TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 490

CHƯƠNG 490: ĐỒNG MINH BIẾN THÀNH KẺ THÙ

“Trương đại nhân cũng biết là hậu cung của Hoàng thượng không có chiếu chỉ không được đi vào, ngài làm như vậy đối với Hoàng thượng mà nói là ngài đã gặp qua Lương quý phi vừa bị đày vào lãnh cung, ý tứ này chính là ngài không chỉ vào cung mà ngài còn không để Hoàng thượng vào mắt, hay là ngài đem hậu cung trở thành hậu hoa viên của Trương phủ rồi? Hoặc là Trương đại nhân là nhìn trúng phi tử nào của Hoàng thượng nên mới không có chiếu chỉ đã vào cung?” Chung Phục Viễn không yên lòng về song bào thai cho nên đi theo Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ cùng nhau vào cung, nghĩ đến rất lâu rồi anh ta cũng không vào triều sớm cho nên mới thuận đường đi đến đó tìm lại một chút cảm giác, không ngờ vậy mà nghe được Trương Tiên Huy cây ngay khồn sợ chết đứng nói mình tiến cung.

Ngẫm lại hành vi tùy tiện tiến cung của Trần Nguyên Khánh rốt cuộc Chung Phục Viễn vẫn quyết định mở miệng nhắc lại một chút quy chế hậu cung của triều đình như vậy cũng có thể để thời gian Ôn Yến và bọn nhỏ ở hậu cung bớt đi một chút lo lắng.

Trước giờ Chung Phục Viễn nói chuyện đều không biết kiềm chế lần này nói ra lại càng là không chút lưu tình nào khiến ngay cả Tống Vĩnh Kỳ “Bị” vô ý đội nón xanh cũng đều có dáng vẻ mừng rỡ xem kịch vui.

Nếu Chung Phục Viễn đã muốn giúp y nghiêm chỉnh thực hiện quy chế của hậu cung thì đương nhiên y cũng phải làm làm bộ dáng một chút, nhẹ giọng hỏi một câu: “Không biết Trương đại nhân tiến cung là vì chuyện gì?”

“Lão thần trong lòng nhớ nữ nhi cho nên lão thần…” Trương Tiên Huy ấp ủ một đêm chuẩn bị than thở khóc lóc muốn thổ lộ hết chuyện bị bỏng ra nhưng không ngờ lại bị Chung Phục Viễn nói lệch đi, thế nhưng sự thật là như thế nên , hắn cũng không thể không giải thích.

“Theo thần biết, thời điểm Lương quý phi biếm vào lãnh cung đã là chạng vạng tối, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, tình ngay lý gian ai biết có phải Trương đại nhân có công chính liêm minh như lời chính mình vừa nói hay không, hơn nữa dù ngài có lo lắng cho nữ nhi đi chăng nữa thì chưa có ý chỉ của Hoàng thượng ngài cũng không thể tự tiện vào cung được đúng không?” Chung Phục Viễn cười nhìn sắc mặt Trương Tiên Huy đang không ngừng biến hóa, tâm tình bị ảnh hưởng bởi vì chuyện song bào thai bị ám sát trong nháy mắt liền tốt rất nhiều.

Sau khi Chung Phục Viễn nói xong còn ý vị thâm trường liếc nhìn Trương Tiên Huy khiến Trương Tiên Huy sốt ruột hô lên với Chung Phục Viễn: “Chung tướng quân ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ, ta không còn trẻ nữa mà mấy người phi tần chỉ mới bằng tuổi nữ nhi của ta thôi, ta làm sao có thể…, ta…”

Trương Tiên Huy vội vã biện bạch nhưng lời vừa ra khỏi miệng ông ta liền phát hiện ra mình đã bị Chung Phục Viễn dắt đi hướng khác, rõ ràng là ông ta tới thăm nữ nhi của mình thì sao phải chứng minh sự trong sạch giữa mình và các phi tử?

