CHƯƠNG 468: MỸ NHÂN KẾ THẤT BẠI
Ôn Yến còn định thuyết phục Tống Vĩnh Kỳ, nhưng vẻ mặt y bình tĩnh, thấy Ôn Yến muốn mở miệng, y xoay người, để lại cho Ôn Yến một bóng lưng.
Cả đêm vẫn luôn như vậy, cho dù y biết thái độ này sẽ khiến Ôn Yến khó chịu, y cũng chỉ có thể một lần lại một lần bỏ qua lời cô nói.
Không cho Ôn Yến mạo hiểm, là quy tắc mà ai cũng không thể phá vỡ.
Y đã không cho Ôn Yến được bất cứ thứ gì, cho nên y không cho phép bất cứ ai phá vỡ quy tắc của mình.
“Tống Vĩnh Kỳ, không có ai thích hợp hơn ta, ta là đại phu, ta có thể cam kết mình sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì, cơ hội tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ qua, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, chàng muốn chia rẽ Trương Tiên Huy và Lương Khuê lần nữa, thật sự rất khó, trong khoảng thời gian này Lương Khuê lại vào triều lần nữa, trên triều sẽ khiến chàng gặp khó xử không ít…”
Giọng nói của Ôn Yến càng ngày càng thấp, lông mày Tống Vĩnh Kỳ càng lúc càng nhăn, cuối cùng y không nhịn được mà quay đầu, nhìn Ôn Yến, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Ôn Yến, ta nói rồi, ta sẽ giải quyết tốt, nàng cho ta thời gian, ta không cần nàng dũng cảm đấu tranh vì ta, ta chỉ muốn nàng có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình, vào lúc ta thành công mãn nguyện thì cùng ở bên ta.”
Tống Vĩnh Kỳ không dám nói, mấy ngày nay y vẫn luôn mơ cùng một giấc mơ. Mơ thấy chuyện trên triều đình đều đã giải quyết, Tống Vân Lễ cũng bị bắt được, đám người Khanh Nhi cũng không còn là uy hiếp nữa, nhưng y lại cô đơn đứng ở đỉnh cao danh vọng, y tìm mãi cũng không tìm được Ôn Yến, y ngàn vạn lần gọi tên cô, nhưng đáp lại y chỉ có tiếng vang của sự cô độc.
Y đáng lẽ sẽ không gặp phải cảnh tượng như vậy, nhưng y lại mơ hồ cảm thấy, đây sẽ là kết cục thật sự, bởi đạo trưởng đã nói, y ở bên Ôn Yến, sẽ làm hại Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn đưa lưng về phía mình, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót và đau đớn, lo lắng của Tống Vĩnh Kỳ dường như đã trở thành kết cục cuối cùng.
Ôn Yến nén xuống giọt nước mắt sắp tràn mi, chậm rãi đưa tay, từ sau lưng Tốn Vĩnh Kỳ ôm eo y, đầu cô dán chặt vào phía sau lưng y, cô cảm nhận được hơi thở nặng nề của y, cảm nhận được sự dịu dàng từ cơ thể y truyền đến.
Tống Vĩnh Kỳ ngơ ngẩn, nhanh chóng xoay người lại, ôm chặt Ôn Yến, cúi người người ôn lên đôi môi cô, mềm mại, ôn nhu, khiến y vừa bối rối vừa mê say…
Ôn Yến chủ động đáp lại nụ hôn của y, đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi phác họa hình dạng môi y, trêu chọc dục vọng đã sớm dâng tràn của y.
Tống Vĩnh Kỳ mê mẩn, bên tai Ôn Yến truyền đến âm thanh hơi thở nặng nề của y, từng tiếng từng tiếng, như tiếng trống trên chiến trường, khiến dòng máu của Ôn Yến cũng theo đó mà sôi trào, cả người đều mềm nhũn.
Tồn Vĩnh Kỳ ôm lấy Ôn Yến, giống như ôm một bảo vật quý hiếm, ánh mắt y lóe sáng, rất nghiêm túc nói với Ôn Yến: “Không được, con còn nhỏ.”
Ôn Yến cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chầm chậm gật đầu, lại không ngờ Tống Vĩnh Kỳ cúi người hôn lên sau tai cô, hơi thở ấm áp phả vào sau tai cô, từng nhịp, khiến Ôn Yến rối loạn say mê.
“Kỳ, đừng, con còn nhỏ mà.” Dùng lý do Tống Vĩnh Kỳ đã nói, giọng nói cô mềm mại không có lực, cô biết, nếu Tống Vĩnh Kỳ vẫn muốn tiếp tục, cô không có cách ngăn cản.
Bởi vì trong thân thể cô đang kêu gào, bởi vì cô không biết đây có phải là lần cuối cùng cô ở bên Tống Vĩnh Kỳ hay không.
Cô luôn muốn cho Tống Vĩnh Kỳ nhiều hơn nữa, nhưng thân thể tàn tạ này của cô, hiển nhiên không thể nào chịu được, nhất là, con còn nhỏ.
“Ôn Yến, thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít, nàng cũng không biết, có rất nhiều cách khác để khiến nàng vui vẻ.” Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng nói bên tai Ôn Yến, Ôn Yến chỉ cảm thấy thứ gọi là lý trí trong đầu mình hoàn toàn vỡ vụn vì lời nói kia, cả người mềm nhũn dựa trong lòng Tống Vĩnh Kỳ.
