm nghe coi còn có cách gì khác?” Tống Vĩnh Kỳ tỏ vẻ bất đắc dĩ, giống như là rất lo lắng, nhưng trong lòng thì đã nở hoa.
“Phản ứng này của Trần tướng quân và Trương đại nhân cũng quá… Ai mà không biết làm như vậy sẽ khiến hoàng thượng chịu thiệt, cũng làm cho các vị nương nương trong hậu cung chịu thiệt. Nếu không thì như thế này đi, hoàng thượng có thể hứa hẹn với môn chủ Ôn Yến, ngoại trừ đồng ý sủng hạnh nàng ấy thì ngài sẽ không đụng người khác.” Trương Tư Không thấy Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy cùng một phe đều mang một bộ dáng Không chịu từ bỏ liền nhanh chóng đề nghị.
“Hơn nữa đây cũng chỉ là việc cấp bách, chờ hoàng thượng đã thu phục hoàn toàn Phi Long Môn rồi thì hoàng thượng có hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không thì cũng phải nhìn tâm trạng thôi. Cam kết như vậy cũng chỉ là chuyện tự nguyện giữa nam nữ, cũng không thể ghi vào thánh chỉ được.” Tiêu Tướng cũng lui một bước, nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ biết đề nghị vừa nãy của Tiêu Tướng thì bọn người Trương Tiên Huy và Trần Nguyên Khánh cũng sẽ không đồng ý, từ tận đáy lòng của bọn họ đều là lợi ích của mình, miệng ngậm đầy trung quân ái quốc nhưng cũng chỉ là khẩu hiệu để thu hoạch lợi ích cá nhân mà thôi.
Nhưng đã lùi bước như thế này mà bọn họ cũng không đồng ý nữa, vậy thì trên triều đình bọn họ cũng không thể giữ được mặt nạ dối trá trung quân ái quốc.
Thật ra những người ở đây đều hiểu rất rõ, hứa hẹn như vậy là thứ mà hoàng thượng mong đợi nhất có thể cho Ôn Yến được, làm sao chàng có thể thay đổi.
Đương nhiên vẫn có một ngoại lệ, nếu như Ôn Yến chết rồi thì cam kết kia rốt cuộc cũng không còn tồn tại.
Chỉ là Tống Vân Lễ đã tạo ra một ngõ cụt lớn như vậy khiến hoàng thượng và cô không đồng lòng, làm cho Phi Long Môn bởi vì vậy mà sinh lòng oán hận với cô, như vậy thì ngày chết của cô sẽ không xa nữa, nhưng cái gọi là ngõ cụt này lại bởi vì một cái tên Trọng Lâu liền tùy tiện bị phá bỏ.
Cao thủ đùa giỡn lòng người lại không chú ý tình thân đơn giản nhất giữa người với người.
“Ôn Yến không phải là người ích kỷ, vì triều chính và vì hoàng thượng, nàng ấy sẽ không độc chiếm hoàng thượng một mình.” Tiêu Tướng lại nói rất khẳng định một lần nữa, mặc dù bọn họ vì Ôn Yến và hoàng thượng mà nắm bắt cơ hội, nhưng nếu như là việc liên quan đến chuyện triều chính và Tống Vĩnh Kỳ thì cho dù Tống Vĩnh Kỳ có nguyện ý hay không, cô sẽ không hề do dự chút nào mà hi sinh vì Tống Vĩnh Kỳ, điểm này bọn họ lại hiểu quá rõ ràng.
“Hoàng thượng, đây là cách tốt nhất trước mắt mà chúng ta có thể ổn định Phi Long Môn, ngài còn phải do dự sao?” Tiêu Tướng nhẹ giọng hỏi.
“Vậy thì trẫm liền viết thư cho Ôn Yến nói ý của mọi người cho nàng ấy biết.” Đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ rất rõ ràng, nếu như chuyện này đợi đến lúc hạ triều lại xử lý tiếp thì có thể lại xảy ra biến cố.
Cho nên lập tức kêu Lộ công công mang giấy bút tới viết một phong thư cho Ôn Yến, nội dung rất đơn giản, chỉ nói cho Ôn Yến biết sau này không có ai có thể ngăn cản hai người bọn họ ở cạnh nhau.
Chàng muốn cho Ôn Yến danh phận, nhưng mà chàng càng muốn quang minh chính đại ở bên cạnh Ôn Yến hơn.
Về phần danh phận thì cuộc sống tương lai vẫn còn rất dài, cuối cùng rồi cũng có một ngày cô sẽ trở thành hoàng hậu của mình.
Đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ tràn đầy kích động, có làm như thế nào chàng cũng không nghĩ đến được vết thương trên chân của Ôn Yến lại tái phát một lần nữa, giữa hai người bọn họ đã không còn bao nhiêu thời gian.
“Người đâu, lập tức truyền thư này đến thành Khắc Châu, nhất định phải tự tay giao vào trong tay của môn chủ Ôn Yến.” Tống Vĩnh Kỳ có chút kích động giao thư đến tay của Lộ công công, sau đó mới đảo mắt nhìn quần thần, nhẹ giọng hỏi một câu: “Chư vị còn muốn nói cái gì không?”
“Hoàng thượng, lần này thật sự không truy cứu chuyện Tống Vân Lễ và Phi Long Môn cấu kết với nhau ư? Cho dù ngài muốn lôi kéo Phi Long Môn, nhưng mà dù sao bọn họ cũng đã cấu kết với Tống Vân Lễ rồi, nếu như…” Trần Nguyên Khánh nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, ông ta biết đề nghị của Tiêu Tướng đã không thể thay đổi được nữa, nhưng ông ta vẫn muốn bôi nhọ Phi Long Môn, cũng coi như là mình không thất bại thảm hại.
“Không có nếu như, trẫm đã nói mình tin tưởng Phi Long Môn, cho dù có chứng cứ như thế nào thì trẫm cũng tin tưởng Phi Long Môn sẽ không cấu kết với người ngoài.” Tống Vĩnh Kỳ nói chắc như đinh đóng cột, lúc nói chuyện đáy mắt của anh đều là vẻ chắc chắn.
“Nhưng mà chứng cứ của Lương thái úy…” Trần Nguyên Khánh nhìn đăm đăm vào Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng hỏi.
Người khác không biết chứng cứ của Lương Quang Tường đầy đủ đến cỡ nào, nhưng mà ông ta lại biết rất rõ, chỉ dựa vào chứng cứ kia thì hoàn toàn có thể khiến Phi Long Môn và Ôn Yến vạn kiếp bất phục.