“Hoàng thượng sẽ hiểu cho lão thần, Hoàng thượng lão thần vẫn luôn cẩn trọng nhiều năm như vậy chưa từng làm ra chuyện gì bất lợi đối với Hoàng thượng, hôm qua đúng là đột nhiên xảy ra chuyện nên lão thần lo lắng cho nữ nhi, lo lắng cho hài tử của Hoàng thượng ở trong bụng nàng cho nên mới chưa có ý chỉ của Hoàng thượng đã vào cung, là lão thần suy nghĩ không chu toàn còn xin Hoàng thượng trách phạt.”

Trương Tiên Huy căm tức trừng mắt nhìn Chung Phục Viễn một cái sau đó chạm trán xuống đất thỉnh cầu Tống Vĩnh Kỳ tha thứ.

Chỉ là lần này ông ta không thể coi thường như trước đó nữa, nếu như nói tới chuyện của Lương quý phi thì ông ta còn có ủy khuất nhưng chuyện tự tiện vào cung này nếu như Tống Vĩnh Kỳ muốn truy cứu thì đó chính là tội không thể tha.

“Chuyện này về tình có thể thông cảm được nhưng sau này không được phép tái phạm nữa, nếu như bất kỳ chư vị trong triều nào còn dám vi phạm di mệnh của Thái tổ thì cũng đừng trách trẫm không nể tình.”

Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ rất ôn hòa nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu lần này Hoàng thượng đã hạ nghiêm mệnh nếu không quả quyết thì chàng sẽ không đem bốn chữ di mệnh Thái tổ này nói ra.

Năm đó Thái tổ cũng là vì bảo vệ mình thê tử của mình tránh khỏi những rắc rối của chuyện triều chính cho nên đã hạ chỉ rõ triều thần không có ý chỉ thì không được vào cung.

Người nào vi phạm giết không tha.

Chỉ là những đế vương sau này không còn gặp được người nào có mong muốn bảo hộ nữ tử như vậy nữa cho nên cái ý chỉ này cứ bị người không để mắt đến như vậy cho tới hôm nay Tống Vĩnh Kỳ không biết vô tình hay cố ý nhắc lại thì mọi người mới ý thức được, rất nhiều người đã phạm vào tối kỵ chỉ là Hoàng thượng nhân hậu không muốn so đo mà thôi.

“Thế nhưng mà Hoàng thượng, thần tiến vào hậu cung trò chuyện cùng tiểu nữ mới biết được thật ra là tiểu nữ bị oan uổng, nàng không hề có bất kỳ ý đồ xấu gì mà chỉ đang vui đùa với Lan quý phi mà thôi, hôm qua Lan quý phi ăn phải độc dược kia cũng không có bất cứ vấn đề gì cho nên thần cúi xin Hoàng thượng xem xét nàng đang mang mang xử phạt nhẹ một chút.” Trương Tiên Huy cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau đó lần nữa nói lên chuyện của Lương quý phi chỉ là so sánh với cơn giận dữ vừa rồi thì lần này ông ta lại có vẻ hơi lực bất tòng tâm.

“Ừm, nếu như chuyện thật sự là như vậy thì quả thật chuyện này có thể xử phạt nhẹ đi, à mà Lương đại nhân, hôm qua ngươi cũng có mặt ở đó mọi chuyện thật sự giống như Trương đại nhân nói sao?” Tống Vĩnh Kỳ lần nữa hỏi Lương Khuê.

Lần này sắc mặt Lương Khuê cũng thay đổi rồi, từ lúc miệng Trương Tiên Huy bắt đầu nói ra chuyện đã xảy ra thì ông ta liền phát hiện hôm qua mình tính sai rồi, hôm qua ông ta đã có thể đem tất cả quy kết lại thành một cuộc đùa vui nhưng vì sao lại thành kết quả hiện tại.

Mà trước đó không lâu ông ta vừa biểu lộ lập trường của mình mà bây giờ lại lật lọng, dường như…

Lương Khuê hơi hối hận vì hôm qua đã không gặp Trương Tiên Huy một lần.

Nhưng bây giờ sự thật đã là như thế, ông ta đã không còn cách nào cứu vãn được nữa, cho dù ông ta rất quý trọng người đồng minh Trương Tiên Huy này nhưng ông ta lại không thể không từ bỏ.