Sao cô không biết còn có những cách khác, trước đây cô cũng đã từng cùng bạn bè đồng nghiệp xem phim người lớn của Nhật Bản, cô chỉ là cảm thấy, Tống Vĩnh Kỳ không quá ham muốn chuyện nam nữ, cho nên lựa chọn bỏ qua mà thôi.
“Ta cũng có thể khiến chàng vui vẻ.” Ôn Yến đỏ mặt nói bên tai Tống Vĩnh Kỳ, nhưng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng: “Không cần, ta không cần nàng vì ta mà tự làm mình thiệt thòi.”
Ôn Yến nhìn vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ từ chối, thân thể kề sát cũng cảm nhận được dục vọng của y đã giương cao, cô chậm rãi đưa tay, vuốt ve mặt mũi y, khẽ hôn môi, cô vuốt ve bờ vai y, eo , mông , rồi chậm rãi dời xuống nơi ở giữa hai chân y.
“Ôn Yến.” Tống Vĩnh Kỳ gầm khẽ, y muốn từ chối, nhưng giờ phút này sắc mặt Ôn Yến như hoa đào tháng ba xuân, quyến rũ không nói nên lời, nhất là khi cô nghe tiếng mà nhìn mình, trong mắt mang theo ánh nước, đơn giản đập vỡ tất cả lý trí của y.
“Chúng ta chỉ là người yêu nhau làm chuyện mà người yêu nhau thích làm thôi.” Ôn Yến thấp giọng nói bên tai Tống Vĩnh Kỳ, một câu người yêu nhau, lại khiến lý trí của Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn biến mất, cuối cùng bế Ôn Yến lên trên giường, hai người nhẹ nhàng hôn môi, ở trên giường lưu luyến triền miên, làm chuyện mà người yêu nhau thích làm.
Sau khi mây mưa xong, Ôn Yến mềm mại dựa vào lòng Tống Vĩnh Kỳ, ngón tay từng lần đâm vào ngực Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ cười nắm chặt tay cô, hôn lên từng ngón, như bảo bối quý hiếm.
Ôn Yến quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trên mặt vẫn mang theo màu đỏ ửng như cũ, chỉ là trên nét mặt có vẻ mỏi mệt, coi quyến rũ nói: “Chờ thêm ba tháng, chúng ta có thể thật sự…”
“Không cần, như vậy đã rất tốt rồi.” Tống Vĩnh Kỳ thỏa mãn mà than thở.
Ôn Yến còn muốn mở miệng, không ngờ Tống Vĩnh Kỳ giống như đã đoán được suy nghĩ của cô, khẽ nói: “Ôn Yến, nàng không thể mỗi lần cho ta chút ngon ngọt lại nói điều kiện với ta.”
Ôn Yến không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Tống Vĩnh Kỳ đoán được, cô nhanh chóng giải thích: “Ta không có, chàng nghĩ gì vậy, ta chỉ muốn khiến chàng vui vẻ.”
Trong lòng Ôn Yến đã kêu than khắp trời đất, chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng một câu cũng không nói được.
Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt tay Ôn Yến, như mong muốn, không nghe lời cầu xin đi mạo hiểm của Ôn Yến nữa, đáy lòng ý cuối cùng cũng thỏa mãn mà thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là cô không cầu xin nữa, nếu không, y thật sự không chống đỡ nổi, y đối với bản thân Ôn Yến đã không có sức chống cự, nếu cô còn bày ra dáng vẻ cầu xin…
Ôn Yến sau đó không tài nào ngủ nổi, cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn chăn bọc kín chân, nỗi đắng chát trong lòng ngày càng sâu đậm.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất khi cô ở bên Tống Vĩnh Kỳ là giấu giếm vết thương ở chân, nhưng miệng vết thương càng lúc càng lớn, cô đã không biết mình còn có thể giấu được bao lâu.
Nhưng cô vẫn quyết định, mặc kệ Tống Vĩnh Kỳ có đồng ý hay không, cô đều phải làm, cô không có cách nào cùng hưởng thụ thành công với Tống Vĩnh Kỳ, nhưng cô phải giúp Tống Vĩnh Kỳ, dùng hết sức lực.
Ôn Yến chỉ nhớ trong lòng mình cực kỳ lo lắng, suy nghĩ rất nhiều chuyện, trước đây, sau này, Tống Vĩnh Kỳ, đứa con, còn có đối thủ và kẻ địch, cô không biết mình đã ngủ như thế nào, chờ đến khi tỉnh lại trời đã sáng choang, vị quân vương trong lời đồn vì người đẹp mà không lên triều sớm cũng đã rời đi.
Có điều y vẫn như mọi ngày mà để lại cho Ôn Yến một tờ giấy, trên đó chỉ có mấy chữ, lại khiến trong lòng Ôn Yến đầy ấm áp.
Tống Vĩnh Kỳ bảo Ôn Yến không nên hồ đồ, y đã có biện pháp giải quyết chuyện đó.
Y vẫn lo lắng mình sẽ khăng khăng cố chấp, quả thật, trên đời này người hiểu mình rõ nhất là Tống Vĩnh Kỳ nhỉ…