“Hoàng thượng, lần này Lương quý phi thật sự muốn giết nữ nhi của lão thần, nàng thật sự đã động sát tâm, Lương quý phi cũng là hài tử mà lão thần nhìn nàng lớn lên, nếu như không phải nàng làm ra chuyện quá phận thì người trưởng bối này như ta cũng không đành lòng trách phạt nàng đâu.”

Lương Khuê nói chuyện đồng thời trồi lên tất cả thương tiếc trên mặt, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiến cho người ta hoài nghi đối với lời Trương Tiên Huy nói trước đó không thôi .

Một việc mà hai người bên nào cũng cho là mình đúng, thú vị hơn nữa là hai người kia hôm qua vẫn là đồng minh rất tốt với nhau.

“Lương đại nhân, chuyện thật sự không hề nghiêm trọng giống như ông nghĩ đâu, không phải bây giờ Lan nhi đã không có chuyện gì rồi sao, tiểu nữ nhà tôi cũng đã biết sai rồi nên xin ngài nể tình cái mặt mo này của tôi mà bao dung với nàng thêm mấy phần.”

Lương Khuê khiến đáy lòng Trương Tiên Huy đều là tuyệt vọng, chuyện này lúc đầu còn có thể tuỳ tiện giải nhưng lúc này lại thành khó khăn nhất vượt qua núi cao.

Ông ta nhìn Lương Khuê hận không thể đem hết suy nghĩ trong lòng mình ra nói cho Lương Khuê biết, bọn họ không thể trở thành kẻ địch được nếu không thì sẽ chỉ lưỡng bại câu thương.

Nhưng hiển nhiên Lương Khuê không nhìn rõ được ám chỉ của Trương Tiên Huy hoặc là nói ông ta không thể nhìn Trương Tiên Huy ám chỉ được, Hoàng thượng cho ông ta một điều kiện quá mê người, việc liên quan đến tương lai của Lương thị nên ông ta không thể không kiên định lập trường của mình.

“Trương đại nhân, tuổi tác của ta cũng không nhỏ, ta cũng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh nhưng xin Trương đại nhân đừng làm khó ta, bây giờ ta chỉ cầu cho Lan nhi có thể sống thật tốt ở trong hậu cung chứ ta không thể bởi vì nhất thời mềm lòng mà làm hại đến tính mạng của nàng, nữ nhi của ngài thật ngoan độc, thật…” Lương Khuê muốn nói lại thôi nhưng lại cho người ta một không gian tưởng tượng rất lớn.

“Lương đại nhân không muốn tha thứ cho hài tử nhà ta thì thôi sao lại còn nói ra mấy lời ác ngôn như vậy, hài tử nhà ta là người lương thiện nên xin ngài không nên nói lung tung.” Nghe Lương Khuê nói Lương quý phi như vậy đáy lòng Trương Tiên Huy đã đang mắng cha chửi mẹ ông ta lên rồi.

Ông ta đã nghĩ tới sẽ có ngày Trương thị Đồng Minh hội sẽ bị tan rã nhưng lại không ngờ nó lại sụp đổ nhanh như vậy, thậm chí còn trở thành kẻ địch.

“Có phải nói lung tung hay không thì Hoàng thượng là người rõ ràng nhất, vẫn xin Hoàng thượng đem chuyện ngày hôm qua đều nói rõ hết ra cho mọi người biết miễn cho Trương đại nhân trong lòng không phục.” Lương Khuê đã không buồn giao đấu với Trương Tiên Huy nữa, ông ta biết rõ lần này chỉ cần mình đứng ở phía đối lập với Trương Tiên Huy thì kế hoạch mà ông ta dày công sắp xếp sẽ tới rất nhanh.

Trương Tiên Huy hận hận trừng mắt liếc nhìn Lương Khuê sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, bây giờ hi vọng duy nhất của ông ta chính là Hoàng thượng có thể nể mặt mũi của mình mà đem thả Lương quý phi ra khỏi lãnh cung, chỉ cần hài tử trong bụng vẫn còn thì bọn họ vẫn còn có cơ hội đông sơn tái khởi.

Chỉ là lần này cho dù là Tống Vĩnh Kỳ hay là Lương Khuê ai cũng đều không muốn cho ông ta cơ hội này.CHƯƠNG 490: ĐỒNG MINH BIẾN THÀNH KẺ THÙ

“Trương đại nhân cũng biết là hậu cung của Hoàng thượng không có chiếu chỉ không được đi vào, ngài làm như vậy đối với Hoàng thượng mà nói là ngài đã gặp qua Lương quý phi vừa bị đày vào lãnh cung, ý tứ này chính là ngài không chỉ vào cung mà ngài còn không để Hoàng thượng vào mắt, hay là ngài đem hậu cung trở thành hậu hoa viên của Trương phủ rồi? Hoặc là Trương đại nhân là nhìn trúng phi tử nào của Hoàng thượng nên mới không có chiếu chỉ đã vào cung?” Chung Phục Viễn không yên lòng về song bào thai cho nên đi theo Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ cùng nhau vào cung, nghĩ đến rất lâu rồi anh ta cũng không vào triều sớm cho nên mới thuận đường đi đến đó tìm lại một chút cảm giác, không ngờ vậy mà nghe được Trương Tiên Huy cây ngay khồn sợ chết đứng nói mình tiến cung.

Ngẫm lại hành vi tùy tiện tiến cung của Trần Nguyên Khánh rốt cuộc Chung Phục Viễn vẫn quyết định mở miệng nhắc lại một chút quy chế hậu cung của triều đình như vậy cũng có thể để thời gian Ôn Yến và bọn nhỏ ở hậu cung bớt đi một chút lo lắng.

Trước giờ Chung Phục Viễn nói chuyện đều không biết kiềm chế lần này nói ra lại càng là không chút lưu tình nào khiến ngay cả Tống Vĩnh Kỳ “Bị” vô ý đội nón xanh cũng đều có dáng vẻ mừng rỡ xem kịch vui.

Nếu Chung Phục Viễn đã muốn giúp y nghiêm chỉnh thực hiện quy chế của hậu cung thì đương nhiên y cũng phải làm làm bộ dáng một chút, nhẹ giọng hỏi một câu: “Không biết Trương đại nhân tiến cung là vì chuyện gì?”

“Lão thần trong lòng nhớ nữ nhi cho nên lão thần…” Trương Tiên Huy ấp ủ một đêm chuẩn bị than thở khóc lóc muốn thổ lộ hết chuyện bị bỏng ra nhưng không ngờ lại bị Chung Phục Viễn nói lệch đi, thế nhưng sự thật là như thế nên , hắn cũng không thể không giải thích.

“Theo thần biết, thời điểm Lương quý phi biếm vào lãnh cung đã là chạng vạng tối, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, tình ngay lý gian ai biết có phải Trương đại nhân có công chính liêm minh như lời chính mình vừa nói hay không, hơn nữa dù ngài có lo lắng cho nữ nhi đi chăng nữa thì chưa có ý chỉ của Hoàng thượng ngài cũng không thể tự tiện vào cung được đúng không?” Chung Phục Viễn cười nhìn sắc mặt Trương Tiên Huy đang không ngừng biến hóa, tâm tình bị ảnh hưởng bởi vì chuyện song bào thai bị ám sát trong nháy mắt liền tốt rất nhiều.

Sau khi Chung Phục Viễn nói xong còn ý vị thâm trường liếc nhìn Trương Tiên Huy khiến Trương Tiên Huy sốt ruột hô lên với Chung Phục Viễn: “Chung tướng quân ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ, ta không còn trẻ nữa mà mấy người phi tần chỉ mới bằng tuổi nữ nhi của ta thôi, ta làm sao có thể…, ta…”

Trương Tiên Huy vội vã biện bạch nhưng lời vừa ra khỏi miệng ông ta liền phát hiện ra mình đã bị Chung Phục Viễn dắt đi hướng khác, rõ ràng là ông ta tới thăm nữ nhi của mình thì sao phải chứng minh sự trong sạch giữa mình và các phi tử?

“Hoàng thượng sẽ hiểu cho lão thần, Hoàng thượng lão thần vẫn luôn cẩn trọng nhiều năm như vậy chưa từng làm ra chuyện gì bất lợi đối với Hoàng thượng, hôm qua đúng là đột nhiên xảy ra chuyện nên lão thần lo lắng cho nữ nhi, lo lắng cho hài tử của Hoàng thượng ở trong bụng nàng cho nên mới chưa có ý chỉ của Hoàng thượng đã vào cung, là lão thần suy nghĩ không chu toàn còn xin Hoàng thượng trách phạt.”

Trương Tiên Huy căm tức trừng mắt nhìn Chung Phục Viễn một cái sau đó chạm trán xuống đất thỉnh cầu Tống Vĩnh Kỳ tha thứ.

Chỉ là lần này ông ta không thể coi thường như trước đó nữa, nếu như nói tới chuyện của Lương quý phi thì ông ta còn có ủy khuất nhưng chuyện tự tiện vào cung này nếu như Tống Vĩnh Kỳ muốn truy cứu thì đó chính là tội không thể tha.

“Chuyện này về tình có thể thông cảm được nhưng sau này không được phép tái phạm nữa, nếu như bất kỳ chư vị trong triều nào còn dám vi phạm di mệnh của Thái tổ thì cũng đừng trách trẫm không nể tình.”

Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ rất ôn hòa nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu lần này Hoàng thượng đã hạ nghiêm mệnh nếu không quả quyết thì chàng sẽ không đem bốn chữ di mệnh Thái tổ này nói ra.

Năm đó Thái tổ cũng là vì bảo vệ mình thê tử của mình tránh khỏi những rắc rối của chuyện triều chính cho nên đã hạ chỉ rõ triều thần không có ý chỉ thì không được vào cung.

Người nào vi phạm giết không tha.

Chỉ là những đế vương sau này không còn gặp được người nào có mong muốn bảo hộ nữ tử như vậy nữa cho nên cái ý chỉ này cứ bị người không để mắt đến như vậy cho tới hôm nay Tống Vĩnh Kỳ không biết vô tình hay cố ý nhắc lại thì mọi người mới ý thức được, rất nhiều người đã phạm vào tối kỵ chỉ là Hoàng thượng nhân hậu không muốn so đo mà thôi.

“Thế nhưng mà Hoàng thượng, thần tiến vào hậu cung trò chuyện cùng tiểu nữ mới biết được thật ra là tiểu nữ bị oan uổng, nàng không hề có bất kỳ ý đồ xấu gì mà chỉ đang vui đùa với Lan quý phi mà thôi, hôm qua Lan quý phi ăn phải độc dược kia cũng không có bất cứ vấn đề gì cho nên thần cúi xin Hoàng thượng xem xét nàng đang mang mang xử phạt nhẹ một chút.” Trương Tiên Huy cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau đó lần nữa nói lên chuyện của Lương quý phi chỉ là so sánh với cơn giận dữ vừa rồi thì lần này ông ta lại có vẻ hơi lực bất tòng tâm.

“Ừm, nếu như chuyện thật sự là như vậy thì quả thật chuyện này có thể xử phạt nhẹ đi, à mà Lương đại nhân, hôm qua ngươi cũng có mặt ở đó mọi chuyện thật sự giống như Trương đại nhân nói sao?” Tống Vĩnh Kỳ lần nữa hỏi Lương Khuê.

Lần này sắc mặt Lương Khuê cũng thay đổi rồi, từ lúc miệng Trương Tiên Huy bắt đầu nói ra chuyện đã xảy ra thì ông ta liền phát hiện hôm qua mình tính sai rồi, hôm qua ông ta đã có thể đem tất cả quy kết lại thành một cuộc đùa vui nhưng vì sao lại thành kết quả hiện tại.

Mà trước đó không lâu ông ta vừa biểu lộ lập trường của mình mà bây giờ lại lật lọng, dường như…

Lương Khuê hơi hối hận vì hôm qua đã không gặp Trương Tiên Huy một lần.

Nhưng bây giờ sự thật đã là như thế, ông ta đã không còn cách nào cứu vãn được nữa, cho dù ông ta rất quý trọng người đồng minh Trương Tiên Huy này nhưng ông ta lại không thể không từ bỏ.

“Hoàng thượng, lần này Lương quý phi thật sự muốn giết nữ nhi của lão thần, nàng thật sự đã động sát tâm, Lương quý phi cũng là hài tử mà lão thần nhìn nàng lớn lên, nếu như không phải nàng làm ra chuyện quá phận thì người trưởng bối này như ta cũng không đành lòng trách phạt nàng đâu.”

Lương Khuê nói chuyện đồng thời trồi lên tất cả thương tiếc trên mặt, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiến cho người ta hoài nghi đối với lời Trương Tiên Huy nói trước đó không thôi .

Một việc mà hai người bên nào cũng cho là mình đúng, thú vị hơn nữa là hai người kia hôm qua vẫn là đồng minh rất tốt với nhau.

“Lương đại nhân, chuyện thật sự không hề nghiêm trọng giống như ông nghĩ đâu, không phải bây giờ Lan nhi đã không có chuyện gì rồi sao, tiểu nữ nhà tôi cũng đã biết sai rồi nên xin ngài nể tình cái mặt mo này của tôi mà bao dung với nàng thêm mấy phần.”

Lương Khuê khiến đáy lòng Trương Tiên Huy đều là tuyệt vọng, chuyện này lúc đầu còn có thể tuỳ tiện giải nhưng lúc này lại thành khó khăn nhất vượt qua núi cao.

Ông ta nhìn Lương Khuê hận không thể đem hết suy nghĩ trong lòng mình ra nói cho Lương Khuê biết, bọn họ không thể trở thành kẻ địch được nếu không thì sẽ chỉ lưỡng bại câu thương.

Nhưng hiển nhiên Lương Khuê không nhìn rõ được ám chỉ của Trương Tiên Huy hoặc là nói ông ta không thể nhìn Trương Tiên Huy ám chỉ được, Hoàng thượng cho ông ta một điều kiện quá mê người, việc liên quan đến tương lai của Lương thị nên ông ta không thể không kiên định lập trường của mình.

“Trương đại nhân, tuổi tác của ta cũng không nhỏ, ta cũng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh nhưng xin Trương đại nhân đừng làm khó ta, bây giờ ta chỉ cầu cho Lan nhi có thể sống thật tốt ở trong hậu cung chứ ta không thể bởi vì nhất thời mềm lòng mà làm hại đến tính mạng của nàng, nữ nhi của ngài thật ngoan độc, thật…” Lương Khuê muốn nói lại thôi nhưng lại cho người ta một không gian tưởng tượng rất lớn.

“Lương đại nhân không muốn tha thứ cho hài tử nhà ta thì thôi sao lại còn nói ra mấy lời ác ngôn như vậy, hài tử nhà ta là người lương thiện nên xin ngài không nên nói lung tung.” Nghe Lương Khuê nói Lương quý phi như vậy đáy lòng Trương Tiên Huy đã đang mắng cha chửi mẹ ông ta lên rồi.

Ông ta đã nghĩ tới sẽ có ngày Trương thị Đồng Minh hội sẽ bị tan rã nhưng lại không ngờ nó lại sụp đổ nhanh như vậy, thậm chí còn trở thành kẻ địch.

“Có phải nói lung tung hay không thì Hoàng thượng là người rõ ràng nhất, vẫn xin Hoàng thượng đem chuyện ngày hôm qua đều nói rõ hết ra cho mọi người biết miễn cho Trương đại nhân trong lòng không phục.” Lương Khuê đã không buồn giao đấu với Trương Tiên Huy nữa, ông ta biết rõ lần này chỉ cần mình đứng ở phía đối lập với Trương Tiên Huy thì kế hoạch mà ông ta dày công sắp xếp sẽ tới rất nhanh.

Trương Tiên Huy hận hận trừng mắt liếc nhìn Lương Khuê sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, bây giờ hi vọng duy nhất của ông ta chính là Hoàng thượng có thể nể mặt mũi của mình mà đem thả Lương quý phi ra khỏi lãnh cung, chỉ cần hài tử trong bụng vẫn còn thì bọn họ vẫn còn có cơ hội đông sơn tái khởi.

Chỉ là lần này cho dù là Tống Vĩnh Kỳ hay là Lương Khuê ai cũng đều không muốn cho ông ta cơ hội này.

Đọc truyện chữ Full